Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 365: Người u ám

Tương Bạch Miên đọc xong điện báo, cười nói:

"Thế này chẳng khác nào không nói, ngoại trừ giúp chúng ta hiểu rõ hơn người thức tỉnh trong lĩnh vực tương ứng sẽ có năng lực gì, thì không có thêm bất cứ lợi ích gì cho việc phán đoán và phân tích của chúng ta hiện giờ."

"Ở chợ Đá Đỏ, người tiếng Xám là tín đồ của "U Cô", là người tỉnh táo, người Hồng Hà cũng thế, hai quần thể này đều tồn tại khả năng ngẫu nhiên có người thức tỉnh."

Thương Kiến Diệu không khỏi tiếc nuối, nói:

"Tôi còn tưởng rằng năng lực thức tỉnh của họ có liên quan đến trò chơi trốn tìm."

"Vì sợ hãi mà cảnh giác, vì sợ hãi mà đi trốn, sao lại không có liên quan chứ?" Tương Bạch Miên thuận miệng trả lời một câu: "Hơn nữa, đây chỉ là một phần thông tin mà công ty nắm giữ, không phải toàn bộ, chưa biết chừng người thức tỉnh của giáo phái Cảnh Giác thực sự có năng lực ẩn thân."

Cô cầm tờ giấy, nhìn quanh một vòng, nói tiếp:

"Ừm, điện báo này cũng không phải không có tác dụng gì, ít nhất có thể giúp chúng ta xác nhận người thức tỉnh trong lĩnh vực "U Cô" có thể khiến người ta sợ hãi quá độ."

"Ơ... Sau này mỗi người đều phải mang theo thuốc sinh học Feca, nó có tác dụng trợ tim, thời khắc mấu chốt chưa biết chừng có thể cứu mọi người một mạng."

Thuốc sinh học Feca chính là loại đã tiêm cho trưởng trấn Điền ở thị trấn Thủy Vi.

Long Duyệt Hồng vừa cảm khái khả năng nghiên cứu của công ty, "Tổ điều tra cũ" lại mang đủ thuốc thang cấp cứu, vừa hơi nghi ngờ hỏi:

"Nhưng đã bị sợ hãi quá mức rồi thì chắc chắn sẽ ngất đi, ở vào trạng thái sắp chết làm sao tự mình tiêm Feca được?"

Tương Bạch Miên bật cười một tiếng:

"Cho nên không được hành động đơn độc, ít nhất phải hai người một tổ."

"Như vậy, khi anh sắp bị dọa chết, đồng đội có thể đánh đuổi kẻ địch, tranh thủ thời gian tiêm Feca cho anh."

Cô vừa nói xong câu ấy, đã thấy Thương Kiến Diệu giơ hai tay lên, giữ nguyên tư thế đó, dường như rất do dự.

"Anh muốn làm gì?" Tương Bạch Miên cảnh giác hỏi.

Thương Kiến Diệu nghiêm túc đáp:

"Tôi đang nghĩ nên dùng cách thức của giáo phái nào để cầu khấn."

Nói xong, anh hạ quyết tâm, co hai tay lại, làm động tác giống như ru con.

"Anh vẫn rất thích "Lễ tế sinh mệnh" nhỉ?" Tương Bạch Miên buồn cười nói.

Thương Kiến Diệu nghiêm túc đưa ra lý do:

"Trong tất cả các giáo phái từng gặp được đến giờ, tiệc thánh của "Lễ tế sinh mệnh" là ngon nhất."

Quả nhiên là anh... Long Duyệt Hồng hoàn toàn không bất ngờ.

Hắn bất giác hỏi:

"Vì sao anh lại đột nhiên muốn cầu khấn?"

"Cầu khấn rằng năng lực sợ hãi trong lĩnh vực "U Cô" không phải loại phạm vi rộng, chỉ có thể một đấu một." Thương Kiến Diệu nói như thật.

Những lời này đồng thời khiến Tương Bạch Miên và Bạch Thần nhíu mày.

Qua vài giây, Tương Bạch Miên cười than thở:

"Việc này thì không có cách nào tự cứu rồi. Cho nên mới nói, chiến đấu với người thức tỉnh thực sự rất phiền toái, hoàn toàn không nói lý, đôi khi ai phát động năng lực trước, người đó có thể thắng."

Nói đến đây, cô mỉm cười:

"Thực ra, tôi vẫn có khả năng tự cứu thành công."

Thấy Long Duyệt Hồng không hiểu, cô giơ cánh tay trái lên:

"Có một lượng điện dự trữ lớn, thừa để kích hoạt năng lực cận chiến, điều này không phải rất bình thường sao? Vi mạch phụ trợ có chức năng giám sát trạng thái cơ thể tương ứng, cũng không phải rất hợp lý sao? Tôi nhớ thế giới cũ có một vài đồng hồ điện tử có thể thực hiện được chuyện này."

Long Duyệt Hồng nghe vậy thì sửng sốt, Tương Bạch Miên lại một lần nữa mê hoặc hắn và Bạch Thần:

"Thế nào? Có phải hấp dẫn lắm đúng không?"

"Đợi lần này quay về công ty, mọi người có thể dùng công lao tích dóp được đổi tay chân nhân tạo, tuy chưa chắc đã có loại thí nghiệm giống của tôi, nhưng những cái khác cũng không yếu."

"Tôi đang do dự." Người trả lời thay cho họ là Thương Kiến Diệu.

"Hử?" Tương Bạch Miên liếc nhìn anh.

Thương Kiến Diệu buồn rầu nói:

"Cánh tay người máy sẽ có cảm giác lãng mạn của đàn ông hơn."

"Công ty không có cách nào làm ra thứ đó, trừ phi có cơ hội đến những nơi như thành phố Ban Sơ." Tương Bạch Miên cùng anh thảo luận vấn đề này.

Bạch Thần yên lặng lắng nghe, mím môi nói:

"Có thể tự mình lựa chọn chủng loại và kích cỡ sao?"

Hiển nhiên cô đã thực sự động lòng rồi.

Tương Bạch Miên gật đầu:

"Có thể, chỉ cần công lao của cô đủ nhiều, hoặc là điểm cống hiến đủ nhiều."

Những người ra ngoài chiến đấu mất đi tứ chi có thể được đổi tay chân nhân tạo miễn phí, nhưng bản thân không có nhiều lựa chọn.

Thảo luận xong chuyện này, họ tiếp tục ăn bữa trưa.

Trong lúc họ đang thu dọn đồ dùng ăn uống, hộp cơ, thì Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu đồng thời đưa ánh mắt ra phía cửa.

Sau mười mấy giây, cửa phòng "05" vang lên tiếng gõ.

Thương Kiến Diệu nhanh chóng cầm lấy mặt nạ khỉ đeo lên mặt, xông ra cửa.

Anh liếc nhìn xung quanh, không nhịn được thở dài:

"Không có gậy."

Tương Bạch Miên không buồn để ý đến anh, vừa đeo mặt nạ, vừa lớn tiếng hỏi:

"Ai đấy?"

Cô lần lượt dùng tiếng Đất Xám và tiếng Hồng Hà để hỏi.

Người ngoài cửa vô cùng lịch sự, trực tiếp báo tên:

"Hàn Vọng Hoạch."

Cuối cùng anh ta cũng về rồi... Tương Bạch Miên thoải mái nói:

"Mời vào."

Lúc này, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng cũng đã đeo mặt nạ xong, lần lượt đứng ở hai bên cô.

Ngoài cửa không chỉ có một mình Hàn Vọng Hoạch, còn có một người Đất Xám khoảng chừng hai mươi tuổi.

Hắn ta tóc đen mắt nâu, cao không quá một mét bảy, da thô ráp vì dầm mưa dãi nắng, rõ ràng có một gương mặt trẻ con, nhưng lại không có biểu cảm gì.

"Vị này chính là?"

Tương Bạch Miên chủ động hỏi.

Hàn Vọng Hoạch lập tức giới thiệu:

"Đàm Kiệt, một đội viên của sở trị an, người tiếng Xám."

Trọng điểm chính là ba chữ cuối.

Tương Bạch Miên như có điều suy nghĩ, gật đầu:

"Mời vào."

Sau khi mọi người lần lượt ngồi xuống, Thương Kiến Diệu vẫn đứng ở cửa, khoanh tay như một vệ sĩ.

"Tôi nghe Weller nói các cô có chuyện quan trọng tìm tôi?" Hàn Vọng Hoạch hỏi một cách đúng mực.

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng, kể lại chuyện bị tên lửa tập kích từ đầu đến cuối, đồng thời cũng không giấu việc đối phương dường như không muốn giết chết họ.

Hàn Vọng Hoạch nghiêng đầu nhìn Đàm Kiệt, cân nhắc rồi nói:

"Có thể là muốn tác động đến các cô, khiến các cô tập trung điều tra hai vụ án trong tay, cũng có thể là muốn dọa các cô, để các cô đừng nhúng tay vào vũng nước đục của chợ Đá Đỏ."

Anh ta nói rất thẳng thắn, không hề che giấu rốt cuộc chợ Đá Đỏ đang ở cục diện nào.

"Xem ra kẻ tập kích rất xác định hai vụ án này có thể tạo nên một hồi sóng gió." Đàm Kiệt lạnh lùng nói.

Tương Bạch Miên nhất thời mỉm cười:

"Người lúc trước bỏ tờ giấy cảnh cáo vào phòng chúng tôi, chính là các anh phải không?"

Cô hỏi rất trực tiếp.

Đàm Kiệt im lặng hai giây, nói:

"Làm thế vì nể tình mọi người đều là người tiếng Xám."

"Các cô quá yếu, bị cuốn vào chuyện này chẳng khác nào nộp mạng."

Lúc này, Thương Kiến Diệu chân thành đáp:

"Cảm ơn."

Nhân lúc Đàm Kiệt bị tiếng cảm ơn làm cho mơ hồ, Tương Bạch Miên lên tiếng hỏi:

"Các anh không muốn điều tra ra chân tướng à?"

"Nếu các anh xác định bản thân chưa từng làm, vậy thì giúp chúng tôi điều tra rõ ngọn nguồn sự việc có thể trả lại sự trong sạch cho các anh."

Đàm Kiệt nói với nét mặt không thay đổi:

"Có người chỉ muốn mượn một cái cớ, chứ không phải là chân tướng."

"Trong bao năm qua, mọi người đều từng làm những chuyện vượt quá ranh giới, không có ai là thực sự vô tội."

Đối với Bạch Thần mà nói, đây không phải là một trạng thái dễ lý giải, ở một nơi khó sinh tồn như Đất Xám, vì tranh đoạt tài nguyên giữa các cộng đồng mà vung đao về phía đối diện là một chuyện thường xuyên diễn ra.

Tương Bạch Miên không tiếp tục đề tài này nữa, quay sang nói những chuyện liên quan đến Bartz,

Khi nhắc đến chuyện Herwig và Anhebas có khả năng bắt tay nhau, dùng một hòn đá ném hai chim, Đàm Kiệt như cười như không, nói:

"Họ làm ra chuyện gì tôi cũng chẳng bất ngờ."

"Đáng tiếc, Herwig chết quá nhẹ nhàng."

Tương Bạch Miên không đáp lại, nói tiếp đến quá trình đội ngũ của mình tới giáo đường Cảnh Giác.

Cô hết lòng tuân thủ hứa hẹn, không nhắc đến chuyện giáo chủ Renato bị mắc "Bệnh Vô tâm", chỉ nói vừa rồi có gặp người cảnh báo Tống Hà.

Mặt khác, cô không giấu chuyện Lopez đưa cho đầu mối, nói rằng lĩnh vực "U Cô" có tồn tại năng lực thức tỉnh về phương diện sợ hãi.

"Điều này không sai." Đàm Kiệt đưa ra câu trả lời khẳng định.

Hàn Vọng Hoạch cũng không hề bất ngờ, dường như đã sớm nhận được tin tức tương ứng từ chỗ người tiếng Xám.

Anh ta do dự rồi nói:

"Có lẽ trạng thái sinh tồn ở chợ Đá Đỏ quá gần với giáo lý của giáo phái Cảnh Giác, cho nên số lượng người thức tỉnh ở nơi này nhiều hơn bình thường."

"Đây là nghi ngờ xuất phát từ cá nhân tôi, không có bất cứ chứng cứ nào."

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng:

"Điều này khiến sự việc càng trở nên phức tạp."

"Tạm thời không lo đến những việc này, chỉ nói đến chuyện của Anhebas thôi. Nếu ông ta thực sự đang chiếm số vũ khí của Herwig, thì trong hôm nay, ông ta chắc chắn không dám đến giáo đường Cảnh Giác, rất rõ ràng, ông ta có sự hiểu biết nhất định về người thức tỉnh."

"Trong tình huống như thế, ông ta sẽ làm thế nào?" Lời vừa ra khỏi miệng, Tương Bạch Miên đã hối hận.

Bởi vì đây là cách để dẫn dắt vấn đề cô thường dùng trong lúc mình thảo luận với các tổ viên, mà đối tượng hiện đang trao đổi là người của chợ Đá Đỏ.

Hàn Vọng Hoạch rất tích cực, suy tư rồi nói:

"Nếu tôi là ông ta, phải tranh thủ thời gian đưa số vũ khí kia về đội cảnh vệ thị trấn, nói đây là số vật tư đã tích góp được lúc trước, như vậy, giáo phái Cảnh Giác nhất định sẽ mắt nhắm mắt mở."

"Cũng có thể ném đám người từ ngoài đến như Lopez này ra ngoài, nói là bọn họ đã tự tiện hành động sau lưng mình." Đàm Kiệt bình tĩnh bổ sung.

Tương Bạch Miên khẽ gật đầu:

"Có khả năng này không? Anhebas nhân lúc buổi đêm đưa số vũ khí đó ra khỏi chợ Đá Đỏ, giao cho quái núi, sau đó chết cũng không vào giáo đường Cảnh Giác, nhưng cho phép người điều tra khác tùy ý lục soát."

"Không đâu, nếu ông ta không đến giáo đường Cảnh Giác, thì chứng tỏ ông ta chột dạ, không dám đối diện với cái nhìn của Chấp tuế. Như vậy, dân cư thị trấn dưới tay ông ta nhất định sẽ nghi ngờ, đến lúc đó, ông ta không ngủ yên được, hơn nữa, ông ta biết rõ thực lực của giáo phái Cảnh Giác." Hàn Vọng Hoạch cho ra câu trả lời phủ định.

"Vậy à?" Tương Bạch Miên hỏi ngược lại: "Anhebas bình thường ở đâu?"

"Bình thường ông ta thường xuyên đổi chỗ ở, nhưng nếu gặp phải tình huống tương đối nguy cấp, có lẽ sẽ chọn biệt thự ven hồ. Bãi đậu xe ngầm nơi đó thông với bến tàu, trên bến tàu có thuyền." Đàm Kiệt trả lời đơn giản.

A, các anh đã theo dõi Anhebas rất lâu rồi... Tương Bạch Miên suy nghĩ một hồi, đột nhiên hỏi:

"Đội trưởng Hàn, trong vụ án chết vì sợ hãi quá độ hơn hai năm trước, giáo phái Cảnh Giác không thể nào không đoán ra được đó là do người thức tỉnh làm, anh còn nhớ phản ứng của họ lúc đó ra sao không?"

"Thời gian đó, họ có đột nhiên thêm một người cảnh báo không?"

Hàn Vọng Hoạch nhíu mày hồi tưởng lại, Đàm Kiệt đột nhiên đứng dậy:

"Vụ án cuối cùng qua được khoảng nửa năm, thì giáo phái có thêm một vị "Người u ám"."

"Đây là nhân viên thần chức khổ tu trong phòng tối."

Giọng hắn ta có chút kích động, nhưng vẫn không có biểu cảm gì như trước.

Nghe đến đó, vẻ mặt Hàn Vọng Hoạch có sự thay đổi, gấp gáp nói:

"Anh ta là em trai của Anhebas, Brand!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận