Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 663: Khắp nơi đều là ảo mộng

"Kẻ địch tấn công." Tương Bạch Miên không có thời gian nói tình huống tường tận cho "Garibaldi" Giuseppe, chỉ đưa ra cách giải thích đơn giản nhất.

Lúc này, Thương Kiến Diệu đưa ánh mắt về phía cửa sổ xe bên cạnh.

Trong sự đối lập của màn đêm bên ngoài và ánh đèn bên trong, nó giống một chiếc gương soi, phản chiếu ra dáng vẻ của Thương Kiến Diệu.

Anh quay về phía mình, trầm giọng nói:

"Anh xem."

"Thế giới này rất có khả năng là một giấc mộng, không cần nghiêm túc như vậy."

"Bây giờ chúng ta không phân biệt được lúc nào đang tỉnh, lúc nào đang mơ."

"Cho nên..."

Sau khi dừng lại một lát, Thương Kiến Diệu tự đưa ra kết luận.

Anh nhếch khóe miệng, vừa cười vừa nói:

"Cho nên, thực ra chúng ta vẫn đang nằm mơ, vẫn luôn đang nằm mơ."

Long Duyệt Hồng nghe vậy thì nghi hoặc, không khỏi lên tiếng hỏi:

"Không phải anh không cần dùng gương vẫn có thể ảnh hưởng đến bản thân sao?"

Cùng lắm là cần nói những điều kiện liên quan của "Thằng hề suy luận" ra miệng mà thôi.

"Tôi không như vậy, làm sao mà làm mẫu cho mọi người được?" Thương Kiến Diệu thẳng thừng nói.

Tương Bạch Miên ở vị trí phó lái gật đầu như có điều suy nghĩ:

"Anh muốn không phân rõ hiện thực và giấc mơ, muốn coi tất cả gặp phải là một giấc mơ? Như vậy, chỉ cần nhớ rõ điểm này, quả thực sẽ không sợ bị tử vong ngoài hiện thực khi gặp vết thương trí mạng ở trong mơ..."

Trong tiềm thức có một nhận thức "tất cả là giấc mơ", thì dù giấc mơ đó có chân thực đến đâu, cùng lắm là dọa Thương Kiến Diệu giật bắn mình mà thôi, sẽ không dẫn đến sự thay đổi sinh lý, chết bất đắc kỳ tử.

"Đâu ra hiện thực? Tất cả đều là giấc mơ." Thương Kiến Diệu nhấn mạnh với thái độ kiên định.

Anh lập tức dang hai tay ra, hơi ngửa người lên, nhìn vào giữa không trung nói:

"Khắp nơi đều là ảo mộng, cần gì phải nghiêm túc?"

Trong "Thằng hề suy luận" vừa rồi, anh có dùng giáo lý của giáo phái Thần Long.

Đây là cơ sở để "suy luận" có thể thuận lợi thành lập hơn nữa hiệu quả còn không tệ.

"Anh cũng muốn để chúng ta tiếp thu quan niệm này?" Tương Bạch Miên cân nhắc cách dùng từ, thuận theo ý của Thương Kiến Diệu, không phá vỡ trạng thái hiện nay của anh, dù sao "Thằng hề suy luận" là năng lực rất dễ bị sự thực tương phản hoặc là một vài lời lẽ chọc thủng.

Mà hiển nhiên, lúc này dùng "quan niệm" sẽ phù hợp với nhận thức của Thương Kiến Diệu hơn là "suy luận".

Thương Kiến Diệu mỉm cười:

"Đúng vậy, bất kể trong mơ gặp phải cái gì thì cũng chỉ là giấc mơ, không thể ảnh hưởng đến thực chất. Chúng ta hiểu và nắm giữ sự thật này, sẽ không có bất cứ vấn đề gì."

Anh dùng thái độ khẳng định để gián tiếp trả lời câu hỏi của Tương Bạch Miên.

Nghe đến đó, Long Duyệt Hồng không thể không thừa nhận cách thức của Thương Kiến Diệu cũng có lý, nhưng lại cảm thấy dường như tồn tại sai sót hoặc sơ hở nào đó.

Hắn suy nghĩ một chút rồi nói:

"Nếu như không phân biệt được hiện thực và giấc mơ, coi tất cả là giấc mơ, quả thật có thể tránh được ảnh hưởng từ "Giấc mơ chân thật", nhưng như vậy nếu chúng ta thực sự ở trong hiện thực thì sao? Dùng thái độ đối diện với giấc mơ để đối diện với đòn tập kích ở hiện thực, dường như không ổn lắm..."

Sẽ lơ là, sẽ sơ suất, sẽ khinh thường.

Mà đòn tập kích trong thực tế có thể dẫn đến cái chết.

Thương Kiến Diệu mỉm cười:

"Bản thân toàn bộ Đất Xám chính là một giấc mộng, trừ phi anh đi vào thế giới mới, nếu không thì vẫn luôn là trong mộng, không có hiện thực chân chính."

Có chút cả vú lấp miệng em... Long Duyệt Hồng biết lý luận của Thương Kiến Diệu không đúng, nhưng nhất thời không tìm ra được không đúng ở đâu.

Thương Kiến Diệu tiếp tục nói:

"Hơn nữa, cho dù trong giấc mơ, chúng ta cũng không bó tay chịu trói, để mặc người ta làm thịt."

"Lúc anh chơi game, có vì đang ở trong game, mà mặc kệ cho nhân vật mình điều khiển chết đi, mất kinh nghiệm, mất trang bị không?"

"Không." Ở phương diện này, Long Duyệt Hồng vẫn rất hiếu thắng.

Thương Kiến Diệu cười nói:

"Cho nên..."

Chữ "cho nên" này vừa ra khỏi miệng đã khiến Long Duyệt Hồng run rẩy, luôn nghi ngờ mình đã bất tri bất giác trúng phải "Thằng hề suy luận".

"Cho nên, bất kể là hiện thực hay giấc mơ, chúng ta đều phải cố gắng né tránh những chuyện có thể hại đến mình, mà nếu như không thể tránh né, thì trong giấc mơ, anh vẫn còn có cơ hội sống sót, còn trong hiện thực, thì trò chơi thực sự kết thúc rồi." Thương Kiến Diệu lại giải thích thêm: "Vẫn coi là giấc mơ thì tốt hơn."

Cũng phải, nếu trong giấc mơ đã không tránh được, thì đổi thành hiện thực, có lẽ cũng không tránh được... Long Duyệt Hồng bước đầu chấp nhận lý luận của Thương Kiến Diệu.

"Tranh thủ thời gian đi." Tương Bạch Miên giục Thương Kiến Diệu: "Nhân lúc bây giờ mọi người còn có thể "trao đổi", ừm, bất kể đay là hiện thực hay là giấc mơ nối liền, vẫn còn hơn là trong giấc mơ riêng không thể trao đổi."

Thương Kiến Diệu lập tức dùng "Thằng hề suy luận" truyền bá "giáo lý", đồng thời khiến Tương Bạch Miên, Long Duyệt Hồng, Bạch Thần và Giuseppe tin rằng toàn bộ Đất Xám là một giấc mơ, không cần quá nghiêm túc khi đối diện với tổn thương, đối diện với tập kích.

"Thằng hề suy luận" của anh hiện giờ có thể ảnh hưởng một lần chín người, nhưng tiền đề là điều kiện tương ứng có thể dùng chung.

Đương nhiên, kết quả cuối cùng anh không dám đảm bảo lắm, dù sao sự từng trải, nhận thức của mỗi người không giống nhau, cùng một điều kiện có thể vặn vẹo ra được kết luận gì là dựa vào đặc thù của bản thân, Thương Kiến Diệu chỉ có thể cố gắng dẫn dắt.

May mắn là trong phương diện giấc mơ, kết quả do bốn người trong xe "suy luận" ra đều không khác biệt nhiều.

"Tốc độ xe chậm thêm chút nữa, thêm chút nữa." Tương Bạch Miên nghiêng đầu ra lệnh cho Bạch Thần.

Bạch Thần nói với vẻ không để ý lắm:

"Dù sao cũng ở trong giấc mơ, hơn nữa với tốc độ này, cho dù là trong thành phố cũng coi như chậm rồi, có tôi quan sát, sẽ không xảy ra tai nạn xe."

"Không thể nghĩ như vậy." Tương Bạch Miên nghiêm túc nói: "Cũng có lẽ vì đang ở mộng trong mộng, nếu cô không đi chậm lại, chưa biết chừng sẽ khiến bên ngoài giấc mơ xảy ra tai nạn xe. Tuy tai nạn xe xảy ra trong mơ không có vấn đề gì, nhưng vấn tương đương với thất bại."

Bạch Thần suy nghĩ kỹ càng một chút, không hiểu ý tổ trưởng lắm, nhưng giảm tốc độ xe cũng chẳng phải chuyện lớn gì, cô lười cãi cọ, để xe jeep di chuyển trên đường hệt như một con ốc sên cỡ lớn.

Vù!

Một chiếc xe máy vượt qua nó.

Reng reng reng!

Một chiếc xe đạp vượt qua nó.

Ha ha!

Mấy người đi đường bật cười vượt qua nó.

Bíp bíp!

Chiếc xe đằng sau hoặc là thúc giục chiếc xe jeep dường như hết điện này, hoặc là đi vòng qua nó vượt lên trước.

Bạch Thần bất động như núi, lái xe thật chậm, coi những việc này chỉ là giấc mơ.

Thương Kiến Diệu giơ tay lên sờ cằm, vẻ mặt lại trở nên nghiêm túc:

"Bây giờ còn có một vấn đề."

"Vấn đề gì?" Long Duyệt Hồng thốt lên.

Thương Kiến Diệu nghiêm mặt nói:

"Nếu kẻ địch nhân lúc chúng ta ở trong giấc mơ, phát động tấn công vật lý ngoài hiện thực thì phải làm sao?"

"Việc này..." Long Duyệt Hồng lập tức cảm nhận được tính nghiêm trọng của vấn đề này.

Đúng lúc này, hắn đột nhiên cảm giác không khí xung quanh trở nên đặc sệt, nhanh chóng ngưng tụ thành "tấm sắt".

Hô hấp của hắn lập tức đình trệ, dưỡng khí tiến vào phổi ngày càng ít đi.

Điều này khiến Long Duyệt Hồng hồi tưởng lại những gì đã trải qua ở tầng bảy của miếu Sikhara.

Hắn bất giác đưa ánh mắt về phía đồng đội Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên.

Vừa nhìn họ, Long Duyệt Hồng sợ đến mức thiếu chút nữa tim ngừng đập.

Ngoại trừ Bạch Thần ở phía trước hắn không nhìn thấy, vẻ mặt những người khác đều trở nên đờ đẫn, ánh mắt dại ra.

Họ ngồi ở đó, để mặc sắc mặt dần đỏ lên, chẳng mấy chốc sẽ biến thành màu tím, để mặc hô hấp ngày càng dồn dập, nhưng không có hiệu quả gì.

Long Duyệt Hồng đang muốn dùng sức đẩy Thương Kiến Diệu một cái, thì cả người chợt lạnh ngắt, hệt như bị luồng không khí rét lạnh nào đó xâm nhập vào trong.

Động tác của hắn chợt trở nên cứng khắc, suy nghĩ ngày càng chậm chạp.

Hắn cảm thấy hít thở khó khăn, cảm thấy cổ mình khó chịu như bị ai đó siết chặt.

Nhưng hắn bất lực trước những điều đó, chỉ có thể trơ mắt nhìn, đờ đẫn chấp nhận.

Không lâu sau, trong cơn đau đớn cực độ, hắn nhìn thấy gương mặt của Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu và Giuseppe trở nên xanh tím, lưỡi lè ra.

Đầu óc Long Duyệt Hồng cũng dần tiến vào trạng thái mơ hồ, trước mắt biến thành màu đen.

Sắp chết rồi sao? Đây là trải nghiệm của cái chết? Cũng may chỉ là giấc mơ, nếu không thì đã thực sự chết rồi... Suy nghĩ của Long Duyệt Hồng dần lan man.

Không biết qua bao lâu, hắn đột nhiên tỉnh lại, phát hiện mình vẫn ngồi ở ghế sau bên trái của xe jeep, đám người Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu vẫn còn sống, hơn nữa không có gì thay đổi.

Mặc khác, Bạch Thần vẫn như trước, để chiếc xe di chuyển với tốc độ chậm rì rì.

"Quả nhiên, sau khi biết là giấc mơ, tỉnh lại cũng không thực sự chết đi, cơ chế tự bảo vệ trong trạng thái cơ thể người đến cực hạn." Tương Bạch Miên ở vị trí phó lái cảm khái một câu.

Cô lập tức nói với Thương Kiến Diệu:

"Bổ sung thêm một lần "Thằng hề suy luận"."

Sau khi có khái niệm "tỉnh lại", "suy luận" lúc trước đã bị giải trừ.

"Được!" Thương Kiến Diệu rất chủ động và tích cực với lần này.

Trong thế giới hiện thực, chiếc xe jeep màu xanh ngọc vẫn đi về phía trước với tốc độ rùa bò, đưa đến rất nhiều ánh mắt kinh ngạc, tiếng còi xe và tiếng chửi mắng.

Thương Kiến Diệu, Tương Bạch Miên, Bạch Thần, Long Duyệt Hồng và Giuseppe trong xe đều dựa lưng vào ghế, nhắm chặt hai mắt.

Họ hít thở rất đều đặn, hơi thở dài, dường như đã rơi vào giấc ngủ say.

Lúc này, một chiếc xe việt dã màu nâu từ phía chênh chếch lái tới.

Cửa sổ xe của nó bỗng hạ xuống, một ống phóng rốc-két mang theo đầu đạn chống tăng thò ra.

Nòng súng đen kịt của nó chĩa vào xe jeep của "Tổ điều tra cũ".
Bạn cần đăng nhập để bình luận