Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 723: Làm càn

Thương Kiến Diệu gặp được phó tổng giám đốc quản lý Ban an toàn Tô Ngọc.

Vị lãnh đạo có tên nghe nho nhã văn vẻ này bản thân lại là một người đàn ông cao to thô kệch hào sảng, cao một mét tám, để đầu đinh, trên mặt lộ ra dấu vết phơi nắng phơi gió.

Không giống với thế hệ của đám người Thương Kiến Diệu, Tô Ngọc hơn bốn mươi tuổi làm ưu hóa gien không đầy đủ, không được gọi là "người trời chọn", điều này thể hiện ở vẻ bề ngoài chính là ông ta có lông mày rậm mắt to, mặt vuông chữ điền, nói xấu thì không đến nỗi, chỉ có điều da dẻ lồi lõm, khiến người ta không đành nhìn thẳng, nhưng ngoại trừ điểm này, cũng không được gọi là anh tuấn, chỉ có thể nói là đứng đắn.

Tô Ngọc từ bộ đội tiền tuyến của Ban an toàn từng bước leo lên ban giám đốc, mang theo tác phong quân nhân rõ ràng, vừa nhìn thấy Thương Kiến Diệu và Mai Thọ An tiến vào, đã nói với mấy cảnh vệ trong văn phòng:

"Các anh ra ngoài cửa chờ."

Mấy cảnh vệ này trực thuộc đội ngũ hành động của tầng quản lý, mặc các loại áo giáp thông minh sinh học.

Thương Kiến Diệu liếc nhìn, ánh mắt dừng lại ở một vị trong đó.

Áo giáp thông minh sinh học mà anh ta mặc được phủ một lớp vảy mịn, nhưng trông không nặng nề.

Điều này khiến Thương Kiến Diệu liên tưởng đến Thiết Xà Hắc Trảo đã săn giết trong lần đầu tiên ra ngoài làm nhiệm vụ.

Mấy cảnh vệ không khuyên nhủ Thiện Na Già, nói phải ở lại bảo vệ an toàn cho ông ta, chấp hành kỷ luật nghiêm minh, ra khỏi phòng làm việc, đóng cửa phòng lại.

Tô Ngọc mặc đồng phục tác chiến màu xám của Ban an toàn thấy thế, chỉ vào chỗ sô pha, vừa cười vừa nói:

"Đến chỗ đó nói chuyện đi."

Thái độ của ông ta không tính là thân thiết, nhưng khá ôn hòa.

Thương Kiến Diệu không hề khách sáo, đi theo sau Tô Ngọc, ngồi xuống một bên ghế sô pha dài, Mai Thọ An thì ở bên còn lại.

Sau khi mọi người ngồi vào chỗ của mình, Tô Ngọc ngồi trên ghế sô pha đơn bật cười một tiếng:

"Đến cấp bậc "Hành lang tâm linh", rất nhiều chuyện không còn quan trọng nữa."

"Tôi vẫn luôn nói không cần thiết phải thẩm tra, nhưng họ đòi phải làm theo quy trình."

"Hôm nay tôi gọi cậu tới đây, chủ yếu là để tìm hiểu ba chuyện, sẽ không hỏi nhiều những vấn đề khác."

"Một lời đã định." Thương Kiến Diệu nghiêm túc đáp lại.

Tô Ngọc hơi sửng sốt, lại nhớ tới báo cáo của Mai Thọ An và bác sĩ Lâm lần trước, lập tức có cảm nhận sâu sắc hơn về một vài miêu tả trong đó.

Ông ta hơi nghiêng người về phía trước, hai tay đan vào nhau, vẻ mặt nghiêm nghị lại:

"Chuyện đầu tiên, tôi muốn biết cái nhìn của cậu về công ty."

Thương Kiến Diệu suy nghĩ kỹ càng một chút rồi nói:

"Một, trung tâm hoạt động tổ chức quá ít cuộc thi hát và khiêu vũ, thực đơn trong căng tin có thể công bố trước mấy hôm, trưng cầu ý kiến của mọi người, ba, một vài chương trình trong đài phát thanh cần phải thay đổi..."

Tuy Mai Thọ An đã dự đoán trước tên này sẽ hỏi một đằng đáp một nẻo, nhưng hoàn toàn không ngờ lại lạc đề đến mức thái quá thế này.

Ông ta không khỏi nghi ngờ giáo viên ngữ văn của đối phương không đạt tiêu chuẩn.

Tô Ngọc là người từng chứng kiến những chuyện rất lớn, năm đó ở Ban an toàn, có sóng gió to lớn nào mà ông ta chưa từng trải qua, người thức tỉnh có cái giá phải trả thái quá cũng gặp không ít, lúc này không để ý chút nào, lắc đầu mỉm cười:

"Tôi hỏi về thái độ của cậu đối với công ty."

Trên má ông ta dường như còn sót lại một chút màu đỏ của người trên cao nguyên, trong căn phòng hơi lạnh mà trán lại rịn ra chút mồ hôi.

Thương Kiến Diệu trả lời vô cùng đơn giản:

"Tôi sinh ra ở công ty, lớn lên ở đây, cho đến khi tốt nghiệp đại học, mới là lần đầu tiên lên mặt đất."

Tô Ngọc có chút thỏa mãn về câu trả lời này:

"Đúng vậy, công ty là nhà của chúng ta, muốn thu được nhiều hơn hoặc thay đổi gì đó, phải cố gắng để nâng cao bản thân."

"Đợi đến khi sức mạnh của cậu ngang bằng tôi, hoặc mạnh hơn tôi, chẳng lẽ ban giám đốc còn không có vị trí của cậu? Nơi này cũng không hạn chế nhân số."

Nói đến đây, Tô Ngọc liếc nhìn Mai Thọ An, rồi nói tiếp với Thương Kiến Diệu:

"Dựa theo quy định công ty, người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" có thể trực tiếp nhận được đãi ngộ cấp M1."

"Nhưng lúc trước cậu nói với lão Mai, muốn ở lại "tổ điều tra nguyên nhân thế giới cũ bị hủy diệt", nhưng không muốn làm tổ trưởng, điều này rất làm khó cho chúng tôi."

"Con gái của lão Tương lần này kiểu gì cũng thăng cấp, cao nhất cũng chỉ D9, không thể nào tiến được vào cấp bậc quản lý, không thể nào lãnh đạo một nhân viên cấp M1."

"Cậu phải suy nghĩ cho kỹ, cậu nhất định muốn giữ hiện trạng, từ bỏ đãi ngộ cấp M1, từng bước tăng cấp?"

Thương Kiến Diệu gật đầu vô cùng kiên định:

"Nếu để tôi một mình dẫn dắt một đội ngũ, tôi sợ sẽ làm hại họ."

Lúc nói chuyện, anh chỉ vào đầu mình.

Tô Ngọc "ừm" một tiếng:

"Cậu cũng có thể lựa chọn ở lại trong công ty, nhưng việc này liên quan đến vấn đề thứ hai."

"Lúc trước lão Mai cũng từng hỏi cậu, tôi lặp lại một lần nữa."

"Cậu theo đuổi điều gì, hoặc nên nói, chuyện cậu muốn làm là gì?"

Nửa thân trên của Thương Kiến Diệu vốn đã thẳng nay càng thẳng hơn:

"Cứu vớt toàn bộ nhân loại!"

"Vì mục tiêu này, chúng tôi muốn điều tra căn nguyên của "Bệnh vô tâm" và nguyên nhân thế giới cũ bị hủy diệt."

Tô Ngọc mỉm cười:

"Chẳng trách cậu lại bằng lòng nghe lời con gái lão Tương, hai người các cậu là cùng một loại người."

"Vậy tôi không cần phiền não nữa, lúc trước còn đang nghĩ nên phái ai tới di tích Số 13 khu đất hoang, thăm dò trung tâm y tế sản khoa Hoắc Mẫu, hiện giờ xem ra, tiếp tục giao cho các cậu là lựa chọn tốt nhất."

"Lúc chúng tôi xin viện trợ, cứu viện phải đến kịp thời." Thương Kiến Diệu không khách sáo chút nào, lập tức ra điều kiện.

"Không thành vấn đề, mọi người đều làm việc vì công ty." Tô Ngọc dừng một chút rồi nói: "Tuy cậu từ bỏ đãi ngộ cấp bậc M1, nhưng một vài thứ theo lệ thường vẫn phải cấp cho cậu, ví dụ như tri thức liên quan đến "Hành lang tâm linh", thêm điểm cống hiến phụ cấp, vân vân..."

Thương Kiến Diệu chỉ nghĩ một giây đã nói:

"Phụ cấp bên ngoài có thể phát thẳng đến "Cô nhi viện Số 1" không?"

"Được." Yêu cầu nhỏ như vậy, Tô Ngọc đương nhiên sẽ không từ chối.

Từ trước đến nay Tô Ngọc làm việc rất nhanh nhẹn gọn gàng, không dài dòng, đưa ra chuyện muốn biết thứ ba:

"Nói cho tôi biết những gì cậu đã trải qua để trở thành người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh"."

"Phần liên quan đến bóng ma tâm lý của cậu thì không cần nói, tôi chỉ muốn tìm hiểu sơ lược, chưa biết chừng có thể đưa ra lời khuyên cho cậu."

Thương Kiến Diệu để lộ vẻ mặt nhớ lại:

"Vốn đều rất bình thường, thuần thục năng lực hai ba tháng, đẩy cánh cửa dẫn tới "Biển khởi nguồn", sau đó chiến thắng từng hòn đảo nhỏ do nỗi sợ hãi trong nội tâm hóa thành."

Tô Ngọc đột nhiên nói xen vào:

"Bản chất của đảo nhỏ là ai nói cho cậu biết?"

"Một người tên là Đỗ Hoành, tự xưng là thợ săn chính thức, học giả đồ cổ."

Thương Kiến Diệu thản nhiên đáp lại: "Lần đầu tiên chấp hành nhiệm vụ, gặp được ở trên đường đến thị trấn Hắc Thử."

Vẻ mặt Tô Ngọc không thay đổi gì:

"Cậu tiếp tục đi."

Thương Kiến Diệu từ trước đến nay đều rất biết nghe lời phải:

"Sau đó, ở chợ Đá Đỏ, để cứu vớt nô lệ trong "Chiếc thuyền Noah ngầm", đã tập kích chủ nhân Dimarco ở nơi đó."

"Ông ta dùng "Kết nối sinh mệnh" để xâm nhập vào "Biển khởi nguồn" của tôi, để đối phó với ông ta, tôi đã chuyển toàn bộ khí thức trong đạo cụ lấy được lúc trước vào trong."

Nghe đến đây, Mai Thọ An có chút mất kiểm soát biểu cảm.

Không ngờ tên này thực sự làm ra chuyện đó!

Cậu ta có thể sống đến giờ cũng không dễ dàng gì!

Tô Ngọc lại nhíu mày hỏi:

"Cậu không biết làm vậy sẽ để lại "di chứng" rất nghiêm trọng sao?"

"Lúc đó không biết." Thương Kiến Diệu nói chắc như đinh đóng cột: "Hai bên hận thù, bên nào gan dạ thì bên đó thắng!"

Tô Ngọc và Mai Thọ An nhất thời không ai lên tiếng.

Thật sự không gặp được nhiều tên ngu ngốc mà còn hùng hồn như thế!

Qua vài giây, Tô Ngọc lại hỏi, sắc mặt không hề thay đổi:

"Sau đó thì sao?"

Thương Kiến Diệu bắt đầu lải nhải:

"Vì Dimarco không kịp đề phòng, cơ thể đã bị chúng tôi hủy diệt, trong trận chiến sau đó, tôi lợi dụng khí tức của đạo cụ đó để ngăn cản ông ta một hồi, khiến ông ta không thể chiếm được thân xác tôi, điều này khiến ý thức của ông ta dần tán loạn, chỉ còn lại một ít trong "Biển khởi nguồn" của tôi."

"Lần này tới thành phố Ban Sơ, chúng tôi đã săn giết "cha xứ" thật, lấy được "Vòng gây mù" từ chỗ hắn. Nhờ cơ duyên, tôi cũng cho khí tức của "Vòng gây mù" vào trong "Biển khởi nguồn" một thời gian."

Đừng cái gì cũng bỏ vào thế giới tâm linh của mình! Là một nhân viên nghiên cứu, tuân thủ quy trình thí nghiệm một cách nghiêm ngặt, Mai Thọ An không nhịn nổi thầm hét lên trong lòng.

Nếu cấp dưới của ông ta có nhân viên nghiên cứu như vậy, chắc chắn ông ta sẽ phái đối phương đến mỏ ăn cát bụi!

Tô Ngọc không nói gì, cũng không biết nên nói gì.

Ông ta chỉ có thể thầm than một tiếng: Vận số của tên này thật sự không tệ, như vậy mà không xảy ra chuyện gì.

Thương Kiến Diệu tiếp tục nhớ lại:

"Đầu tháng tám, trong cuộc bạo động của thành phố Ban Sơ, khi đứng trước nguy hiểm, để "tôi" canh giữ ở trước cửa thang máy thỏa hiệp, tôi đã "triệu hồi" cường giả có khí tức đó."

Lần này Tô Ngọc thiếu chút không kiềm chế được nữa.

Làm càn quá thể!

Tên này còn sống không biết là do ông trời mở mắt hay là không mở mắt đây.

"Tôi canh cửa kia là hóa thân của sự nhu nhược và nhát gan của tôi, chẳng mấy chốc đã khuất phục, chúng tôi thuận lợi tiến vào "Hành lang tâm linh", nhận được năng lực mới, mà khí tức trong "Biển khởi nguồn" hỗn chiến một trận, lại quay về nhà mình."

Giờ phút này, trong "Căn phòng tâm linh" đánh số "131" của Thương Kiến Diệu, tám Thương Kiến Diệu đang giữ lại một Thương Kiến Diệu.

Người bị đè xuống đất là Thương Kiến Diệu thành thật, anh ta không ngừng hét lên:

"Không được nói dối, phải ăn ngay nói thật!"

"Chủ yếu là do khí tức của Tiểu Xung quá đáng sợ, chúng ta mới thoát được cửa ải này!"

"Đừng ậm ờ đánh lận con đen!"

Tám Thương Kiến Diệu mặc kệ anh ta, vững vàng khống chế anh ta, tiếp tục để Thương Kiến Diệu trinh thám lạnh lùng, thông minh thao túng cơ thể.

Nghe Thương Kiến Diệu miêu tả xong, Mai Thọ An nhất thời hoảng hốt.

Làm càn như vậy mà lại thành công, còn tiến vào "Hành lang tâm linh" giống như mình!

Việc này khoa học sao?

Việc này không khoa học!

Tô Ngọc giơ tay lau trán đã ướt đẫm mồ hôi, thất thanh cười nói:

"Kinh nghiệm của cậu không thể nào phục chế được."

Hành vi này, đổi là những người khác, mười người tới thì chết mười một người.

Những người giúp đỡ xung quanh chưa biết chừng đều bị giết chết!

"Chủ yếu là cửa ải cuối cùng mà mỗi người phải đối mạt không giống nhau." Thương Kiến Diệu lại nghiêm túc thảo luận.

Hiển nhiên, Tô Ngọc và Mai Thọ An cũng không có ý định thảo luận với anh.

Tô Ngọc nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi, phát hiện ra một việc:

"Nói cách khác, các cậu từng giết chết một người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh"?"

Dimarco nắm giữ "Kết nối sinh mệnh".

Thương Kiến Diệu xòe tay ra, gập ngón tay đếm, bình tĩnh đáp lại:

"Không chỉ một."
Bạn cần đăng nhập để bình luận