Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 1088: Quen mặt

Trong chớp mắt đó, Thương Kiến Diệu dường như chìm vào đáy biển sâu, cả người phải chịu áp lực nặng nề, trước mắt tối om, bên tai yên ắng không tiếng động.

Họ đã tích lũy sức lực vào thời khắc mấu chốt này từ trước, hô to một tiếng:

"Tiểu Xung!"

Sau khi dừng lại một chút, cảm giác nặng nề do từng tầng nước biển đè nén biến mất, Thương Kiến Diệu một lần nữa nhìn thấy ánh sáng.

Xuất hiện phía trước anh là một nơi giống "Hành lang tâm linh", khắp nơi đều là căn phòng.

Nhưng ở đây không chỉ có một hành lang, mà lối đi giăng mắc khắp nơi, quanh co đan xen, giống như một mê cung.

Trên tường, trần nhà và lối đi của "mê cung" đều được sơn màu trắng, cửa phòng có đủ loại màu sắc, không hề có quy luật nào.

"Mỗi một căn phòng ở đây là một "Trang Sinh"?" Thương Kiến Diệu suy đoán với vẻ khá phấn khích.

Anh biết "Trang Sinh" bị nhân cách phân liệt, hơn nữa mỗi nhân cách dường như đều hành động độc lập.

Điểm này có thể nhận ra được từ giấc mơ trường cao đẳng Số 1 thành phố Đài, những tòa nhà sáng đèn xung quanh tòa tháp cao cũng đã chứng minh được điểm này từ một góc độ khác.

Thương Kiến Diệu quay đầu lại nhìn nơi vừa tới, không nhìn thấy khe hở tương ứng, chỉ có một bức tường trắng chặn lại đường về của anh, cũng loại bỏ được nguy hiểm lúc trước.

Anh không để ý, chạy chậm về phía trước, không ngừng mở cửa các căn phòng hai bên.

Cạch cạch, cạch cạch, Thương Kiến Diệu hệt như đứa trẻ thích đùa dai, chỉ mở cửa ra, lướt xem một cái, sau đó lại chạy ào đi.

Những căn phòng này đều không có người ở, cũng không có đồ gia dụng, trống rỗng như vừa được xây dựng nên.

Cạch cạch!

Lại một căn phòng nữa bị Thương Kiến Diệu mở ra.

Ánh mắt anh đảo qua, nhìn thấy màn hình tinh thể lỏng, máy chơi game màu đen và một đứa trẻ cầm tay chơi game ngồi dưới đất.

"Tiểu Xung!" Thương Kiến Diệu vừa phấn khởi vừa vui vẻ dừng bước lại.

Đây chính là bạn tốt Tiểu Xung của anh.

Tiểu Xung mặc áo nỉ màu xanh lục, không để ý tới Thương Kiến Diệu, vẫn ngồi đó chơi game.

Thương Kiến Diệu cũng không thấy lạ, đi đến gần, giơ tay vỗ vào vai Tiểu Xung:

"Trình độ hôm nay không được tốt lắm nhỉ?"

Trên màn hình tinh thể lỏng, chiếc xe tăng do Tiểu Xung điều khiển bị người ta bắn pháo oanh tạc.

Tiểu Xung vẫn không đáp lại, mà tay phải của Thương Kiến Diệu xuyên qua Tiểu Xung, rơi xuống.

Anh không chạm vào bất cứ thứ gì.

Tiểu Xung trong căn phòng này chỉ là một ảo ảnh.

Thương Kiến Diệu "a" một tiếng, kiểm tra máy chơi game màu đen, màn hình tinh thể lỏng và chiếc tủ thấp màu trắng để màn hình, phát hiện chúng đều là ảo ảnh.

"Hình chiếu 3D?" Thương Kiến Diệu "bình tĩnh lý trí" sờ cằm, xoay người lại.

Ánh mắt của anh ta nhìn về phía trần nhà trắng tinh, nơi đó có một thiết bị chiếu hình vô cùng tân tiến.

"Đoạn video do ai quay, cha mẹ của Tiểu Xung?" Thương Kiến Diệu từng đọc đủ thể loại tư liệu giải trí của thế giới cũ, suy nghĩ cũng rất mới mẻ: "Ghi lại quá trình trưởng thành của con?"

Anh lập tức ngồi xổm xuống bên cạnh Tiểu Xung, xem đối phương chơi game.

Chưa được một phút đồng hồ, xe tăng của Tiểu Xung lại bị người ta bắn nát, hình ảnh giống hệt vừa rồi.

Video đang được phát đi phát lại.

"Không thú vị." Thương Kiến Diệu lẩm bẩm.

Anh rời khỏi căn phòng, tiếp tục đi trong mê cung, chơi trò mở cửa.

Trong tiếng lạch cạch, từng cánh cửa phòng mở ra, để lộ bên trong trống không.

Cho đến khi rẽ vào một hành lang khác, Thương Kiến Diệu mới nhìn thấy có một căn phòng bày giường đơn.

Trên giường đơn có ga gối màu trắng, khung giường bằng kim loại, dưới gầm giường có bánh xe có thể di chuyển.

Dường như nó còn có thể thông qua một nút bấm nâng phần lưng dựa lên, để người nằm bên trên có thể ngồi dậy.

Thương Kiến Diệu không hề xa lạ với kiểu giường tương tự, đây là giường trong bệnh viện.

Căn phòng có giường bệnh rất nhỏ, mang đến cảm giác đè nén ngột ngạt rất rõ rệt.

Thương Kiến Diệu đi vào căn phòng này, sò trái sờ phải, xác nhận trên giường không có người nằm, cũng không có động vật.

"Đây là thế giới tâm linh của "Trang Sinh", đây là một trong những hồi ức của ngài?" Thương Kiến Diệu vừa sờ cằm, vừa đưa ánh mắt về phía tủ đầu giường bằng gỗ ở bên cạnh.

Trên tủ đầu giường có một chồng ly giấy, nhưng bên trong không đựng nước.

Thương Kiến Diệu cúi người xuống, kéo ngăn kéo của tủ đầu giường ra.

Trong ngăn kéo là một vách ngăn bằng gỗ màu sậm hơn một chút, trừ cái đó ra, ngay cả đồ ăn vặt cũng không có.

Thương Kiến Diệu nhìn thấy, không khỏi lắc đầu.

Anh lại mở ngăn kéo phía dưới.

Nơi này có một tờ giấy trắng.

Thương Kiến Diệu cầm tờ giấy kia lên, bên trên dùng tiếng Đất Xám viết nhiều hạng mục cần kiểm tra, mà vị trí tên người cần kiểm tra trong những hạng mục này viết một hàng chữ màu đen đậm:

"Đối tượng theo dõi số 1, Đỗ Thiếu Xung."

"À à." Thương Kiến Diệu để lộ vẻ mặt ngộ ra.

Về phần anh ngộ ra cái gì, bản thân anh cũng không biết, anh chỉ cảm thấy sau khi nhìn thấy dòng chữ này mình đã ngộ ra.

Thương Kiến Diệu lại một lần nữa sờ cằm:

"Cách viết "đối tượng theo dõi" rất thú vị, không phải là người tình nguyện, cũng không phải là đối tượng thí nghiệm..."

"Chẳng lẽ là vì Tiểu Xung là thể giáng thế của "Trang Sinh", từ nhỏ đã thức tỉnh, nắm giữ năng lực?"

Từ hình ảnh quá khứ mà "tổ điều tra cũ" nhìn thấy ở làm Lâm Hà thành phố Đại Giang cho thấy, từ lúc nhỏ Tiểu Xung đã nắm giữ năng lực "cấy ghép tư duy" cho người khác.

Trong căn phòng ngột ngạt bức bối, Thương Kiến Diệu ở một lúc, cảm thấy khó chịu cả người, nhìn thấy không có thu hoạch khác, anh xoay người đi ra ngoài.

Lạch cạch! Lạch cạch!

Anh nhanh chóng lấy lại tâm trạng, bắt đầu mở những cánh cửa phòng khác.

Đi vài vòng, các Thương Kiến Diệu cũng không biết mình đã đi đến nơi nào, chỉ mở cửa theo quán tính, anh nhìn thấy đằng sau cánh cửa vừa mở ra là một phòng khách rộng rãi.

Trong phòng khách bày một bộ sofa và bàn trà tối màu, trên ghế sofa có một người đang ngồi.

Đó là một người đàn ông trung niên mặc áo gió màu đen bình thường, mái tóc màu nâu thẫm hơi bù xù, râu rõ ràng đã được cạo, nhưng vẫn còn thừa lại mấy cọng mắt thường có thể nhìn thấy được.

Sau khi thấy Thương Kiến Diệu, người này mỉm cười hiền lành, nhưng đôi mắt xanh thẫm gần như đen của ông ta khá nhanh nhẹn.

"Xin lỗi quấy rầy rồi." Thương Kiến Diệu vội vàng cúi người xin lỗi vì hành động mở cửa lung tung của mình.

Việc này giống hệt như nghịch ngợm đùa dai bị bắt ngay tại trận.

Giây tiếp theo, Thương Kiến Diệu chợt đứng thẳng người lên, nhìn về phía gương mặt của người đàn ông trung niên kia, hỏi với giọng hơi nghi ngờ:

"Có phải chúng ta từng gặp nhau rồi không? Sao tôi cảm thấy ông quen mặt vậy?"

Bởi vì đối phương có tướng mạo người Hồng Hà, cho nên anh dùng tiếng Hồng Hà.

Người nọ cầm túi bánh quy có hình con gấu, chọn một miếng nhét vào miệng.

Ông ta vẫn giữ nguyên nụ cười vừa rồi, nói với Thương Kiến Diệu:

"Tôi là Winster Garand."

Trong tòa nhà có hình vòng xoáy, Tương Bạch Miên lên tầng hai, nhìn thấy một tấm biển được viết bằng hai thứ tiếng:

"Khu hành chính".

"Nơi đây chắc hẳn không liên quan đến thành quả nghiên cứu cơ mật..." Tương Bạch Miên thầm nói một câu, định nhanh chóng lướt qua nơi này.

Cô mặc thiết bị khung xương quân dụng, giành giật từng giây chạy ngang qua đây.

Chạy một lúc, cô chợt dừng bước.

Không phải bởi vì cô lại tìm thấy một thi thể, dọc đường tới đây cô đã phát hiện khu vực này có bảy tám bộ hài cốt vương vãi.

Cô chỉ là thấy một tấm biển hiệu:

"Phòng làm việc chủ quản".

Là phòng làm việc của nguyên viện trưởng Đỗ Hoành ở khu nghiên cứu số 2, hay là chủ quản hành chính? Tương Bạch Miên để lộ vẻ mặt suy tư.

Bởi vì trường hợp đầu có tính khả thi, cho nên cô nghiêng người sang tiến vào phòng làm việc.

Căn phòng không nhỏ cũng không lớn, ngoại trừ bàn làm việc và chiếc ghế phía sau, chỉ có hai tủ tài liệu, một máy cắt giấy, một thùng rác và một chiếc ghế sofa, một bàn trà nhỏ, hai cái ghế tạo thành khu vực nói chuyện, khoảng cách giữa chúng rất gần, có vẻ vô cùng kín kẽ.

Lúc này, trên vị chí chủ quản có một thi thể đã hóa thành xương trắng.

Bộ hài cốt này mặc áo sơ mi nữ và đồ công sở màu đen tương ứng, nếu như lúc còn sống nó không có sở thích ăn mặc khác người thì đây chắc chắn thuộc về một người phụ nữ.

Trên ngực của người này cũng đeo một tấm thẻ tên bằng kim loại màu đen, bên trên dùng tiếng Đất Xám và tiếng Hồng Hà viết:

"Chủ quan hành chính: Triệu Đan Lâm".

Tương Bạch Miên nhớ lại một chút, xác nhận cái tên này vô cùng xa lạ.

Cô đưa mắt nhìn về phía những thứ có trên bàn làm việc.

Rõ ràng nhất là màn hình máy tính và mấy quyển sách, theo thứ tự là:

"Làm sao để nuôi chó", "Bảo vệ động vật hoang dã", "Phân tích sâu về phim điện ảnh hài hước", "Văn hóa bản địa"...

Tương Bạch Miên vừa cầm mấy quyển sách này lên, tùy ý đọc lướt qua chúng, xem có kẹp lẫn thứ gì ở trong hay không, vừa liếc mắt nhìn các vật phẩm khác trên bàn.

Ở đây không có tư liệu giá trị, giấy vụn bên cạnh có lẽ chính là một trong những đáp án, Tương Bạch Miên chỉ phát hiện các văn kiện như sắp xếp cuộc họp, trợ cấp căng tin, đơn xin giao lưu với viện nghiên cứu khác.

Mà trong văn kiện sắp xếp cuộc họp, chỉ có thời gian nào, sử dụng phòng họp nào, thuộc về tổ nào sử dụng, không nói rõ cuộc họp về vấn đề gì.

Tương Bạch Miên nhìn qua một lượt, xác nhận ở đây chỉ có ba tổ nghiên cứu nhỏ, được đánh dấu là "1", "2", "3", mà sự liên hệ giữa chúng dường như rất chặt chẽ, bình thường người của ba tổ cùng nhau sử dụng phòng họp lớn.

Bất đắc dĩ, Tương Bạch Miên chuyển trọng tâm vào sách báo.

Trong lúc đọc lướt qua, cô đột nhiên quét mắt thấy hai danh từ.

Chúng đều đến từ quyển "Văn hóa bản địa", theo thứ tự là:

"Đại Tư Mệnh", "Thiếu Tư Mệnh".
Bạn cần đăng nhập để bình luận