Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 732: Duyên phận

Chạng vạng tối, Tương Bạch Miên đang gõ bàn phím lạch cạch, dùng khóe mắt liếc ra cửa, phát hiện đám người Thương Kiến Diệu đã ra khỏi phòng làm việc cả.

Cô thở phào một hơi thật dài, dừng động tác đang làm.

Tiếp đó, cô lấy ra một tờ giấy màu trắng, một chiếc bút máy, dựa vào trí nhớ, viết viết vẽ vẽ một lúc:

"Ra ngoài rẽ phải, đi thẳng đến cuối, đi thang máy..."

"Ấn nút 349..."

"Ra khỏi thang máy, tiến vào quảng trường, sau khi nhìn thấy hoa, rẽ trái, số 12 khu C..."

Chẳng mấy chốc, Tương Bạch Miên đã vẽ ra tấm bản đồ cần dùng trong "trận tác chiến về nhà".

Sau khi xác nhận nhiều lần là không viết nhầm, cô thu dọn đồ đạc, cầm bản đồ, đi ra khỏi phòng làm việc.

Vừa ra cửa, Tương Bạch Miên đã rẽ về phía bên trái.

Chân bước được nửa bước, cô ngừng lại, cúi đầu nhìn tấm bản đồ trong tay và chú thích phía bên trên.

Ánh mắt cô dần ngưng lại, khóe miệng hơi co giật.

Rẽ nhầm hướng rồi!

Vậy mà cô không hề phát hiện ra bản thân đã rẽ nhầm hướng!

Cái giá phải trả "mù đường" này cũng rất đáng sợ... Tương Bạch Miên đảo mắt, lấy chiếc bút mực cắm ở túi áo ra, ghi chú thêm một câu vào bản đồ:

"Mỗi lần gặp phải chỗ rẽ, thà chậm còn hơn là nhanh, dừng lại nhiều, nghĩ nhiều, xác nhận nhiều hơn."

Sau đó cô lựa chọn phương hướng chính xác, máy móc đi theo.

Số nhà 11, khu C, tầng 495.

Sau khi Long Duyệt Hồng vào nhà, phát hiện mẹ Cố Hồng, cha Long Đại Dũng, em trai Long Tri Cố, em gái Long Ái Hồng mỗi người chiếm một chỗ, không ai nói gì.

"Làm sao vậy?" Hắn lên tiếng hỏi.

Cố Hồng "ôi" một tiếng, không đáp mà hỏi ngược lại:

"Tầng của chúng ta, trong một hai năm gần đây, người bị mắc "Bệnh vô tâm" có phải hơi nhiều rồi không?"

Mấy lần rồi, mấy người rồi!

"Cũng vẫn bình thường mà." Long Duyệt Hồng trấn an một câu.

Long Đại Dũng liếc nhìn ra cửa:

"Bố nghe rất nhiều người nói, phải chăng tầng của chúng ta có nguồn lây nhiễm mà chưa tìm ra, nên mới có nhiều người bị nhiễm bệnh như thế."

"Cũng có thể là ai đó làm chuyện xấu, khiến tầng của chúng ta có chút xui xẻo." Cố Hồng đưa ra một suy đoán nghe được từ cuộc tán gẫu của mấy bà hàng xóm.

Nghe đến đó, Long Ái Hồng thốt lên:

"Có vài người đang nghi ngờ anh trai con và anh Diệu là nguồn lây bệnh, người bị nhiễm nhưng ẩn bệnh, a..."

Cô bé đột nhiên phát hiện mình nói lỡ mồm, vội vàng giơ hai tay lên che miệng.

Long Duyệt Hồng ngẩn ra:

"Còn gì nữa không?"

Long Ái Hồng liếc nhìn mẹ, lại liếc nhìn cha, dè dặt nói:

"Còn nói hai anh là ngọn nguồn của xui xẻo."

"Dù sao ý của họ là, từ khi các anh ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, tỷ lệ bùng phát "Bệnh vô tâm" ở tầng chúng ta rõ ràng cao hơn, chắc chắn là các anh đụng phải thứ gì không tốt ở ngoài, mang về trong công ty."

Có lẽ đó là virút "Bệnh vô tâm", cũng có thể là vận xui được thực chất hóa.

Thấy em gái đã nói ra khỏi miệng, Long Tri Cố rõ ràng không phục, bổ sung thêm:

"Họ còn đưa ra ví dụ, nói lần đầu tiên các anh chấp hành nhiệm vụ trở về, chú Thẩm và dì Nhậm mắc phải "Bệnh vô tâm", lần này thì đổi thành chú Trương."

Long Duyệt Hồng rốt cuộc không nhịn nổi nữa, phản bác:

"Nhưng lần thứ hai bọn anh chấp hành nhiệm vụ trở về, không ai mắc "Bệnh vô tâm". Lần trước "Bệnh vô tâm" bùng phát, bọn anh cũng không ở trong công ty."

Lúc nói những câu này, thực ra hắn có chút chột dạ, bởi vì Thẩm Độ và Nhậm Khiết mắc "Bệnh vô tâm" rõ ràng có liên quan đến Thương Kiến Diệu, càng gần giống với việc một vài kẻ nào đó giết người diệt khẩu.

"Đúng vậy!" Gương mặt Long Ái Hồng lập tức sáng bừng lên: "Ngày mai em cứ thế phản bác họ."

Lúc này Long Đại Dũng giận dữ liếc Cố Hồng một cái, trấn an con cả:

"Con cũng đừng để bụng, chủ yếu là "Bệnh vô tâm" vẫn không thấy biến mất, cứ thế đời nọ nối tiếp đời kia, mọi người bình thường chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy, nhưng vừa xảy ra là sẽ sợ hãi, khó tránh có vài người đồn đại lung tung. Đợi sau này không có ca bệnh mới xuất hiện, chẳng mấy chốc họ sẽ quên mất việc này."

"Con hiểu." Long Duyệt Hồng cố gắng rộng lượng, ngồi xuống.

Hắn giả vờ nói với vẻ thoải mái:

"Bọn con ở trên mặt đất nào chỉ gặp một hai người mắc "Bệnh vô tâm", cũng đâu thấy ai bị nhiễm bệnh."

Hắn vừa dứt lời, đột nhiên phát hiện vẻ mặt của cha mẹ, hai em trở nên hơi kỳ quặc.

A... Thời điểm này không nên nói đã từng tiếp xúc khá nhiều "Vô tâm giả" ở bên ngoài, tránh mọi người hiểu nhầm... Long Duyệt Hồng lập tức hiểu ra lời giải thích vừa rồi của mình có vấn đề ở chỗ nào.

Trong phòng 59, khu B, tầng 622.

Bạch Thần đặt chiếc máy tính xách tay vừa phát xuống vào chiếc bàn cạnh cửa sổ, mở nó ra.

Đối với một người đã lên D6, bình thường đều ăn uống ở căng tin, sau khi tắt đèn thì đúng giờ đi ngủ như cô mà nói, nguồn điện phân phối đủ để cô dùng máy tính ba tiếng mỗi ngày.

Uống một hớp nước lạnh, Bạch Thần mở một chương trình tấu hài.

Tuy thế giới cũ có rất nhiều chuyện cười, nhưng cô không hiểu lắm, không thể nào thật lòng thật dạ bật cười, xong nghe một chút tiếng cười ở trường quay, nghe một chút tiếng cười hi hi ha ha do tổ hậu kỳ lồng ghép vào, cô cảm thấy tâm trạng rất yên bình, rất thư giãn, có cảm giác vui vẻ khó diễn tả được thành lời.

Tiếng cười vang vọng trong căn phòng yên tĩnh của Bạch Thần, cô nhìn chăm chú vào màn hình với đôi mắt không có tiêu cự.

Không biết qua bao lâu, cô đưa tay phải ra, kéo ngăn kéo bàn, lấy ra một linh kiện nặng trịch đã có một vài vết nứt.

Cúi đầu nhìn linh kiện này, trên mặt Bạch Thần dần hiện ra nét cười.

Cô lẩm bẩm:

"Lần này tôi sẽ nghe lời cậu, dũng cảm tiến về phía trước, không để quá khứ trói buộc nữa..."

Số 196, khu B, tầng 495.

Thương Kiến Diệu cảm thấy tổn thương tinh thần đã hồi phục được kha khá, một lần nữa tiến vào "Hành lang tâm linh", đi vào trong căn phòng "522".

Đã có kinh nghiệm hai lần trước, anh quen đường quen lối men theo tuyến đường an toàn, lẻn đến một nơi của khu phế tích.

Trên đường đi, ngoại trừ một vài trận chiến buộc phải phát sinh, thì quá trình gần như sóng yên biển lặng.

Mà trong mấy trận chiến này, ngay cả chủ nhân căn phòng lúc đó chưa thức tỉnh còn có thể đối phó, rời đi trước khi những "Vô tâm giả" khác kéo đến, thì Thương Kiến Diệu đương nhiên càng dễ như trở bàn tay, chẳng tốn chút sức nào đã giải quyết chúng, thậm chí còn không tạo ra chút động tĩnh nào.

Việc này cũng mang đến một vấn đề, Thương Kiến Diệu phát hiện, do một trận chiến trong đó không phát sinh quá nhiều động tĩnh, không giống với những gì chủ nhân căn phòng đã trải qua lúc trước, khiến một lượng lớn "Vô tâm giả" từ bốn phương tám hướng đổ về, điều này dẫn đến tuyến đường vốn an toàn, hẳn sẽ không gặp phải bất cứ "Vô tâm giả" nào, lại có vài "Vô tâm giả" vẫn còn lởn vởn ở đó.

"Đây là một loại hiệu ứng bươm bướm? Mình giải quyết trận chiến quá nhanh, khiến "Vô tâm giả" vốn nên bị điều đi lại vẫn ở chỗ cũ?" Thương Kiến Diệu lầm bầm.

Anh nhanh chóng đưa ra một nghi vấn:

"Nếu cảnh tượng này hiện ra trong bóng ma tâm lý của chủ nhân căn phòng, vậy hắn không gặp phải "Vô tâm giả" ở nơi này, thì làm sao biết lúc trước được phải cẩn thận một chút, sẽ có sự thay đổi như thế?"

Thương Kiến Diệu lập tức bật cười:

"Rất đơn giản, nơi này lưu lại tứ chi thối rữa của con người, chứng tỏ không lâu trước có sự tồn tại của "Vô tâm giả". Lúc đó chủ nhân căn phòng nhìn thấy những thứ này, chắc chắn đang suy nghĩ, nếu không phải trận chiến lúc trước tạo ra động tĩnh khá lớn, thì hiện giờ chắc chắn lại thêm một trận ác chiến nữa."

"Suy đoán này được ghi nhớ trong tiềm thức của hắn, trở thành quy tắc ngầm trong bóng ma tâm lý."

Thương Kiến Diệu tự mình thuyết phục mình xong, không dừng lại nữa, dọc theo tuyến đường chủ nhân căn phòng rời đi, tiếp tục tiến về phía trước.

Nói cũng lạ, căn cứ vào quy luật lúc trước, số lượng "Vô tâm giả" mà chủ nhân căn phòng gặp phải ngày càng ít, chất lượng lại ngày càng cao, đến sau cùng, thậm chí còn có "Vô tâm giả" cao cấp thường xuyên lui tới, nhưng lần này Thương Kiến Diệu đã đột phá cực hạn thăm dò lần trước, thoát khỏi tên "Vô tâm giả" cao cấp kia, không gặp phải kẻ địch mạnh hơn nữa.

Thậm chí anh còn không gặp phải "Vô tâm giả" bình thường nào khác.

"Điều này chẳng phải chứng tỏ khu vực này có sự tồn tại của sinh vật còn nguy hiểm hơn, khiến đám "Vô tâm giả" không dám tiến vào?" Thương Kiến Diệu chia ra làm mười, người nói chuyện là Thương Kiến Diệu nhu nhược nhát gan nhưng vô cùng thận trọng kia.

Thương Kiến Diệu đội mũ săn hươu, ngậm tẩu thuốc gật đầu:

"Chưa chắc đã là sinh vật."

Anh ta gián tiếp đồng ý với suy đoán của Thương Kiến Diệu nhu nhược.

"Làm sao bây giờ?" Thương Kiến Diệu mặc quần áo trẻ con phóng to hỏi.

Thương Kiến Diệu đã háo hứng muốn thử từ lâu kia không chút do dự trả lời:

"Đương nhiên là tiếp tục!"

"Lúc đó chủ nhân căn phòng còn chưa phải là người thức tỉnh mà vẫn còn sống, huống hồ là chúng ta?"

"Vậy làm sao anh biết lần thăm dò này chủ nhân căn phòng không gặp phải cái gì để lại tai họa ngầm đáng sợ?" Thương Kiến Diệu nhu nhược nhát gan hỏi ngược lại.

"Đúng vậy, đúng vậy." Một Thương Kiến Diệu khác phụ họa.

Lúc này, Thương Kiến Diệu cầm loa nhỏ hiếu kỳ nói:

"Tôi đang nghĩ, nếu như chúng ta tách ra hành động, một người trong đó chết ở đây, sẽ xảy ra chuyện gì?"

"Cuối cùng còn lại chín người, nhân cách không toàn vẹn, hay là vẫn có thể khôi phục được mười người như trước, chỉ là mỗi một người đều sẽ xuất hiện vấn đề tinh thần khá nghiêm trọng?"

"Có muốn thử chút không?"

Đề nghị của anh ta chỉ chiếm được một phiếu tán thành, các Thương Kiến Diệu khác đều phản đối.

Thảo luận một hồi, các Thương Kiến Diệu quay về làm một, cẩn thận men theo tuyến đường an toàn mà chủ nhân căn phòng đã dùng để rời đi, tiến sâu vào khu vực này.

Đi một lúc, phía trước anh xuất hiện một căn nhà bảy tầng.

Căn nhà này nhìn có vẻ cũ kỹ, trên tường bám đầy thực vật màu xanh.

Thương Kiến Diệu tập trung nhìn, phát hiện phía trên cửa vào đại sảnh tầng một có một tấm biển, trên đó có viết:

"Công ty thực phẩm Số 2 thành phố Thiết Sơn".
Bạn cần đăng nhập để bình luận