Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 935: Thử trao đổi

Nghe thấy vấn đề gần như tự mình cảm khái của Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu vỗ đùi đánh bốp một cái: "Tiếc quá!"

"Tiếc cái gì?" Tương Bạch Miên không theo kịp suy nghĩ của đối phương.

Thương Kiến Diệu đáp lại với vẻ mặt ảo não:

"Lúc đầu tôi đi vào căn phòng "506", không phải là tiến vào giấc mơ của đối phương sao?"

"Nếu lúc đó tôi biết được những chuyện phía sau, tôi không nên dùng cách lấy dũng khí đối diện với nguy hiểm để tốc chiến tốc thắng, mà thử dẫn dắt để chủ nhân căn phòng "506" trong giấc mơ tự mình nói ra rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì."

"Kết quả, ôi..."

Trong thời gian ngắn anh không thể nào tiến vào giấc mơ của đối phương nữa, ít nhất trước khi vượt qua bóng ma tâm lý thứ ba thì không được.

Đây là quy luật thăm dò các căn phòng trên "Hành lang tâm linh", trong tài liệu "Sinh vật Bàn Cổ" đưa cho Thương Kiến Diệu có giải thích rõ ràng: Lần đầu tiên tiến vào một căn phòng, có khả năng đối diện với bóng ma tâm lý, cũng có khả năng đi vào giấc mơ của người khác, nhưng chỉ cần đi vào bóng ma tâm lý, sau đó giống như đã được định vị, mỗi lần đều sẽ đối diện với cảnh tượng khác nhau, cho đến khi vượt qua.

Mà một bóng ma tâm lý sẽ nối tiếp một bóng ma tâm lý khác, trừ phi người thăm dò có thể đến nơi gần với "Biển khởi nguồn" của mục tiêu, thông với căn phòng này, nếu không thì không thể gặp lại giấc mơ nữa.

Về phần căn phòng đại diện cho Chấp tuế có phải như vậy hay không, bởi vì quá ít tiền lệ, ví dụ thực tế, cho nên không thể phán đoán.

Tương Bạch Miên biết Thương Kiến Diệu có ý gì, cũng thở dài theo:

"Đúng vậy, nếu có thể lợi dụng giấc mơ, biết rõ những gì chủ nhân căn phòng gặp phải, đây quả thực là một chuyện tốt đối với chúng ta, cho dù nó không liên quan đến cơn sóng ngầm đang cuộn trào trong công ty, nhưng vẫn có giá chị tham khảo nhất định."

Thương Kiến Diệu nhìn điện thoại bàn, hăng hái bừng bừng hỏi:

"Có cách nào lợi dụng bóng ma tâm lý, trao đổi với chủ nhân căn phòng không?"

Tương Bạch Miên cầm ống nghe, suy nghĩ một chút rồi nói:

"Việc này không khả thi lắm... Bây giờ anh đang thăm dò bóng ma tâm lý thứ ba, mặc dù sẽ khiến chủ nhân căn phòng liên tục gặp ác mộng, sinh ra sự cảnh giác, nhưng trong tài liệu chưa từng đề cập đến chuyện những loại ác mộng này có liên quan trực tiếp đến hành động của anh hay không, chi tiết đối ứng có thể phản ánh hoàn chỉnh hay không."

"Hơn nữa, cho dù thật sự có thể thông qua ác mộng để truyền lại tin tức, chủ nhân căn phòng cũng không có cách nào phản hồi lại anh..."

Nói đến đây, Tương Bạch Miên đột nhiên ngừng lại.

Trí nhớ của cô từ trước đến nay đều rất tốt, trong đầu đột nhiên hiện ra một câu nói nào đó trong tài liệu mà Thương Kiến Diệu từng kể lại:

"Nếu như liên tục gặp ác mộng nhiều ngày, mỗi lần tỉnh lại đều cảm thấy oải, chứng tỏ có người vào căn phòng tâm linh của mình, hơn nữa đã thăm dò đến một mức độ khá sâu, bạn cần phải nghĩ cách định vị đối phương, đưa ra một lời cảnh cáo, nếu như đối phương không nghe thì chuẩn bị khai chiến..."

Có thể định vị, có thể cảnh cáo, còn có thể khai chiến, trên ý nghĩa nào đó chẳng khác nào có thể trao đổi, có thể nhận được phản hồi... Tương Bạch Miên lẩm bẩm lại câu nói đó, cuối cùng lên tiếng:

"Anh quả thực có thể thử xem, tuy rằng tôi không có nhiều tự tin lắm."

Cô không tự tin ở chỗ, ác mộng có thể phản ánh hoàn chỉnh hành động của Thương Kiến Diệu trong bóng ma tâm lý hay không, có bị khuếch đại hay không, phải chăng chỉ thể hiện ý nghĩa tượng trưng nào đó, phải chăng chỉ ánh xạ lại một đoạn ngắn.

Đương nhiên cho dù truyền lại tin tức không đúng, để chủ nhân căn phòng "506" nhận thấy nguy hiểm, đưa ra cảnh cáo cũng là một chuyện tốt.

Điều này tức là tiếp theo có thể trao đổi.

"Được!" Trong giọng nói của Thương Kiến Diệu không che giấu được vẻ nôn nóng muốn thử.

Sau khi cúp điện thoại, anh lập tức lên giường nằm, một lần nữa tiến vào "Hành lang tâm linh".

Trong khu nhà ở thuộc Viện nghiên cứu Số 4, Thương Kiến Diệu tốn một lượng lớn sinh lực, hoàn thành "Cấy ghép tư duy" với tất cả mọi người.

Thế là những người này có người hô lớn "tôi có chuyện muốn hỏi cô", có người phụ trách hát phối hợp "đến đây đi, đến đây đi", có người xếp thành hàng, tạo ra ký hiệu cầu cứu, có người viết đi viết lại chữ "bạn bè" lên đầy mặt đất, đủ mọi loại hành vi.

Trong khách sạn "U Mộng", Tarnan.

Bà chủ Ainol đang nằm trên giường rùng mình một cái, giật mình tỉnh lại.

Trong giấc mơ, cô ta bị bóng tối vây quanh, những con mắt đỏ như máu liên tiếp mở trừng trừng.

Mà bên tai cô ta dường như có một giọng nói không ngừng vang vọng như nói mớ, nhưng lại không nghe rõ.

"Tên kia vẫn còn đang thăm dò bóng ma tâm lý của mình!" Ainol lấy lại tinh thần, nghiến răng nghiến lợi nói.

Với tình huống tương tự, cô ta đã có kinh nghiệm nhất định, những năm trước không ít người thăm dò vào chỗ sâu trong căn phòng tâm linh của cô ta, khiến cô ta liên tục gặp ác mộng, mỗi ngày tinh thần đều rất mệt mỏi.

Lúc đó cô ta lựa chọn làm con rùa rút đầu, trốn tránh hiện thực.

Tuy việc này đáng thẹn, nhưng thật sự hữu dụng, sau khi thăm dò xong căn phòng tâm linh, những người đó chưa từng lựa chọn tiếp tục xâm nhập vào "Biển khởi nguồn" của cô ta, mà vui vẻ rời đi.

Sau đó chuyện như vậy càng ngày càng ít, dường như không còn ai có ý đồ thăm dò vào sâu trong "Hành lang tâm linh" của Ainol nữa, cô ta cũng rất lâu rồi không mơ thấy ác mộng.

Căn cứ vào kinh nghiệm này, đối sách của cô ta không cần nói cũng biết.

Ainol nói bằng giọng căm tức: "Nếu người dám, nếu ngươi dám xâm nhập vào "Biển khởi nguồn" của ta, vậy thì ta sẽ, ta sẽ khai chiến với ngươi!"

Cô ta kéo chăn lên, quấn kín bản thân từ đầu đến chân, giống hệt một con đà điểu vùi đầu xuống cát.

Trong bóng ma tâm lý khu nhà ở thuộc Viện nghiên cứu Số 4, căn phòng "506".

Thương Kiến Diệu chờ đợi hồi lâu, không nhận được lời cảnh cáo.

"Lẽ nào chỗ này chưa được tính là sâu trong căn phòng?" Thương Kiến Diệu "bình tĩnh lý trí" nói bằng giọng nghi ngờ.

Lo lắng đến chuyện tinh thần của mình bị tiêu hao quá lớn, đợi thêm nữa sẽ xảy ra chuyện, Thương Kiến Diệu rút lui khỏi căn phòng "506".

Reng reng reng!

Một giờ sáng, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng cùng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Chuyện bất thình lình khiến người có kinh nghiệm phong phú như họ cũng bị tim đập nhanh.

Hai người liếc nhìn nhau, đều lộ ra vẻ vừa nghi hoặc, vừa cảnh giác.

"Chẳng lẽ là cuộc gọi tử vong?" Long Duyệt Hồng nhớ lại tài liệu giải trí của thế giới cũ mà mình từng xem.

Mà ở trên Đất Xám hiện nay, chuyện này có khả năng trở thành hiện thực.

Năng lực của người thức tỉnh vô cùng kỳ quặc, mà có người có thể thông qua sóng điện từ để ảnh hưởng đến người khác.

"Không nhanh như vậy đâu..." Bạch Thần xoay người ngồi dậy, đi về phía bàn làm việc.

Buổi đêm ở "Sinh vật Bàn Cổ" rất lạnh, Long Duyệt Hồng thấy Bạch Thần mặc bộ quần áo ở nhà mỏng manh, hơi run lên vì lạnh, vội vàng cầm lấy áo khoác bông của cô, đứng dậy đi tới choàng lên người giúp cô.

Về phần bản thân hắn, đã lấy một chiếc áo bông dày màu xanh quân đội mới để ở chỗ Bạch Thần, không còn thiếu chuẩn bị như lần trước nữa.

Điểm cống hiến nhiều nên sống rất thoải mái!

Nhìn điện thoại kêu reng reng, Long Duyệt Hồng hít sâu một hơi nói:

"Lúc nào phải thêm chức năng hiển thị cuộc gọi đến điện thoại mới được."

"Người có thể thông qua điện thoại truyền năng lượng tới, chắc chắn có thể thay đổi số điện thoại trên màn hình hiển thị." Bạch Thần nhận thấy các hàng xóm xung quanh có dấu hiệu tỉnh lại, đưa tay về phía điện thoại bàn.

Cô rút dây cắm điện thoại ra.

Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.

"Phải lập tức báo cho "Này" và tổ trưởng biết, tránh họ cũng gặp phải." Long Duyệt Hồng bình tĩnh lại, đưa ra ý kiến của mình.

Bạch Thần tỏ ý tán đồng.

Họ một lần nữa cắm dây điện thoại vào, để Long Duyệt Hồng bấm số điện thoại gọi cho Thương Kiến Diệu.

Người này ở một mình, không sợ làm phiền đến người khác trong gia đình.

"Alô?" Long Duyệt Hồng vừa phát ra âm thanh, đối diện đã vang lên tiếng trách móc của Thương Kiến Diệu:

"Vừa rồi tôi gọi điện cho hai người, vì sao không bắt máy?"

"Hả?" Long Duyệt Hồng liền nhìn nhau với Bạch Thần.

Cuộc điện thoại vừa rồi lại là của Thương Kiến Diệu gọi đến!

"Có chuyện gì không?" Long Duyệt Hồng vội vàng hỏi.

Thương Kiến Diệu thở dài nói:

"Không phải là quan tâm đến hai người, muốn hỏi xem sau khi quay về tầng 622, hai người có mơ giấc mơ giống nhau nữa không à?"

Gương mặt Long Duyệt Hồng lập tức nhăn nhó: "Anh có thể đợi đến sáng mai rồi hỏi lại."

Thương Kiến Diệu bổ sung:

"Nếu như hai người cùng rơi vào "Giấc mơ chân thật", không tỉnh lại, có thể chết đi bất cứ lúc nào, vậy thì một cuộc điện thoại có thể cứu mạng hai người."

Cũng phải... Long Duyệt Hồng giơ bàn tay phải màu thép đen để không lên gãi đầu.

Bạch Thần ở bên cạnh cũng để lộ vẻ mặt thả lỏng.

Tuy họ đã làm theo những gì Tương Bạch Miên dặn dò, canh chừng đối phương trước, chia nhau ngủ một tiếng đồng hồ, cho đến khi xác nhận không có vấn đề gì mới cùng đi ngủ, nhưng gặp những chuyện như thế, ai cũng lo lắng xảy ra điều bất trắc.

"Phải nói cảm ơn." Thương Kiến Diệu nhắc nhở.

Long Duyệt Hồng hít sâu một hơi:

"Cảm ơn."

Hắn cố gắng kéo đề tài trở lại quỹ đạo:

"Chúng tôi không mơ giấc mơ giống nhau nữa, cũng không rơi vào "Giấc mơ chân thực", một giấc ngủ rất bình thường."

"Vậy thì tốt rồi." Thương Kiến Diệu nghiêm túc nói.

Sau đó anh mỉm cười:

"Đợi đến ba giờ đêm, có cần tôi gọi điện thoại bảo anh dậy đi vệ sinh không?"

"Không cần!" Long Duyệt Hồng trả lời chắc như đinh đóng cột.

Nửa đêm đi nhà vệ sinh, hắn sợ sẽ gặp phải chuyện giống Mục Nhân Kiệt!

Gọi điện thoại xong, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng quay về giường.

Hai người phải mất gần hai mươi phút mới ngủ lại được, đồng thời còn lo lắng không biết lúc nào Thương Kiến Diệu sẽ gọi điện đến lần nữa.

Long Duyệt Hồng rất muốn rút dây điện thoại, nhưng lại sợ bỏ qua hạng mục công việc quan trọng.

Cứ thế hai người ngủ không yên ổn lắm đến bảy rưỡi sáng hôm sau.

Tuy bình thường đi làm họ sẽ không để lỡ bữa sáng, phải thức dậy sớm hơn một chút, nhưng hôm nay là chủ nhật, tối hôm qua họ còn bị dọa sợ, ngủ không ngon giấc, vốn định chín giờ mới dậy, ăn tạm đồ ăn vặt coi như là bữa sáng.

Kết quả, Thương Kiến Diệu lại một lần nữa gọi điện thoại tới nhắc nhỏ:

"Hôm nay là ngày ra mắt gia đình, phải chuẩn bị cho tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận