Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 369: Ung dung đắc ý

Long Duyệt Hồng trốn ở trong căn nhà thấp bé, thấy người cao to như Lopez ôm súng máy hạng nhẹ, quấn theo những băng đạn vàng óng, dẫn theo đám người lưu vong ngoại lai vũ trang đến tận răng, vừa dùng hỏa lực trấn áp, vừa xông về phía cửa chính, cảm nhận được áp lực rất lớn.

Hắn hơi ngồi xổm xuống, vai vác súng chống tăng "Tử thần", hít vào một hơi, dựa theo phân công của đội trưởng, bắn một quả đạn pháo về phía bên cạnh đám người ngoại lai kia.

Mục đích của hắn không phải là gây ra sát thương cho quần thể mục tiêu, dù sao hai bên cũng không có thâm thù đại hận gì, nhiệm vụ của hắn chỉ là "đe dọa" những người đó, chia cắt họ, khiến họ chạy tán loạn.

Đương nhiên, Tương Bạch Miên cũng nói cho hắn biết, trong tình huống khẩn cấp, phải lấy việc bảo toàn bản thân làm trọng, không cần quan tâm có giết người không, giết bao nhiêu người.

Uỳnh uỳnh!

Luồng lửa đỏ rực cuồn cuộn bốc lên, nở rộ như đóa hoa.

Trong lúc sóng xung kích cực mạnh tản ra bốn phía, đám người lưu vong kia lập tức nhận ra, tìm chiếm công sự xung quanh để che người.

Long Duyệt Hồng không hề hoang mang, đổi hướng, bắn thêm một quả đạn pháo nữa vào khu vực vừa rồi.

Trong tiếng nổ ầm ầm, Bạch Thần thành thạo bắn liên tiếp mấy phát.

Cô lần lượt bắn nát cửa sổ xe đằng trước của chiếc xe địa hình màu vàng đất, ép tài xế bên trong phải cúi người xuống, bò ra ngoài từ một phía khác, nấp đằng sau lốp xe.

Nhân lúc Bạch Thần chuyển mục tiêu về phía chiếc xe hạng nhẹ kia, tài xế nhanh chóng rời vị trí.

Sau vài phát bắn, xung quanh hai chiếc xe không còn ai nữa, họ hoặc cố gắng đánh trả, hoặc nhân lúc trời tối, bỏ chạy về phía khu vực phế tích thành phố.

Trong bãi đỗ xe ven hồ, Anhebas để một bộ râu dày rậm hệt như một chiếc mặt nạ đã biết được chuyện xảy ra bên ngoài.

Ông ta nghe thấy tiếng loa phóng thanh vang vọng nhiều lần.

"Giả, giả đấy!" Ông ta phủ nhận theo bản năng, định cho đám tay chân thân tín ra ngoài tiếp ứng đám người Lopez, đánh đuổi kẻ tập kích.

Nhưng suy nghĩ vừa thay đổi, trong đầu óc ông ta lóe lên một câu nói: "Anhebas đã bị đám người lưu vong ngoại lai lừa dối, nên mới làm ra chuyện này..."

Đôi mắt Anhebas chợt lóe lên, ông ta do dự hồi lâu, không ra lệnh.

Lúc này, trong khu vực thống trị của súng chống tăng "Tử thần", Lopez dựa vào thân thể nhanh nhẹn và dũng khí, rốt cuộc thoát khỏi phạm vi bao phủ của hỏa lực, xông vào trong tòa nhà thấp bé.

"Tôi là người cảnh báo của giáo hội, đến đây vì chuyện Anhebas cấu kết với quái núi..."

Người dùng loa để thông báo kia vẫn không ngừng hô lên, âm thanh vang vọng bờ hồ.

Lopez nhăn nhó, xách theo súng máy hạng nhẹ, chạy hết tốc lực theo âm thanh kia.

Hắn không chỉ hận đối phương, mà còn muốn giải quyết mục tiêu trước, sau đó dùng loa của hắn để thanh minh, mới có thể thoát được cục diện nguy khốn trước mặt.

Sau khi vòng qua bức tường, âm thanh vang vọng bên tai Lopez lại càng to hơn.

Hắn liếc nhìn lại, không thấy bóng dáng bất cứ ai.

Trên một đống gạch vỡ ngói nát, một chiếc loa nền xanh mặt đen đang nằm lẳng lặng ở đó, không ngừng "phát thanh" ra bên ngoài:

"Tôi là người cảnh báo của giáo hội..."

Con ngươi Lopez chợt phóng to, tóc gáy dựng đứng hết lên.

Giờ phút này, trong đầu óc hắn chỉ còn quanh quẩn một suy nghĩ:

"Có bẫy!"

Bẫy thường có nghĩa là sẽ có mai phục đáng sợ!

Bất chấp trên tay còn đang xách theo súng máy hạng nhẹ, hắn không hề do dự nghiêng người lăn sang bên cạnh, thoát khỏi khu vực có đặt chiếc loa.

Trong quá trình này, vì không thể ôm theo súng máy hạng nhẹ, hắn đành vứt luôn nó đi.

Nhưng, đến khi hắn quay trở về phòng khách, tiếng súng dày đặc hoặc tiếng nổ lớn như trong dự đoán đều không hề vang lên.

Lopez trong lúc nghi hoặc đã lùi về trốn sau một công sự, vừa rút hai khẩu súng lục "Liên hợp 202" bên hông ra, vừa nhìn về phía mình vừa thoát ra.

Giây kế tiếp, hắn thấy một bóng người từ trên trời phi xuống, nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Bóng người này mặc áo phao ngắn màu xanh lam đậm, bên dưới mặc quần kaki màu lam.

Người này đeo mặt nạ khỉ sống động như thật, ngoắc một ngón tay về phía vị trí Lopez đang trốn:

"Có phải anh vẫn còn lăn tăn về kết quả trận đánh lúc trước, cảm thấy tôi dựa vào việc đánh lén nên mới thắng anh?"

"Giờ sẽ cho anh một cơ hội, chứng tỏ quan điểm của anh."

Tên tâm thần! Lopez vừa bực mình vừa buồn cười.

Hắn buồn cười vì đối phương rõ ràng đang trốn ở trên cao, thể dùng cách đánh lén để bắn cho mình mấy phát vào lúc mình đang sửng sốt khi thấy chiếc loa nền xanh mặt đen kia, kết quả tên này chẳng làm gì, chỉ vì muốn có một trận đấu công bằng.

Đây quả nhiên không phải là suy nghĩ của người bình thường.

Hắn tức giận là vì đối phương làm vậy quá coi thường mình rồi.

Thật sự coi súng trên tay tao là đồ chơi à? Mày có thể điên, nhưng chẳng lẽ tao lại phát điên cùng mày à? Lopez không nói gì, giơ hai tay lên liên tục bóp cò về phía người đeo mặt nạ khỉ.

Tay hắn vừa động đậy, Thương Kiến Diệu đã chạy thật nhanh về bên cạnh.

Pằng pằng pằng!

Những viên đạn vẽ ra tia lửa đằng sau anh, nhưng không thể đuổi kịp, ngừng lại ở trước bức tường.

Lopez đã xác định đây là bẫy, giáo phái Cảnh Giác vẫn chưa muốn đối phó với đám người lưu vong ngoại lai như hắn, cho nên hắn không dừng lại, nhân cơ hội xoay người muốn lao ra khỏi căn nhà này, trốn đến chỗ khác, đợi kẻ tập kích rút lui sẽ giải thích với Anhebas.

Hắn biết, trước đó, bản thân có nói cái gì cũng không thể lấy được lòng tin của cư dân chợ Đá Đỏ, thuộc hạ của Anhebas.

Họ nhất định sẽ nghi ngờ thân phận thật giả của kẻ tập kích, nhưng sẽ không mù quáng tin tưởng mình.

Phong tục chết tiệt! Lopez vừa chửi, vừa cúi người, men theo những nơi có thể che được người, chạy ra bên ngoài.

Hắn vừa đi đến cửa, một bóng người từ tầng hai nhảy xuống, đeo chiếc mặt nạ mặt lông mỏ nhọn.

Lopez vừa giơ hai khẩu súng lên, đối phương đã vặn eo sải chân ra, tiếng đá chân hệt như tiếng roi quất.

Lopez không kịp nổ súng, chỉ đành giơ hai tay chặn trước người.

Hai thanh "Liên hợp 202" của hắn bị đá bay ra ngoài, bản thân hắn thì lảo đảo sang bên cạnh mấy bước.

Thương Kiến Diệu từ tầng hai nhảy xuống chính là để tránh việc đấu xúng, sau khi anh vòng qua bức tưởng,, đã men theo cầu thang chạy lên trên, sau đó dựa vào cảm ứng, kịp thời ngăn Lopez lại.

Bước chân Thương Kiến Diệu di chuyển liên tục, lao đến trước người Lopez, mở hai tay ra, khi thì đấm móc, khi thì đánh thẳng, khi thì giáng xuống một cú đấm như chùy nện, khi thì vung cánh tay như roi quất.

Những đòn tấn công liên tiếp khiến Lopez khổ sở chống đỡ, trong mắt chỉ toàn hình ảnh chiếc mặt nạ khỉ sống động kia.

Rốt cuộc hắn cảm nhận được đòn tấn công của đối phương đã chậm lại, dường như đến cực hạn, đang điều chỉnh.

Lopez bị áp đảo đột nhiên hung lên, nắm lấy cơ hội, tung ra một tổ hợp quyền điên cuồng.

Mắt thấy tên đeo mặt nạ khỉ kia bị đánh lùi liên tiếp về phía sau, chỉ có thể đỡ đòn, thế tấn công của hắn càng thêm dũng mãnh.

Sau khi tấn công thời gian dài, thể lực của Lopez đã sắp đến cực hạn, động tác hơi chậm lại.

Không xong! Trong lòng hắn nhận ra sự bất ổn, vội vàng lùi lại.

Trong tình huống bình thường, hắn sẽ không để bản thân rơi vào cục diện này, đã sớm thay đổi chiến thuật rồi, nhưng vừa rồi hắn quá nôn nóng.

Lopez vừa định lùi lại, Thương Kiến Diệu đã vọt tới trước người hắn, khóa hai cánh tay lại, đạp một phát vào chân.

Lopez ngã mạnh xuống đất, nổ đom đóm mắt.

Thương Kiến Diệu nhanh chóng cúi xuống, áp chế hoàn toàn tên người Ja-Cai này.

"Anh lại thua rồi." Thương Kiến Diệu mỉm cười tuyên bố.

Giây tiếp theo, Lopez chỉ cảm thấy có người đánh mạnh vào sau gáy, trước mắt chợt tối sầm, mất đi tri giác.

Trước khi hôn mê, hắn nghe thấy tên đeo mặt nạ khỉ thở dài:

"Đáng tiếc..."

Bên ngoài căn nhà thấp bé, Long Duyệt Hồng thấy phần lớn người lưu vong ngoại lai không còn xông lên nữa, ai nấy thi nhau chạy trốn, bèn giảm tần suất dùng súng chống tăng "Tử thần".

Điều này khiến hai ba người còn lại nghĩ rằng hắn hết đạn, to gan rời khỏi công sự che chắn, lần mò về phía này.

Long Duyệt Hồng chợt căng thẳng theo bản năng, sau đó cảm thấy buồn cười.

Hắn không hề hoang mang bỏ súng chống tăng "Tử thần" xuống, cầm súng trường "Chiến sĩ điên cuồng" lên, bắn về phía kia một băng đạn.

Trong tiếng tạch tạch, mấy người lưu vong ngoại lai rốt cuộc nhận rõ "hiện thực", không còn ngoan cố kháng cự nữa, ai nấy đều tìm đường chuồn về phía xa.

Long Duyệt Hồng cũng không ngừng lại, tuy đau lòng nhưng vẫn tiếp tục bắn lung tung về phía khu vực không người, thỉnh thoảng lại bắn thêm một viên đại hỏa tiễn.

Điều này khiến đám tay chân của Anhebas ở bãi đỗ xe ven hồ đều theo trực giác cho rằng trận chiến còn chưa kết thúc, nhất thời không ai dám ra hỏi rõ ngọn ngành.

Lúc này, một bóng người cong thắt lưng, từ đằng sau đám cây cối thường xanh bên cạnh tòa nhà thấp bé, vọt tới bên cạnh chiếc xe địa hình màu vàng đất.

Cô chính là Tương Bạch Miên mặc quần áo rằn ri màu lam xám, đeo mặt nạ tăng nhân thanh thú.

Tương Bạch Miên giẫm lên thủy tinh vỡ, ung dung đắc ý mở cửa xe, ngồi lên, sau đó dùng chìa khóa mà tài xế để lại, khởi động ô tô, lái nó đến đằng sau xe tải hạng nhẹ.

Nhờ xe tải che chắn, cô nhảy xuống xe địa hình, dựa vào sức mạnh không phải của con người của cánh tay trái, kéo từng chiếc thùng gỗ màu nâu đựng đầy vũ khí từ thùng xe tải ra, nhét hết vào trong xe địa hình.

Đến cuối cùng, ngay cả vị trí phó lái cũng xếp chồng ba chiếc thùng, mới gắng gượng lấy được phần lớn số vũ khí, chỉ để lại một ít không đáng giá ở lại chỗ cũ.

Chuyển xong đồ, Tương Bạch Miên quay đầu nhìn về phía bãi đỗ xe ven hồ, mỉm cười ngồi vào chỗ điều khiển, lái chiếc xe địa hình màu vàng đất này nhàn nhã rời khỏi hiện trường.

Thực ra, trực tiếp lái xe tải hạng nhẹ đi sẽ càng bớt việc, nhưng cô lo tài xế của đối phương trong lúc hoảng loạn sẽ lái xe bỏ chạy, cho nên đã bảo Bạch Thần làm chuyện đầu tiên là bắn vỡ lốp xe tải.

Bạch Thần đeo kính nhìn ban đêm thấy vậy, lập tức cất súng trường "Quả quýt" đi, lấy bộ đàm ra, ấn nút nói:

"Rút lui."

Tiếng súng, tiếng nổ, tiếng "phát thanh" ở khu vực ven hồ nhanh chóng biến mất.

Thấy lực lượng vũ trang của giáo phái Cảnh Giác không đi ra, Anhebas và đám tay chân của ông ta rốt cuộc đã xác nhận mình bị lừa.

...

Đến địa điểm tập hợp đã hẹn, Tương Bạch Miên chỉ đợi hơn một phút, đã nhìn thấy chiếc xe jeep màu xanh bộ đội của "Tổ điều tra cũ" kia đến.

"Tổ trưởng, Thương Kiến Diệu mang theo cả Lopez." Long Duyệt Hồng báo cáo tình hình thông qua bộ đàm.

Thương Kiến Diệu lập tức nói xen vào:

"Tôi không dùng năng lực!"

"Được đấy." Tương Bạch Miên khen một câu.

Nếu sử dụng năng lực, Thương Kiến Diệu bắt sống Lopez là điều quá bình thường, nhưng chỉ dựa vào việc sắp đặt và đánh lộn, thì tuyệt đối xứng đáng để khen ngợi.

Lopez không phải người bình thường.

Tương Bạch Miên lại nói thêm một câu:

"Bắt được Lopez là chuyện tốt, sau này có thể tiết kiệm được nhiều thời gian."

Long Duyệt Hồng hỏi lại:

"Tổ trưởng, tiếp theo chúng ta đi đâu?"

"Quay lại doanh trại khách sạn có an toàn không?"

"Đợi đến khi Anhebas phản ứng lại, xác nhận thân phận phía mình, có nhân lúc ban đêm đi trả thù không?"

Tương Bạch Miên cười nói:

"Chúng ta đến giáo đường Cảnh Giác!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận