Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 370: Sám hối

Trong bãi đỗ xe ngầm, khu biệt thự ven hồ.

Tay chân thân tín mà Anhebas phái ra đã quay về, đang báo cáo tình hình hiện trường cho ông ta:

"Chiếc xe địa hình đã bị lái đi, số vũ khí trên xe tải gần như mất sạch rồi..."

Nghe đến đó, Anhebas rốt cuộc tỉnh táo lại.

Trận tập kích "thanh thế lớn" vừa rồi, mục đích thực sự chính là cướp đi số vũ khí kia!

Thanh trừ người lưu vong ngoại lai cái gì, xử lý việc cấu kết quái núi cái gì, tất cả đều là giả!

Đám người kia làm một vòng lớn, chỉ để nhắm vào số vũ khí kia!

"Khốn nạn!" Anhebas chửi một câu.

Tên thân tín ra ngoài kiểm tra tình hình của ông ta cũng đã biết được chân tướng đại khái, vừa nghi hoặc vừa khó hiểu hỏi:

"Ông chủ, là ai làm?"

"Người tiếng Xám? Quản gia của Dimarco?"

Anhebas suy nghĩ kỹ càng một hồi, nói:

"Không phải bọn họ. Nếu là bọn họ sẽ chĩa thẳng đầu giáo vào tao."

Giải quyết xong Anhebas, chẳng lẽ còn sợ không lấy được số vũ khí kia?

Nhiều vật tư hơn cũng có!

Những lợi ích khác càng là đếm không xuể!

Tên thân tín của Anhebas vô cùng đồng ý với phán đoán của ông chủ:

"Vậy sẽ là ai?"

"Cả chợ Đá Đỏ, chỉ có ba đội ngũ coi trọng số vũ khí kia hơn trận chiến nội bộ." Đầu óc Anhebas không hề kém chút nào, vừa nghĩ vừa nói: "Một là đám người Lehman, hai là Teresa, ba là tiểu đội thợ săn di tích nhận nhiệm vụ kia."

Lehman là tay buôn lậu đến từ "Công nghiệp liên hợp", chính hắn ta đã bán số vũ khí này cho Herwig.

"Trước khi chúng ta phân thắng bại, Lehman sẽ không dễ dàng gây ra động thái gì, hắn cũng không thể dọn nhà đến chợ Đá Đỏ, trừ phi hắn đã hoàn toàn chuyển hướng về phía người tiếng Xám hoặc là quản gia của Dimarco. Nhưng nếu làm vậy, trọng điểm của hắn sẽ đổi thành tấn công chúng ta." Tên thân tín của Anhebas bắt đầu phân tích theo hướng này: "Tay chân của Herwig hiện như rắn mất đầu, không thể nào làm ra được chuyện này."

Anhebas để bộ râu dày rậm như một chiếc mặt nạ tự nhiên khẽ gật đầu:

"Xem ra, chỉ có thể là tiểu đội thợ săn di tích kia thôi."

Dưới phòng tuyến mà Hàn Vọng Hoạch bố trí, người không hoàn chỉnh từ ngoài đến, toán cướp có thể không cần cân nhắc đến.

"Bọn này thật sự rất có dũng khí..." Tên thân tín của Anhebas nói xong đột nhiên im lặng.

Hắn nhớ lại tin tức tương ứng.

Anhebas cảm thấy hơi nghi ngờ, hỏi:

"Sao vậy?"

Lúc trước ông ta không để ý lắm đến tiểu đội thợ săn di tích nhận nhiệm vụ tìm lại vũ khí, bởi vì hình như không đông lắm, không thể tạo ra uy hiếp nào đối với phe mình, cho nên trực tiếp giao cho Lopez xử lý.

Giờ xem ra, phải đánh giá lại thực lực của tiểu đội này rồi.

Ừm, buổi chiều hình như bọn họ còn tẩn cho Lopez một trận, không những có chút bản lĩnh, mà còn thích mạo hiểm... Thảo nào dám đột nhiên tập kích ở đây, cướp vũ khí đi... Anhebas có cảm giác như bừng tỉnh hiểu ra.

Lúc này, tên thân tín của ông ta lắp bắp nói:

"Bọn chúng, bọn chúng chỉ có, chỉ có bốn người."

"Cái gì?" Anhebas không tin vào tai mình: "Bốn người?"

Chỉ có bốn người mà dám cướp đi số vũ khí ngay dưới mắt mình, trước mặt mấy chục người trang bị vũ trang?

Hơn nữa còn thành công?

Nhìn từ thế trận và kết quả cuối cùng, ông ta còn tưởng ít nhất cũng phải mười người.

"Đúng, chỉ có bốn người." Tên thân tín của Anhebas khó khăn nuốt nước bọt: "Tôi từng hỏi người của nghiệp đoàn thợ săn, đang là mùa đông, trừ bọn chúng ra, không có thợ săn di tích khác từ ngoài đến, bọn chúng không thể nào tìm được sự giúp đỡ."

Vừa rồi hắn còn nghĩ tiểu đội thợ săn di tích này thật có dũng khí, hiện giờ xem ra, không thể dùng từ dũng khí để hình dung, đây chính là điên khùng!

Chỉ bốn người mà có thể dễ dàng cướp vũ khí đi ngay trước cửa đại bản doanh nhà mình, dưới sự uy hiếp của mấy chục người có vũ trang!

Anhebas nhất thời không nói nên lời, ông ta sống lâu như vậy mà cũng chưa từng gặp chuyện này.

Mấy chục giây sau, ông ta lại hỏi:

"Thực sự chỉ có bốn người?"

Tên tâm phúc của ông ta gật mạnh đầu.

Anhebas hỏi tiếp:

"Đám Lopez đâu? Chết mấy người?"

"Hình như, hình như không ai chết, đều, đều chạy cả rồi." Tên thân tín kia càng nói càng kinh hãi.

Cả câu chuyện ngoại trừ điên khùng, còn có chút hoang đường.

Anhebas lại im lặng, cả buổi mới lên tiếng:

"Tiểu đội thợ săn kia có kẻ giỏi đùa bỡn lòng người."

"Cốt lõi nhất của vở kịch này chính là đoạn thông báo kia, nó khiến nội bộ của chúng ta ngờ vực, kiêng dè và đề phòng lên đến cực hạn, đồng thời khéo léo lợi dụng thói quen quá mức cảnh giác và không tin tưởng mù quáng của mọi người."

"Sau khi thông báo xong, người trong thị trấn cảm thấy có khả năng thực sự là đoàn vũ trang do giáo hội phái tới, nghi ngờ người lưu vong ngoại lai đúng là thông đồng với quái núi, mà cuộc "thanh trừng" lại không liên quan đến lợi ích của họ, đám người Lopez lại chắc chắn cho rằng tao đã bán đứng bọn nó, cần bọn nó đứng ra chịu tội tay, đương nhiên sẽ không liều mạng ngăn cản..."

"Chúng ta bất kể là nhân số hay hỏa lực đều vượt xa bọn chúng, nhưng lại yếu ớt giống như nhà cửa lâu không tu sửa, đụng vào là đổ..."

Ông ta không nói ra sự ích kỷ của mình lúc đó.

Việc này không thích hợp để lộ ra cho đám tay chân biết.

Tên thân tín của ông ta nghe vậy thì vừa sợ vừa giận:

"Chúng cho rằng dựa vào việc đùa giỡn lòng người là có thể không cần kiêng nể gì ở chợ Đá Đỏ sao?"

"Ông chủ, có cần trả thù không, để chúng biết trên Đất Xám thứ quan trọng nhất là thực lực của bản thân."

Anhebas "ừm" một tiếng:

"Sau này xem có cơ hội không."

"Hiện giờ có việc khác cần làm."

"Việc gì?" Tên thân tín kia hơi nghi hoặc.

Hiện giờ không phải nên dốc hết toàn lực, lấy lại số vũ khí kia sao?

Anhebas cầm lấy chiếc mặt nạ nền trắng mắt đen, đeo nó lên mặt:

"Đến giáo đường Cảnh Giác."

Nói xong, ông ta trầm giọng ra lệnh:

"Tìm đám người Lopez, giết hết bọn chúng!"

Bên ngoài giáo đường Cảnh Giác, Long Duyệt Hồng áp giải Lopez đã tỉnh lại, xuống khỏi xe jeep.

Hắn liếc nhìn những chiếc thùng gỗ đang lấp đầy không gian trong xe địa hình, chỉ cảm thấy trong lòng sinh ra một thứ có tên là hạnh phúc.

Đến giờ hắn vẫn có cảm giác không chân thật, cho rằng việc này thành công quá dễ dàng.

Lúc này, Thương Kiến Diệu đeo mặt nạ khỉ đã xông tới trước cánh cửa chính đóng chặt của giáo đường Cảnh Giác, gõ rầm rầm.

Chẳng mấy chốc cửa chính mở ra, một lính canh giáo đường khoác áo choàng màu đen ôm súng tự động, cảnh giác hỏi:

"Có chuyện gì?"

"Chuyện rất quan trọng." Thương Kiến Diệu nghiêm trang nhấn mạnh: "Chúng tôi tới tìm người cảnh báo Tống."

Rầm!

Cửa chính đóng lại trước mặt anh.

Mấy phút sau, Tống Hà không đeo mặt nạ tự mình mở cánh cửa nặng nề ra, nhìn quanh một vòng.

Ánh mắt ông ta nhanh chóng rơi vào Lopez bị còng tay và chiếc xe địa hình màu vàng đất kia.

Sau khi hơi trầm ngâm, Tống Hà lên tiếng hỏi:

"Mấy vị, anh ta tập kích các anh?"

Thương Kiến Diệu đáp:

"Chúng tôi tập kích họ, lấy lại số vũ khí kia."

Tống Hà đảo ánh mắt qua họ mấy lần:

"Các anh theo dõi Lopez, tìm ra được số vũ khí kia?"

Ông ta căn cứ vào lý giải của mình, đưa ra lời giải thích.

"Cũng gần như thế." Tương Bạch Miên ngăn lại lời phản bác của Thương Kiến Diệu, lớn tiếng nói: "Người cảnh báo Tống, chúng tôi mượn giáo đường ở một đêm. Đợi ngày mai chúng tôi trả lại số vũ khí kia, hoàn thành nhiệm vụ sẽ đàm phán giao dịch với đội cảnh vệ thị trấn."

Tống Hà như có điều hiểu ra, cười nói:

"Không thành vấn đề."

"Dưới sự theo dõi của "U Cô", không ai dám quấy rầy."

Tương Bạch Miên nghiêng người sang, chỉ vào Lopez:

"Chuyện cụ thể, ông có thể hỏi anh ta, chúng tôi thì mặc kệ."

"Ừm... Cho chúng tôi một phòng bốn người."

"Được." Tống Hà đồng ý.

Bảy tám phút sau, Anhebas dẫn theo mấy tay chân thân tín đi đến giáo đường Cảnh Giác.

Ông ta liếc thấy chiếc xe địa hình màu vàng đất đang đỗ ở ngoài cửa, nhưng bên trong rỗng không, không thấy có vũ khí.

Anhebas nheo mắt, hít sâu một hơi, đi đến cửa chính.

Cửa chính chỉ khép hờ, không đóng chặt.

Anhebas còn chưa kịp gõ cửa, giọng nói của người cảnh báo Tống Hà đã vang lên ở bên trong:

"Mời vào."

Anhebas và mấy tay chân thân tín đi vào đại sảnh, đầu tiên là giơ hai tay lên đan chéo trước người, cũng lui về sau một bước.

Làm lễ với "U Cô" xong, Anhebas nhìn Tống Hà đứng bên cạnh ký hiệu khổng lồ kia, quỳ một chân xuống đất.

"Người cảnh báo, tôi muốn sám hối!" Ông ta hô lên với giọng điệu tự trách.

Vẻ mặt Tống Hà không thay đổi:

"Nói đi."

"U Cô" đang nhìn theo anh."

Anhebas đem chuyện mình bị đám người lưu vong ngoại lai lừa thế nào, làm sao cướp được số vũ khí của Herwig kể lại "từ đầu đến cuối".

Đến cuối cùng, ông ta giàn giụa nước mắt nói:

"Lòng tham che mờ đôi mắt tôi, tôi đồng ý nhận trách phạt của chúa."

Tống Hà khẽ gật đầu nói:

"Biết sám hối là bước đầu tiên để cứu chuộc, sau này anh phải cống hiến trong việc đề phòng người không hoàn chỉnh tập kích chợ Đá Đỏ."

"Vâng, thưa người cảnh báo." Anhebas thở phào nhẹ nhõm.

Tống Hà tiếp tục nói:

"Hiện giờ chợ Đá Đỏ thiếu nhân thủ, đám người lưu vong ngoại lai này có thể bổ sung vào, cho họ lấy công chuộc tội."

Anhebas lập tức đồng ý.

Đợi mấy tên thân tín của mình cũng sám hối xong, ông ta tạm biệt Tống Hà, chuẩn bị rời đi.

Vừa xoay người, trước mặt Anhebas đột nhiên xuất hiện một chiếc mặt nạ khỉ sống động như thật.

Không biết Thương Kiến Diệu đã xuất hiện sau lưng họ từ lúc nào.

"Tôi có mấy vấn đề." Anh tuyên bố mục đích của mình.

Không đợi Anhebas đồng ý, anh nhìn vào đôi mắt sau mặt nạ của đối phương, nghiêm túc hỏi:

"Vì sao ông lại định bán vũ khí cho quái núi?"

"Ông không biết sau khi quái núi có nhiều vũ khí sẽ tập kích chợ Đá Đỏ, khiến mọi người mất đi người thân và bạn bè sao?"

"Ông không lo lắng bản thân và người nhà cũng sẽ chết vì điều đó sao?"

Ba câu nói này hệt như vạch trần bộ áo mới của hoàng đế, khiến Anhebas ngập ngừng không biết nên trả lời thế nào.

Vài giây sau, ông ta mới lớn tiếng nói:

"Tôi, tôi không có bán!"

Phản bác xong, ông ta lướt qua Thương Kiến Diệu, vội vàng đi ra cửa.

Ra đến ngoài, lúc ánh mắt ông ta đảo qua, chợt nhìn thấy Lopez khoác ào choàng màu đen.

"Mày?" Anhebas hơi kinh ngạc.

Người lưu vong ngoại lai Lopez này quay về phía ông chủ cũ, mỉm cười nói:

"Bây giờ tôi là lính gác của giáo đường."

Chỗ cửa ngách đại sảnh, Long Duyệt Hồng thấy Anhebas dẫn theo tay chân đi xa, rồi thấy Thương Kiến Diệu quay về.

Hắn trách móc:

"Không phải đã nói cùng đi vệ sinh sao?

Thương Kiến Diệu mỉm cười:

"Vừa khéo đụng phải."
Bạn cần đăng nhập để bình luận