Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 724: Hai vấn đề

Không chỉ một? Mai Thọ An kinh ngạc, đột nhiên cảm thấy dưới mông dường như sinh ra vô số cây kim thép, đang đâm vào khiến ông ta ngồi không yên.

Dựa theo cách nói của Thương Kiến Diệu, anh là người thức tỉnh duy nhất trong "Tổ điều tra cũ", hơn nữa mãi đến tháng tám thành phố Ban Sơ xảy ra bạo động mới tìm được cơ hội, tiến vào "Hành lang tâm linh", sau đó họ đầu tiên là dưỡng thương, điều chỉnh ở đó, rồi quay về, trên đường không hề xung đột với người khác.

Nói cách khác, tiểu đội của họ đã giết chết người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" trước đó, trong tình huống họ còn chưa có cường giả cùng cấp bậc!

Nếu như chỉ có một lần thì coi như mèo mù vớ cá rán, có thể hiểu được, Dimarco trong miêu tả vừa rồi của Thương Kiến Diệu, rõ ràng cho thấy vì ở trong pháo đài dưới đất thời gian dài, nhiều khía cạnh mất đi cảnh giác, bị người ta tập kích trở tay không kịp, ngẫm nghĩ cũng coi như hợp lý.

Nhưng nếu "Tổ điều tra cũ" của Tương Bạch Miên kia không chỉ giết chết một vị, Mai Thọ An hoàn toàn không tiếp nhận nổi.

Người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" lại không phải là rau cải thảo, nói muốn gặp là gặp được, nói giết chết là giết chết được!

Thực lực của "Tổ điều tra cũ" của Tương Bạch Miên hẳn là còn chưa phát triển đến trình độ này!

Trong lúc suy nghĩ thay đổi trong đầu, sau lưng Mai Thọ An dần có chút lạnh lẽo.

Phó tổng giám đốc Tô Ngọc của ban giám đốc "Sinh vật Bàn Cổ" im lặng một lát rồi hỏi:

"Trừ Dimarco mà cậu nói ra, còn ai nữa? Làm sao thắng được?"

"Còn có đặc phái viên của viện nghiên cứu Số 8 và chủ nhân của "thế giới hư cấu" từng bảo vệ Marcus..." Thương Kiến Diệu nói lại những điểm mấu chốt của hai trận đánh này.

Trong báo cáo Tương Bạch Miên nộp lên, tuy có đề cập đến hai chuyện này, nhưng chỉ nói nguyên nhân kết quả, không miêu tả quá nhiều, cho tới giờ Tô Ngọc và Mai Thọ An mới biết rõ chi tiết cụ thể.

Ợ... Mai Thọ An vốn định thở ra một hơi, lại biến thành ợ hơi.

Ông ta cảm thấy vừa rồi mình đã khá khiếp sợ, nhưng thực tế không phải như vậy.

Lúc chiến đấu với đặc phái viên của viện nghiên cứu Số 8, Connor có nhúng tay vào, đối phó với chủ nhân của "thế giới hư cấu", Thương Kiến Diệu thực chất đã được coi là người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh", hơn nữa hiểu biết đầy đủ về cái giá phải trả của đối phương, trên tay còn có "công cụ" tương ứng.

Đây đều là thắng lợi hợp tình hợp lý, không đáng ngạc nhiên.

Tô Ngọc nghe xong, bật cười một tiếng:

"Chẳng trách cậu chịu phục con gái lão Tương, cô ấy thực sự biết cách lợi dụng mỗi một ưu thế đến cực hạn."

"Chiêu đuổi hổ nuốt sói này của cậu cũng rất có, rất có trí tưởng tượng."

Không phải người có vấn đề tinh thần lâu dài, thật sự không nghĩ ra được!

"Bệnh nhân tâm thần có rất nhiều ý tưởng." Thương Kiến Diệu khiêm tốn nói.

Giờ phút này, Mai Thọ An một lần nữa cảm khái tên này rất tự mình biết mình.

Tô Ngọc không tiếp câu này, trầm ngâm một chút rồi nói:

"Ba chuyện tôi muốn biết đều đã hỏi xong, cũng coi như đã có nhận thức rõ ràng về cậu."

"Tiếp theo sẽ không có thẩm tra nữa, trong vòng ba ngày sẽ phát phần thưởng cho các cậu, nhưng, bên lão Mai cậu phải phối hợp nhiều hơn, làm kiểm tra nhiều hơn, việc này cũng là để tốt cho công ty, có thể tiến thêm một bước nắm giữ bí mật về người thức tỉnh, chúng ta cũng sẽ có ưu thế hơn các thế lực lớn khác."

"Được." Thương Kiến Diệu sảng khoái đồng ý, sau đó đưa ra điều kiện: "Nhưng họ phải mở căng tin riêng cho tôi."

Mai Thọ An ở bên cạnh nghe vậy thì sửng sốt.

Đây là yêu cầu quỷ quái gì?

Lúc ngẩn người, ông ta cũng vui vẻ đồng ý, vì yêu cầu này quá đơn giản, thậm chí không cần báo cáo với giám đốc Tô, nói riêng với ông ta một câu là được.

Không cần phải chính thức như thế!

Sau đó, Thương Kiến Diệu ngại ngùng nhìn xung quanh:

"Chúng tôi có thể hỏi hai vấn đề không?"

Đổi nhân cách? Sự biến đổi này có vẻ hơi lớn... Mai Thọ An đưa ánh mắt về phía Tô Ngọc.

Được hay không là do giám đốc quyết định.

Tô Ngọc lật cổ tay nhìn đồng hồ:

"Còn chút thời gian, cậu hỏi đi."

"Thực ra, cậu không cần nôn nóng, lúc phát thưởng cũng sẽ đưa kiến thức tương ứng cho cậu."

Thương Kiến Diệu trực tiếp bỏ qua câu thứ hai, lên tiếng hỏi:

"Làm sao xác định được trong một "Căn phòng tâm linh" không có cánh cửa nối đến thế giới mới?"

Tô Ngọc vẫn giữ tư thế hơi nghiêng về phía trước, suy nghĩ một chút rồi nói:

"Năm căn phòng đầu tiên, cậu không cần lo lắng đến vấn đề này."

"Đến căn phòng thứ sáu, nếu cậu càng tiến sâu vào, càng có cảm giác quen thuộc, vậy thì chứng tỏ cánh cửa

nối với thế giới mới rất có khả năng ở nơi đó."

"Nếu đã đi qua ba nơi có bóng ma tâm lý hoặc cảnh trong giấc mơ, vẫn chưa sinh ra cảm giác tương tự, thì không cần phải vào sâu hơn, có thể quyết đoán từ bỏ căn phòng này."

"Tuy rằng tiếp tục vẫn có thể rèn luyện ý thức của cậu, nâng cao cường độ tinh thần cho cậu, mở rộng năng lực của cậu, nhưng điều này có nghĩa là càng ngày cậu càng tới gần ý thức của chủ nhân căn phòng, càng ngày càng dễ bị hắn phát hiện. Đến lúc đó chưa biết chừng sẽ xảy ra một trận ác chiến, nhìn từ góc độ phiêu lưu và lợi ích, hai bên hoàn toàn không ngang bằng, không cần thiết phải làm vậy."

Thấy Thương Kiến Diệu nghe rất nghiêm túc, chỉ thiếu chép lại, Tô Ngọc lại giải thích thêm:

"Nhìn từ tình huống thu thập được trước mắt, cánh cửa không những liên quan đến thế giới mới, hơn nữa còn có liên hệ mật thiết đến người thức tỉnh, cho nên, càng tới gần nó, cậu càng có cảm giác quen thuộc."

"Điểm này, sự từng trải của người khác không có giá trị tham khảo quá lớn, bởi vì người khác nhau sẽ tìm được cánh cửa nối đến thế giới mới ở căn phòng khác nhau."

"Xem vài người thức tỉnh tiến vào thế giới mới trong công ty, ở bên ngoài cũng tiếp xúc khá nhiều." Thương Kiến Diệu "bỗng nhiên ngộ ra".

Tô Ngọc không đáp lại, mà hỏi:

"Vấn đề thứ hai của cậu là gì?"

Thương Kiến Diệu không che giấu sự tò mò của mình:

"Các ông đã từng gặp tình huống biển số nhà trên cửa phòng đột nhiên có sự thay đổi chưa?"

Mai Thọ An lắc đầu, Tô Ngọc thì xác nhận chi tiết:

"Đột nhiên như thế nào?"

"Hôm qua là số này, ngày hôm nay đã biến thành số khác." Thương Kiến Diệu trả lời.

Đôi lông mày rậm của Tô Ngọc hơi nhíu vào nhau:

"Nếu như biển số nhà đột nhiên biến mất, qua một thời gian lại xuất hiện biển số nhà mới, thì hẳn là chủ nhân căn phòng đã tử vong, sau đó nó được phân phối cho người thức tỉnh mới tiến vào "Hành lang tâm linh"."

"Nhưng khoảng cách một ngày thì thực sự quá ngắn, hẳn là không trùng hợp như vậy."

"Còn có cách giải thích khác không?" Bây giờ Thương Kiến Diệu dùng giọng điệu gần giống "không phải tôi đang hỏi, tôi chỉ đang tiếp lời ông".

Có hỏi mới có đáp, có tán tụng mới có trêu chọc.

Tô Ngọc im lặng một hồi rồi nói:

"Không có giải thích khẳng định, chỉ có một vài suy đoán."

"Tình huống tương tự, mặc dù rất ít gặp, nhưng thời gian dài, cũng có tiền lệ nhất định."

"Suy đoán chủ yếu nhất bây giờ là liên quan đến chủ nhân của "Hành lang tâm linh", người có thể điều chỉnh căn phòng chỉ có chủ nhân của "Hành lang tâm linh"."

"Mà rất nhiều người cũng nghi ngờ những thứ như "Đại sảnh Quần Tinh", "Biển khởi nguồn", "Hành lang tâm linh" đều là do các Chấp tuế dựng lên."

Thương Kiến Diệu đấm nắm tay phải vào lòng bàn tay trái đánh "bộp" một tiếng:

"Cũng may tôi không đi vào!"

Thấy giám đốc Tô Ngọc và Mai Thọ An đều chuyển ánh mắt nghi ngờ đến, anh vội vàng "giải thích":

"Tôi còn chưa thăm dò sâu vào trong căn phòng, chỉ tản bộ trên hành lang."

"Thăm dò phải cẩn thận." Tô Ngọc nhắc nhở một câu, đứng dậy, đưa tay phải ra với Thương Kiến Diệu: "Quay về đợi phát phần thưởng đi."

Giờ phút này, Thương Kiến Diệu vô cùng lễ phép, cũng đứng dậy, đưa tay ra bắt tay với phó tổng giám đốc.

Vừa nắm vào, anh cảm thấy bàn tay của đối phương nóng như vừa rút từ túi chườm ra.

"Ông bị sốt rồi?" Thương Kiến Diệu hỏi thăm rất thân thiết.

Bây giờ là Thương Kiến Diệu trọng tình cảm.

Tô Ngọc thở dài:

"Có chút."

"Uống nhiều nước ấm." Thương Kiến Diệu thành khẩn đề nghị.

Thương Kiến Diệu trở lại phòng 14 tầng 647 không lâu thì đám người Bạch Thần cũng lần lượt quay về.

"Bên anh thế nào?" Tương Bạch Miên quan tâm hỏi han.

Thương Kiến Diệu lập tức tôi một lời anh một câu, kể lại toàn bộ cuộc nói chuyện lúc trước.

Họ thậm chí còn một người bắt chước Tô Ngọc, một người bắt chước Mai Thọ An, còn mấy người kia thì thay phiên nhau tái hiện lại lời của mình.

Đương nhiên, họ cũng không phát triển về trí nhớ, không thể hoàn toàn thuật lại, chỉ có thể coi như biểu đạt ý tứ đầy đủ.

"Xem ra lời đồn không phải là giả, tác phong quân nhân của phó tổng Tô, trên nhiều khía cạnh đều rất hào sảng." Tương Bạch Miên khen một câu.

Cô cho rằng sự hào sảng này là đãi ngộ mà người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" nên được nhận.

Sau khi nghe xong yêu cầu của đối phương, sẽ cố gắng thỏa mãn trong giới hạn nhất định, cũng điều chỉnh quan hệ hai bên, sau đó tìm cơ hội dọa sợ một chút là được, ý nghĩa của buổi thẩm tra không lớn, đặc biệt là nhân viên sinh ra lớn lên ở công ty như Thương Kiến Diệu.

Cho dù anh có cấu kết với một vài thế lực bên ngoài làm bậy, chỉ cần công ty không bạc đãi anh, thỏa mãn anh ở mức độ lớn nhất, thì anh cũng sẽ từ từ thay đổi khuynh hướng.

Một "Sinh vật Bàn Cổ" to thế này còn sợ không trấn áp được một người?

Trừ phi Thương Kiến Diệu trở thành tín đồ thành kính của một vị Chấp tuế nào đó, không tiếc sinh mạng cũng muốn vào công ty để hoàn thành nhiệm vụ bí mật... Nhưng người như thế, chưa nói đến thẩm tra thông thường, cho dù phải sử dụng người thức tỉnh có năng lực đặc biệt hoặc đạo cụ, khả năng phát hiện cũng rất thấp... Dám phái một người như thế đến đây, thế lực đó hẳn là đã nắm chắc phần nào... Trong đầu Tương Bạch Miên lóe lên vài suy nghĩ, cô nói với Long Duyệt Hồng, Bạch Thần và Thương Kiến Diệu:

"Thẩm tra hẳn là không có vấn đề gì, hôm nay đều về nghi ngơi sớm chút, tôi linh cảm ngày mai sẽ được phát thưởng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận