Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 542: Tất cả gặp gỡ trên thế gian

Trên một con đường gần khu căn hộ Hurst, mục tiêu nghi là "cha xứ" thật nghe Gnawa phát đoạn ghi âm lời nói xong, hắn và người máy có hai mắt lóe ra màu đỏ nhìn nhau hai giây, đột nhiên há mồm, la lớn:

"Cứu mạng! Cứu mạng!"

Hắn vừa hô lên vừa xoay người, cố gắng chạy về phía có nhiều người đi đường nhất.

Hắn nhanh, nhưng Gnawa còn nhanh hơn, một bước đã đi được khoảng cách mấy mét, trực tiếp dùng cánh tay sắt thép giữ lấy gáy hắn.

Trong tiếng áo bị rách toạc, người đàn ông nghi là "cha xứ" thật bị kéo mạnh trở về.

Rầm!

Gnawa dùng lực độ thích hợp đấm cho mục tiêu hôn mê bất tỉnh, dưới ánh mắt kinh hãi hoảng hồn của người qua đường, kéo người đàn ông này vào trong ngỏ sâu tĩnh mịch.

Lúc này, tiếng xe cứu hỏa đã từ xa đến gần, mà Gnawa cũng nghe thấy Bạch Thần thông báo.

"Ha, anh thực sự rất nhớ em..."

Bên cạnh hòm thư bên đường, trong tiếng nhạc vang vọng, người đàn ông nghi là "cha xứ" thật nhìn thấy Thương Kiến Diệu đeo kính đen, gương mặt sáng rỡ như mặt trời.

Thương Kiến Diệu đang định hành động, đột nhiên nghe thấy tiếng Bạch Thần truyền ra từ bộ đàm:

"Cửa sau lại xuất hiện một mục tiêu khả nghi."

Anh nhướng mày, cúi người về phía người đàn ông trước mặt một cái:

"Xin lỗi, đã quấy rầy rồi."

Nói xin lỗi xong, anh xoay người, tìm mục tiêu khác.

Trong lúc người đàn ông nghi là "cha xứ" thật sửng sốt một chút, Thương Kiến Diệu lại quay người, nghiêm túc nói:

"Cũng không thể hoàn toàn loại trừ hiềm nghi của anh, vẫn phải đưa anh về."

Đôi mắt của người đàn ông nghi là "cha xứ" thật đột nhiên trở nên sâu thẳm, nhân lúc hai bên tiếp xúc tầm mắt, thực hiện "thôi miên".

Cho dù cách kính đen, chỉ cần hoàn thành va chạm ánh mắt, hắn có thể "thôi miên" kẻ địch!

Thương Kiến Diệu đeo kính đen dường như không hề bị ảnh hưởng chút nào, chợt bước về phía trước hai bước, cúi người xuống, đấm một phát vào bụng dưới của mục tiêu.

Người đàn ông nghi là "cha xứ" thật vô cùng kinh ngạc, vừa nghiêng người vừa giơ tay lên đỡ đòn.

Nhưng lúc này, hắn phát hiện hai tay mình không nghe sai khiến.

Bụp!

Bụng hắn trúng một đấm, cả người gập lại, giống như một con tôm to lớn.

Thương Kiến Diệu không hề hoang mang tháo kính đen xuống, đấm thêm một phát nữa, khiến mục tiêu hôn mê bất tỉnh.

Kính đen của anh không bình thường, đằng sau mắt kính đều dán một tấm ảnh, mà bên kia tấm ảnh chính là ảnh chụp hai mắt trái phải của anh.

Nói cách khác, đôi mắt mà người đàn ông nghi là "cha xứ" thật xuyên qua kính đen nhìn thấy chính là ảnh chụp in ra, mà Thương Kiến Diệu sau khi đeo kính đen thì giống như người mù, chỉ dựa vào cảm ứng ý thức nhân loại để hướng mặt về phía kẻ địch, ra đòn tấn công.

Sau khi đánh ngất mục tiêu, ngụy trang khiến mình giống một người Hồng Hà hơn, Thương Kiến Diệu vừa cõng người đàn ông nghi là "cha xứ" thật, vừa dùng tiếng Hồng Hà hô lên với người xung quanh:

"Nhìn cái gì? Chưa thấy người bị bắt cóc à?"

Dường như anh đã chờ rất lâu để được hô lên câu này.

Giây kế tiếp, Thương Kiến Diệu cõng "con tin", bước bình bịch về phía khu vực của một mục tiêu khác.

Sau khi Bạch Thần ghé mắt vào kính ngắm được gắn thêm vào súng trường "Quả quýt", hết sức chuyên chú quan sát mục tiêu đội mũ len kia.

Tư thế đi đường của mục tiêu, đặc điểm hình thể đều vô cùng giống với suy luận của "Tổ điều tra cũ" về "cha xứ" thật.

Hắn còn gầy hơn hai mục tiêu vừa rồi một chút.

Mắt thấy mục tiêu này mượn các chướng ngại vật trong con ngõ nhỏ phía sau để tránh người đi đường qua lại, né tránh người theo dõi, người tập kích có khả năng tồn tại, nhanh chóng đi về phía tòa nhà Gad, Bạch Thần phân tâm quan sát bốn phía, không thấy bóng dáng Thương Kiến Diệu, Tương Bạch Miên và Gnawa chạy tới.

Có chút muộn rồi... Trong lòng Bạch Thần vừa hiện lên một suy nghĩ như vậy, đã nhìn thấy mục tiêu đột nhiên chuyển hướng, đi thẳng đến một tòa nhà bình thường cao khoảng tám chín tầng.

Trông hắn có vẻ muốn tiến vào trong, đi qua đại lộ, rời đi từ một lối ra khác, dùng cách này để bỏ rơi người theo dõi hoặc người bám theo.

Bạch Thần không do dự, cũng không lo lắng đối phương có phải người vô tội không, điều chỉnh nòng súng, nhắm ngay vào hai chân mục tiêu.

Hơi thích ứng một chút, cô bình tĩnh bóp cò.

Gần như đồng thời, người đàn ông nghi là "cha xứ" thật dường như nhận ra gì đó, chợt bổ sang bên cạnh.

Pằng!

Chỗ hắn sắp đặt chân xuống, đá vụn bắn lên, xuất hiện một vết đạn sâu hoắm.

Người đàn ông nghi là "cha xứ" thật lăn một vòng, xoay người, đưa ánh mắt về phía tòa nhà nơi có Bạch Thần đang ở.

Chỗ cổ tay hắn có một thứ đồ trang sức kỳ quặc trông giống như dùng tóc đen bện thành, nó lập tức xuất hiện ánh sáng như một ngọn lửa.

Trước mắt Bạch Thần đột nhiên trở nên tối sầm.

Giờ phút này, cô hoàn toàn mất đi thị lực, biến thành người mù.

Mà điều khiến cô kinh ngạc chính là, khoảng cách giữa cô và mục tiêu chắc chắn vượt hơn một trăm mét, vượt qua phạm vi năng lực của người thức tỉnh cấp bậc "Biển khởi nguồn".

Nhưng, cô lại vẫn bị năng lực của người nghi là người thức tỉnh ảnh hưởng đến.

Trên người "cha xứ" thật có vật phẩm đến từ "Hành lang tâm linh", hơn nữa còn là loại thuộc về phạm vi rộng? Bạch Thần nghĩ đến đây thì rụt người xuống, thu lại súng trường "Quả quýt", tránh né đòn tấn công có khả năng sẽ đến.

Nhưng không xảy ra chuyện gì cả.

Mười mấy giây sau, trong tầm mắt đen kịt của Bạch Thần bắt đầu có vệt ánh sáng chiếu vào.

Ánh sáng xua tan toàn bộ bóng tối, khiến cô một lần nữa nhìn thấy cảnh vật xung quanh.

Hai mắt cô đã lấy lại thị lực, trong tình huống người đàn ông nghi là "cha xứ" thật kia không cố gắng duy trì hiệu quả, nhanh chóng nhìn lại như bình thường.

Bạch Thần không do dự, một lần nữa đứng dậy, đặt súng trường "Quả quýt" lên mép của lan can sân thượng.

Mượn kính ngắm, cô nhìn về phía khu vực của mục tiêu, lại phát hiện không còn bóng người nào.

Nơi đó có vài nhà thuê không cao, không thể xác định người đàn ông nghi là "cha xứ" thật đã vào đâu.

Alex để mái tóc ngắn, có vành mắt thâm đen, ngũ quan coi như không tệ liếc nhìn cô gái bên cạnh, đưa tay nhận lấy quần áo màu nâu do cô ta đưa tới.

Người đàn ông chủ gia đình này cũng nhiệt tình dâng áo khoác và quần của mình lên.

Trao đổi xong, Alex đưa chiếc mũ len màu xanh lam của mình cho ông ta, nhìn ông ta vui mừng đội lên.

Alex nhanh chóng thay quần áo, làm ngụy trang tương ứng, sau đó sờ chiếc nhẫn có một viên ngọc pha lê trên ngón tay út bên trái, rồi vẫy tay tạm biệt đôi vợ chồng này, ra ngoài phòng.

Sắc mặt của hắn khá thâm trầm, dường như vô cùng tức giận khi mình rơi vào tình cảnh này.

Cũng may, khó khăn sắp qua rồi, hắn sẽ đòi lại gấp bội.

Sau khi nhìn theo Alex rời khỏi nhà mình, người đàn ông đội chiếc mũ len màu xanh lam cười nói với vợ:

"Lúc anh quay về thì nhặt được một cái mũ."

Vợ của ông ta lại lộ ra vẻ mặt khổ sở, đáp lại:

"Nhưng trong nhà bị trộm, đánh cắp mất bộ quần áo."

Alex ở ngoài cửa dọc theo hành lang, đi từng bước đến lối ra bên cạnh.

Lối ra bên cạnh có một hẻm nhỏ thông tới khu Hồng Cự Lang, mà chỉ cần đi vào khu Hồng Cự Lang, với lưu lượng người đi lại ở đó, Alex tin rằng mình có thể hoàn toàn thoát khỏi cảnh nguy khốn.

Thực ra, hiện giờ hắn cũng không cảm thấy mình trong hoàn cảnh quá nguy hiểm, hắn tin chắc rằng mình đã bỏ rơi tất cả người theo dõi và người bám đuôi.

Sở dĩ hắn vẫn phải giữ sự đề phòng và trạng thái tinh thần vượt tiêu chuẩn, là vì hắn không sao nghĩ ra được, vì sao mình bị bại lộ, vì sao bị để mắt tới.

Sau khi hắn giấu bản thân trong từng tầng ngụy trang giống như búp bê Matryoshka vô cùng nổi tiếng trong thế giới cũ, hắn phải ở trong hoàn cảnh tuyệt đối an toàn mới đúng.

Lúc trước, ngoại trừ tình huống phải ra ngoài tự mình ra tay, phải đối diện với mục tiêu, cho tới giờ hắn chưa từng bị kẻ địch định vị, thiếu chút nữa vây bắt được chân thân.

"Rốt cuộc vấn đề ở đâu?" Đối với "cha xứ" thật Alex đầy kiêu ngạo mà nói, đây là một chuyện đả kích nghiêm trọng lòng tin của hắn, còn khiến hắn mất đi khá nhiều cảm giác an toàn.

Mà nếu không làm rõ đáp án của vấn đề này, những chuyện tương tự chắc chắn còn xảy ra năm lần bảy lượt nữa, đến lúc đó, Alex cảm thấy mình không thể lần nào cũng thuận lợi trốn thoát.

Dù sao hắn vẫn là người, vẫn có cực hạn.

Suy đi nghĩ lại, Alex vẫn không tìm ra được chỗ mình phạm sai lầm.

Hắn thậm chí còn nghi ngờ phải chẳng đối phương dựa vào vận may mà ngẫu nhiên đụng phải.

Không, không thể nào là vận may, trong khoảng thời gian này mình không ra ngoài, ký ức của những người khác cũng bị sửa đổi rồi, cho dù mấy người kia đủ may mắn, cũng không thể nào tự dưng biết được mình trong tòa nhà Alpha... Vị trí cụ thể của mình, trưởng lão Bố Vĩnh cũng không rõ ràng lắm, chỉ có bản thân mình nắm giữ... Nhất định là chi tiết nào đó làm chưa tốt, để lại đầu mối có thể lần theo... Phải mau chóng điều tra rõ ràng, bóp chết tai họa ngầm này từ trong trứng nước... Alex vừa lạnh lùng nghĩ, vừa nắm lấy tay nắm cửa ngách, kéo nó ra.

Hắn thoáng cúi đầu, đi vào trong con ngõ nhỏ kia với tư thế người hơi nghiêng về phía trước.

Đối với hắn, chỗ tốt duy nhất mà những gì vừa trải qua đem lại chính là: sự kích thích mạnh mẽ và bầu không khí căng thẳng khiến hắn vô cùng hưng phấn, không còn mệt mỏi rã rời, tìm lại được sự tỉnh táo tuyệt đối đã mất từ lâu.

Đúng lúc này, hắn cảm giác được phía trước có ý thức nhân loại dừng lại bất động, không biết đang làm gì.

Alex ngẩng đầu theo bản năng, nhìn về nơi đó.

Con ngươi của hắn chợt phóng to.

Thương Kiến Diệu mặc đồng phục rằn ri màu xám đứng giữa ngõ hẻm, bên cạnh là người đàn ông có khí chất, đặc điểm tương tự với Alex đang nằm ở đó.

Sau khi nhìn thấy Alex, Thương Kiến Diệu đeo cặp kính đen phong cách thế giới cũ, nở nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời:

"Ngài "cha xứ", lâu rồi không gặp."

Ở nơi xa hơn một chút, trong một góc đạn bắn không trúng, truyền ra một tiếng ca:

"Ha, anh thực sự rất nhớ em..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận