Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 485: Giáo phái Thiên Nhiên

Nhà số 11, khu C, tầng 495.

Long Duyệt Hồng đang ở trong phòng khách kiêm phòng ngủ chính, một nhà năm người đều ngồi ở những chỗ khác nhau, vừa nghe chương trình phát thanh, vừa tán gẫu về những gì hắn đã trải qua.

Đương nhiên, Long Duyệt Hồng cũng biết việc thẩm duyệt chưa kết thúc, điều gì có thể nói điều gì không thể nói vẫn còn chưa xác định, chỉ đành chọn những chuyện ngày thường ít phạm lỗi nhất để nói.

"Anh ơi, anh học được cách nấu lẩu à?" Em gái của Long Duyệt Hồng - Long Ái Hồng hỏi với vẻ mong đợi.

Cô ấy mới mười sáu tuổi, mà đã cao gần một mét bảy, để tóc dài ngang vai có mái, trông khá trẻ con.

So với Long Duyệt Hồng, ngũ quan của cô ấy rõ là đẹp hơn, tuyệt đối là một cô bé xinh xắn.

Long Duyệt Hồng nghe vậy cười nói:

"Không đủ gia vị, rất nhiều loại ngay cả ở chợ cung ứng vật tư cũng không có."

Thấy em gái tỏ vẻ thất vọng, Long Duyệt Hồng cười bổ sung:

"Nhưng có thể làm kiểu đơn giản, ngày mai anh đi chợt đổi lấy hai khúc xương lớn về nấu nước dùng..."

"Được!" Em trai hắn, Long Tri Cố phát ra giọng nói phấn khởi.

Món lẩu này không thể ăn được trong căng tin của nhân viên, mà nhà họ Long bình thường cũng không có khái niệm về lẩu.

Long Tri Cố năm nay mười tám tuổi, đang vào thời điểm quan trọng chuẩn bị thi vào đại học chính trị, nhưng chiều cao đã vượt qua anh trai ba xăng-ti-mét.

Nhờ vào hiệu quả cải tiến gien không tệ, tướng mạo của cậu ta cũng có thể coi là bậc trung ở trong "Sinh vật Bàn Cổ".

"Giỏi đấy, ra ngoài một chuyến còn học được cả nấu ăn." Cố Hồng nghe chương trình phát thanh, đan áo len, mỉm cười cảm khái một câu: "Đợi sau này quen cô gái nào đấy, thế là có thể nói chuyện đàng hoàng được rồi."

Long Đại Dũng cũng cười theo:

"Lúc trước bố chính vì kém ở khoản này, cho nên mẹ con mới ghét bố, sau đó bố mới từ từ học cách nấu ăn."

Những người trẻ tuổi chưa kết hôn trong "Sinh vật Bàn Cổ", phần lớn không biết nấu ăn, bởi vì có thể trực tiếp đến căng tin nhân viên để ăn cơm, vừa bớt việc lại tiện, hơn nữa giá cũng rẻ.

Long Duyệt Hồng cười nói:

"Thứ quan trọng nhất trong lẩu chính là nước dùng và gia vị, những thứ khác thì đơn giản..."

Hắn nói luôn miệng, kể lại mấy loại lẩu mình từng ăn lúc trước. Long Tri Cố và Long Ái Hồng không ngừng nuốt nước bọt, thỉnh thoảng lại cầm lấy mấy món ăn vặt như bỏng gạo, bánh quy cắn một miếng.

Gần đây, sau khi ăn cơm tối xong họ cũng không ra ngoài, nhưng tuyệt đối không phải vì anh trai đổi được một đống đồ ăn vặt, đồ uống về nhà, mà chủ yếu là muốn nghe anh hùng trong lòng kể về những chuyện đặc sắc trên mặt đất.

Đến cuối cùng, Long Duyệt Hồng nói một câu:

"Lần này bọn con lấy được khá nhiều máy tính xách tay. Con đã xin công ty rồi, hi vọng có thể lấy được hai máy, không biết đã được chưa."

Mấy người Long Đại Dũng, Cố Hồng tuy chưa từng sờ vào máy tính, nhưng đã từng nhìn thấy đồ thật ở đơn vị và trường học, có thể khá dễ dàng hiểu được máy tính xách tay là cái gì.

"Cầm về có ích lợi gì?" Cố Hồng không rõ lắm, hỏi lại.

Theo bà thấy, máy tính để ở đơn vị, tiện cho công việc, còn ở nhà thì hoàn toàn không cần đến.

Long Tri Cố và Long Ái Hồng cũng không hứng thú lắm, đối với họ, máy tính còn quá xa lạ, lấy được cũng không biết để làm cái gì.

Long Duyệt Hồng dường như nhìn thấy bản thân chưa từng trải lúc trước, cười nói:

"Em trai có thể làm quen với máy tính từ sớm, đợi thi lên đại học, chọn nghề nghiệp liên quan cũng dễ hơn một chút."

"Hơn nữa, có còn có thể ghi lại chương trình phát thanh, để các em nghe đi nghe lại."

Long Duyệt Hồng không nói đến những tài liệu giải trí của thế giới cũ, sợ hai em xao nhãng chuyện học hành.

Hắn quyết định giấu tư liệu giải trí của thế giới cũ vào một nơi khá kín đáo trong máy tính, đợi tương lai hai em có công việc mới để chúng tìm hiểu.

Nghe thấy có thể ghi lại chương trình phát thanh, Long Đại Dũng làu bàu một câu:

"Có tốn điện không? Nguồn điện mà chúng ta được phân phối cũng không nhiều đâu..."

Hiện giờ họ chỉ bật một ngọn đèn nhỏm, chủ yếu là sử dụng đèn đường từ ngoài cửa sổ chiếu vào.

Long Ái Hồng lại kích động hơn chút:

"Anh ơi, lúc này có thể lấy được?"

"Phải xem công ty đã." Nhắc đến chuyện này, Long Duyệt Hồng thở dài: "Lúc trước chẳng phải có người mang theo vật phẩm về công ty bị phát hiện sao? Mấy tháng này chắc chắn kiểm tra rất nghiêm ngặt, không nhanh vậy đâu."

"Con cũng biết chuyện đó à?" Cố Hồng ngẩng đầu lên, không khỏi thấp giọng nói: "Mẹ nghe đơn vị mẹ nói, là một nhân viên của Ban an toàn tên là Nghiêm Khánh, mang theo bút ghi âm tư liệu của tà giáo về công ty, sau đó lúc anh ta tụ tập với một số người, định cử hành nghi thức gì đó, bị bắt quả tang. Ôi trời, lúc đó người trong phòng đều lõa thể, không mặc quần áo..."

Là, là "Giáo phái Thiên Nhiên" kia tín ngưỡng Chấp tuế "Cà Độc Dược" lĩnh vực dục vọng? Long Duyệt Hồng bất giác nhìn một vòng, phát hiện em gái thì xấu hổ, còn em trai lại vô cùng tò mò.

Về phần Long Đại Dũng, đã biết từ trước nên không có biểu cảm gì.

"Mẹ, họ thật sự loạn vậy sao?" Long Tri Cố không nhịn được gặng hỏi.

Cố Hồng lườm cậu ta một cái:

"Nghĩ cái gì đấy?"

"Bọn họ không làm gì hết, chỉ cởi quần áo nói chuyện phiếm trong phòng, còn cầu khấn."

Nghe thế nào cũng không có sức thuyết phục gì cả... Long Duyệt Hồng tưởng tượng cảnh này, cảm thấy mình không quá tin vào việc những người đó thật sự cởi hết ra chỉ đơn thuần nói chuyện phiếm ở đó.

Cho dù trong phòng đều là nam hoặc nữ, hắn cũng không cho rằng không chỉ đơn thuần là thế.

Cô Hồng thấy con trai lớn tỏ vẻ không tin, vội vàng giải thích:

"Lúc đầu mẹ cũng cảm thấy đây không phải là đang thổi phồng sao? Nhưng sau đó họ nói cho mẹ biết, tà giáo kia yêu cầu mỗi người tìm lại bản tính nguyên thủy của mình, không nên bị những thứ sau này làm ảnh hưởng, họ tin rằng cởi sạch ra, trở về với thiên nhiên, mới có thể nghe được thần linh giáo huấn, nhận được cứu vớt."

Cố Hống cố gắng nhớ lại nội dung nghe được lúc đó, không dám thêm lời lẽ của mình vào.

"Giáo phái kỳ quặc." Long Duyệt Hồng đưa ra đánh giá.

Điều này khiến hắn không phân biệt được "giáo phái Thiên Nhiên" rốt cuộc là tín ngưỡng vị Chấp tuế nào.

"Đúng vậy, hệt như bị điên vậy, còn cởi sạch ra, không xấu hổ sao?" Long Đại dũng cũng nhanh chóng bày tỏ ý kiến của mình.

Cố Hồng liếc xéo ông:

"Không phải bình thường ông cũng cởi trần đó sao?"

"Việc này giống nhau sao?" Long Đại Dũng lớn tiếng kêu oan.

Long Duyệt Hồng mỉm cười nhìn cha mẹ đấu khẩu, không chen miệng vào.

Cả nhà cứ thế cười cười nói nói, ăn ăn uống uống đến lúc tắt đèn.

Bởi vì buồng vệ sinh của nhà mình nhỏ, cần phải xếp hàng, Long Duyệt Hồng cầm đèn pin, ra khỏi cửa, đi đến nhà vệ sinh công cộng.

Đây là chỗ giao giữa khu B và khu C.

Lúc này, phần lớn nhân viên đều đã đánh răng rửa mặt xong, quay về nhà mình chuẩn bị đi ngủ. Trên đường đi, Long Duyệt Hồng chỉ gặp hai ba người.

Trong hành lang tối tăm thâm trầm, ánh đèn pin màu vàng lúc ẩn lúc hiện, soi rọi đường nét của nhà vệ sinh công cộng.

Long Duyệt Hồng đang định rẽ vào bên phải, trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Bóng người kia treo trên cửa nhà vệ sinh, khẽ đung đưa.

Nếu là trước kia, Long Duyệt Hồng chắc chắn sẽ sợ hãi lùi về sau, chưa biết chừng còn vấp phải cái gì đó, ngã sấp xuống đất, muốn hét lên cũng không hét được.

Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn chỉ bị dựng tóc gáy, giơ một tay lên chắn trước người.

Đúng lúc hắn định hô lên thì bóng người treo trên cửa nhà vệ sinh công cộng kia khẽ lắc lư, đáp xuống trước mặt hắn.

Long Duyệt Hồng chiếu đèn pin lên, soi sáng gương mặt có đôi lông mày như kiếm, hai mắt sáng sủa, đường nét góc cạnh, ngũ quan anh tuấn, chính trực.

"..." Long Duyệt Hồng đầu tiên là sửng sốt, sau đó khó mà nén nổi lửa giận, thấp giọng quát lên: "Anh treo trên cửa làm gì?"

Bóng người trước mặt hắn chính là Thương Kiến Diệu.

Thương Kiến Diệu nói với vẻ mặt thành khẩn:

"Thấy anh đi ngang qua đây nên muốn chào hỏi anh."

"Có kiểu chào hỏi như thế à?" Long Duyệt Hồng tức giận hỏi ngược lại.

Thương Kiến Diệu nghiêm túc giải thích:

"Tôi cảm thấy dùng cách chào hỏi cũ không có ý nghĩa lắm, phải sáng tạo ra chút mới mẻ, hơn nữa, việc này còn có thể tôi rèn sự can đảm cũng như năng lực phản ứng của anh."

"Tôi cảm ơn! Nếu là ở bên ngoài, tôi đã rút súng rồi đấy, biết chưa?" Long Duyệt Hồng cũng bình tĩnh lại.

Thương Kiến Diệu mỉm cười:

"Anh không bắn được."

Long Duyệt Hồng không thể phản bác.

Qua vài giây, hắn thở hắt ra, chỉ vào phía trước nói:

"Đừng chặn cửa."

Thương Kiến Diệu lập tức nhường đường.

Long Duyệt Hồng vốn định đi thẳng vào nhà vệ sinh, nhưng bỗng nhớ lại chuyện về giáo phái Thiên Nhiên mà mẹ vừa kể, bèn bồi thêm một câu:

"Lát nữa tôi có chuyện muốn nói với anh."

"Được." Thương Kiến Diệu dường như đã tiến vào trạng thái nghiêm túc.

Đi vệ sinh, rửa tay xong, Long Duyệt Hồng kể lại nghi thức kỳ quặc và quan niệm đại khái của "giáo phái Thiên Nhiên" cho Thương Kiến Diệu nghe ngay ở trên phố cách nhà vệ sinh công cộng không xa.

Cuối cùng hắn hỏi:

"Anh nghĩ họ tín ngưỡng vị Chấp tuế nào?"

Thương Kiến Diệu "ừm" một tiếng:

"Hiện giờ tôi không ở trong mô hình Tương Bạch Miên, không thể nào trả lời anh."

Mình ngu thật, thật sự... Mình không nên tìm tên này trao đổi, đợi ngày mai trực tiếp đến phòng làm việc thảo luận với tổ đội là được... Long Duyệt Hồng chậm rãi thở hắt ra, phất tay nói:

"Tôi về ngủ đây."

Lúc nói câu này, đèn pin trong tay hắn chiếu về phía con đường đi thông sang khu C.

Đột nhiên có một bóng người lóe lên chỗ nút giao.

Dưới ánh đèn pin yếu ớt, Long Duyệt Hồng nhìn thấy cả người đối phương trần như nhộng, không mặc quần áo gì.

Đó là một người đàn ông.

"Ơ..." Long Duyệt Hồng nghiêng đầu nhìn về phía Thương Kiến Diệu: "Anh nhìn thấy không?"

Thương Kiến Diệu nhắm chặt hai mắt, lắc đầu nói:

"Không thấy, tôi sợ bị lên lẹo."

Bạn cần đăng nhập để bình luận