Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 636: Phân tổ

Nghe Tương Bạch Miên giải thích, tất cả những người có gốc các-bon ở đây đều không nói nên lời, ai nấy đều chìm đắm vào cảm giác phức tạp.

Chỉ có Thương Kiến Diệu, bắt chước tư thế hiện giờ của Long Duyệt Hồng, "thốt lên":

"Ngay từ đầu cô đã nghĩ như vậy rồi sao?"

Đúng vậy, nếu ngay từ đầu đã nghĩ đến tình hình hiện giờ, thì mọi chuyện đều nằm trong kế hoạch, quả là khủng khiếp! Long Duyệt Hồng thầm phụ họa lời của Thương Kiến Diệu.

Tương Bạch Miên lắc đầu:

"Ngoại trừ người máy thông minh như lão Gnawa dùng đủ loại cách thức để phân tích chứng minh, trong chuyện này, con người bình thường không thể nào lên kế hoạch ngay từ lúc đầu, khi đó, chúng ta còn chưa biết rõ trong thị trấn Sơ Xuân có người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" hay không, không biết còn có nhiệm vụ cần quay về thành phố Ban Sơ."

Cô sắp xếp ngôn từ rồi nói tiếp:

"Lúc đầu đi tìm băng cướp giúp chúng ta thử tình hình canh phòng của thị trấn Sơ Xuân, tôi đã suy nghĩ, sai khiến đám người yếu ớt này sẽ không có hiệu quả gì, nếu chỉ dựa vào một mình Thương Kiến Diệu để ảnh hưởng đến số đông người được trang bị đầy đủ hỏa lực lại có độ khó rất cao, cần tích lũy qua thời gian, thực hiện với vài người một lần, ở giữa chắc chắn không thể xảy ra bất cứ chuyện gì, xuất hiện bất cứ lời lẽ nào ảnh hưởng đến hiệu quả, sử dụng đoạn ghi âm của Ngô Mông vẫn là cách tiện nhất, đơn giản nhất, không sợ xảy ra sự cố nhất."

"Mà lúc chúng ta chạy ra khỏi thành phố Ban Sơ, đã sử dụng bản ghi âm của Ngô Mông rồi, trong thời gian ngắn "Bàn tay trật tự" không nhận được đầu mối, không điều tra ra nguyên nhân là chuyện rất bình thường, nhưng nếu cho rằng họ vẫn luôn chẳng biết gì, thì quá xem thường họ rồi."

"Hai chuyện này có mức độ tương tự nhất định, chắc chắn sẽ khiến họ liên tưởng, chuyện trước không thể nào che giấu, dù sao vẫn cần mỗi một tên cướp đều nghe thấy, giết người diệt khẩu hoàn toàn không giúp ích được."

"Cô còn bảo chúng tôi ám sát nhân chứng." Bạch Thần chậm rãi nói.

Tương Bạch Miên mỉm cười:

"Không làm như thế, làm sao thể hiện ra được là chúng ta không che giấu tỉ mỉ nên mới bị phát hiện, chứ không phải là cố ý?"

Việc này quá là, quá là gian trá, à không, quá xảo quyệt... Long Duyệt Hồng thầm nói trong lòng.

Tương Bạch Miên tiếp tục nói:

"Lúc đó tôi đã nghĩ như vậy, nếu đoạn ghi âm của Ngô Mông không thể gạt được người khác, vậy thì dùng nó để bày kế."

"Nếu chúng ta thử ra được trong thị trấn Sơ Xuân không có người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh", thì nhân lúc băng cướp đánh lén ban đêm tạo thành hỗn loạn, sẽ giải cứu dân cư thị trấn, dẫn họ tới điểm định cư mới, không cần lo lắng chuyện sau này, mà nếu thí nghiệm bí mật của thành phố Ban Sơ quan trọng, dựa vào lực lượng của chúng ta không thể hoàn thành mục tiêu, thì phải che đậy kỹ càng, biểu hiện ra ngoài là chúng ta muốn che giấu thân phận mình, không để lộ mục đích thực sự."

"Như vậy, có thể tạo ra liên kết với nhiệm vụ truy bắt của "Bàn tay trật tự", mang đến sự biến hóa."

"Lúc trước tôi vẫn luôn nói, nhiệm vụ này phải đợi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hiện giờ cũng giống vậy. Thực lực của thành phố Ban Sơ hùng hậu, đông cường giả, cho dù bị điều một phần lực lượng tới, các phe phái có dã tâm trong nội bộ rục rịch, cũng chưa chắc đã xảy ra bạo động, chỉ có thể nói khả năng này là không nhỏ, bởi vì không có chuyện ở thị trấn Sơ Xuân, thế cục trong thành phố cũng đã vô cùng căng thẳng, chỉ chạm vào là nổ."

Những lời cuối cùng cô muốn nói với Tăng Đóa, nhắc nhở cô ta chuyện này không nắm chắc lắm, có một vài thời điểm cần phải cầu mong một chút vận may, cho nên đừng quá mong chờ, nghiêm túc thực hiện là không phụ lòng tất cả mọi người rồi.

Tương Bạch Miên không nói chỉ thị mới nhất của "Sinh vật Bàn Cổ" và báo cáo của bản thân mình, phần sau cô cho vào thành chuyện bất ngờ và vận may. "Sinh vật Bàn Cổ" có thể cung cấp trợ giúp là tốt nhất, chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều, không giúp đỡ cũng không ảnh hưởng đến tiến trình của toàn bộ kế hoạch.

Tăng Đóa im lặng một hồi, cười như tự giễu:

"Tôi không ngờ còn có thể thúc đẩy chuyện này như thế."

"Lần này đã đưa lên một trình độ rất cao."

Vốn chỉ là chuyện phải đối phó với hai liên đội quân chính quy và một cường giả "Hành lang tâm linh", kết quả lại mở rộng thành cấp độ thành phố Ban Sơ.

Điều này có nghĩa là thêm nhiều quân đoàn, nhiều vũ khí tiên tiến, hỏa lực đủ để bao phủ toàn bộ phế tích bờ bắc và cường giả đếm không xuể.

Trong mắt người bình thường, việc này chẳng khác nào tăng độ khó lên gấp mấy trăm lần, mấy nghìn lần, thậm chí còn không ngừng tăng lên, không ai ngốc nghếch làm đến mức này.

Nhưng theo suy nghĩ của Tương Bạch Miên, lại thật sự có thể tìm ra được cơ hội giải cứu thị trấn Sơ Xuân.

Đối với Tăng Đóa mà nói thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Tương Bạch Miên cười nói:

"Chủ yếu là bản thân đã tồn tại tình huống như thế, chúng ta chỉ lợi dụng, khéo léo dẫn dắt."

"Nếu mâu thuẫn nội bộ của thành phố Ban Sơ thật sự không nghiêm trọng đến vậy, chỉ dựa vào chúng ta muốn khơi mào một chuyện lớn như thế, chẳng khác nào nói chuyện viển vông, mà cho dù hiện giờ cũng không phải là chúng ta đang gây chia rẽ, chúng ta chỉ là dốc sức tạo ra hoàn cảnh thích hợp giúp họ mà thôi."

"Ha ha, nếu thành phố Ban Sơ đoàn kết nhất trí, cho dù chỉ là mức độ thấp, chúng ta đã sớm bị bắt rồi."

Nghe đến đó, Long Duyệt Hồng đã hoàn toàn bái phục.

Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu vỗ tay, mặc dù muộn những vẫn phải có.

"Tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?" Hàn Vọng Hoạch chủ động hỏi Tương Bạch Miên.

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng:

"Chúng ta chia làm hai tổ, một tổ ở lại bờ bắc, thỉnh thoảng để lại vết tích, để người của thành phố Ban Sơ tin rằng chúng ta vẫn đang nhắm vào thị trấn Sơ Xuân, vẫn đang ủ mưu, à, đang có kế hoạch."

Cô vốn định nói là "ủ mưu gây rối", nhưng lời đến khóe miệng lại phát hiện đây là một từ có nghĩa xấu, bèn cố tình thay đổi.

Cũng đâu thể tự coi mình là nhân vật phản diện đúng không?"

"Một tổ khác quay về thành phố Ban Sơ, hành động bất cứ lúc nào." Tương Bạch Miên nói xong phương án, nhìn quanh một vòng rồi nói: "Tăng Đóa, cô là người quen thuộc tình huống ở phế tích bờ bắc nhất, cô ở lại đây, lão Hàn, lão Gnawa, hai người phụ giúp cô ấy, ừm, tôi sẽ phân phối cho ba người một thiết bị khung xương quân dụng, để mọi người đủ năng lực hành động, nhớ, tuyệt đối không được cậy mạnh, chủ yếu chạy ở vòng ngoài, một khi phát hiện bị người của thành phố Ban Sơ định vị, lập tức nghĩ cách rút lui."

"Được."

"Không thành vấn đề."

Tăng Đóa và Hà Văn Viêm lần lượt trả lời.

Họ cũng biết so với trở về thành phố Ban Sơ, ở lại phế tích bờ bắc an toàn hơn, dù sao không cần họ phải xung đột chính diện, cũng không cần họ mạo hiểm tới gần, thăm dò tin tức.

Trong khu vực bị ô nhiễm nghiêm trọng có diện tích lớn như vậy, ba người ẩn náu không thể dễ hơn, băng cướp North có thể nhiều lần tránh thoát quân chính quy của thành phố Ban Sơ mạnh mẽ vây bắt trong bao năm qua, "địa lợi" chắc chắn là một trong những nguyên nhân chủ yếu.

Sở dĩ Tương Bạch Miên để Gnawa theo Tăng Đóa và Hàn Vọng Hoạch, một mặt là vì muốn để họ an tâm, mặt khác là vì ngoại hình của Gnawa quá bắt mắt, cho dù trở lại thành phố Ban Sơ, bình thường cũng không dám ra ngoài đi lang thang, một khi ông ta bị phát hiện, chắc chắn sẽ bị kiểm tra, khó mà phát huy tác dụng.

Tương Bạch Miên nói tiếp:

"Trước đó, phải tìm chút vật liệu, ngụy trang chiếc xe trở lại thành phố."

"Tôi biết chỗ phế tích thành phố nào có." Tăng Đóa quen thuộc tình hình ở phế tích bờ bắc, phát huy ưu thế.

"Để tôi phụ trách!" Thương Kiến Diệu hăng hái bừng bừng, nóng lòng muốn thử.

Khóe miệng Tương Bạch Miên khẽ giật giật, liếc tên này một cái:

"Anh có thể làm, nhưng đừng lòe loẹt quá, yêu cầu của tôi là bình thường, không có gì đặc biệt."

Nếu thật sự để Thương Kiến Diệu sơn cho xe jeep thành hình hoạt họa, thì làm sao vượt qua trạm kiểm soát vào thành phố?

"Được rồi." Thương Kiến Diệu hơi thất vọng.

Số nhà 22 đường Bunny, khu Kim Bình Quả, trong một tòa nhà có vườn hoa, hồ bơi.

Quản lý trị an Wall tiến vào phòng sách, gặp bố vợ của mình, nguyên lão mới thăng chức, nhân vật thực quyền trong quân đội, đứng đầu phái cải cách - Gaius.

Vị tướng quân này có mái tóc đen, chải ngược về sau, chóp mũi như ưng, gương mặt hơi lõm vào, trông rất nghiêm nghị, khí chất khiến người ta căng thẳng.

Lúc ông ta diễn thuyết lại vô cùng mạnh mẽ, rất có sức kích động.

Tròng mắt sâu màu lam của Gaius đảo qua, chỉ vào ghế đối diện bàn làm việc:

"Ngồi đi."

Wall đối diện với lãnh đạo trực tiếp và phần đông quý tộc đều bình tĩnh, đầu tiên là chào một tiếng, sau đó mới ngồi xuống với chút câu nệ.

"Có chuyện gì không?" Gaius lên tiếng hỏi.

Ông ta đã hơn bốn mươi, lại có kinh nghiệm chiến trường, trên gương mặt khó tránh có vết tích sương gió.

Wall nói qua về chuyện đội ngũ của Tiết Thập Nguyệt, Thương Kiến Diệu và nhiệm vụ bí mật ở khu vực Hertford Bắc An của quân đội, cuối cùng hỏi:

"Rốt cuộc bọn họ dựa vào lực lượng của ai?"

Gaius khẽ gõ ngón tay xuống mép bàn, thong thả gật đầu:

"Vị bên trong di tích Số 13 kia."

"Không ngờ có người dám ghi âm lời nói của hắn..."

"E rằng, đội ngũ kia đã trở thành con rối của hắn, cũng có thể là hai bên đạt được hiệp nghị nào đó."

Đối với sự tồn tại nguy hiểm bị phong ấn trong di tích Số 13 khu đất hoang, Wall là hậu duệ quý tộc, vẫn lờ mờ hiểu được.

Anh ta hơi cau mày:

"Thế lực sau lưng Tiết Thập Nguyệt muốn thả ác ma kia ra?"

"Điều này phải xem bọn họ biết bao nhiêu." Gaius nói không chút hoang mang.

Ông ta lập tức cười lạnh một tiếng:

"Chẳng lẽ vị bên trong di tích kia cho rằng bao nhiêu năm qua, chúng ta vẫn chưa tìm ra được cách tiêu diệt triệt để hắn hay sao?"

"Nếu không phải..."

Nói đến đây, Gaius ngừng lại, nói với Wall:

"Chuyện ở khu vực Hertford Bắc An xử lý thế nào, sẽ có người phụ trách, con không cần lo lắng."

Anh ta cầm tách trà lên, dùng giọng như nói chuyện phiếm:

"Con gái nhỏ của Alexander về rồi."

Alexander là quan giám sát hiện tại của thành phố Ban Sơ, một trong ba người đứng đầu thành phố.

Wall sửng sốt:

"Già La Lan?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận