Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 690: Thu hoạch

Chiếc điện thoại di động rách nát cũ kỹ rõ ràng rất nhẹ, nhưng Gaius cầm trong tay lại giống như đang nâng một vật nặng mấy chục đến hơn trăm cân, cánh tay cũng bắt đầu run rẩy.

Trong hoàn cảnh mờ tối, ông ta chĩa màn hình điện thoại "Hố Đen" về phía cựu quan chấp chính Beulius.

Cường giả đã mắc "Bệnh vô tâm" này dường như ngửi thấy mùi nguy hiểm, cơ thể khó có thể nhúc nhích run rẩy từ trong ra ngoài.

Nhưng chỉ trong chớp mắt ấy, đôi mắt đục ngầu tràn đầy tơ máu của ông ta đã mất đi ánh sáng, chỉ còn đọng lại chút sợ hãi trong đó.

Bịch!

Beulius ngửa mặt ngã xuống đất, hô hấp ngừng lại, tim không đập nữa, không còn chút sức sống nào.

Gaius thấy thế, lén thở phào một hơi.

Tuy vị quan chấp chính kiêm thống soái này vừa mới mắc "Bệnh vô tâm", biến thành quái vật nguy hiểm, không còn nắm giữ sức ảnh hưởng lớn trong giới chính trị nữa, nhưng Gaius vẫn không dám khinh thường chút nào.

Một nhân vật lớn như thế, cho dù trở thành "Vô tâm giả", cũng là "Vô tâm giả" cao cấp có thể thay đổi cục diện trước mắt, mang đến sự phá hoại nghiêm trọng.

Nói thật, nếu không có "Vô tâm giả" cao cấp mới ra đời tên Beulius này giữ chân tất cả các quý tộc cùng đám tùy tùng, cảnh vệ của họ ở trong Viện nguyên lão, thì Gaius không nghĩ là chuyện sẽ phát triển thuận lợi như thế.

Phải biết rằng, trong đám người kia có rất nhiều người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh", nếu họ kịp thời gia nhập trận chiến, tình huống bên ngoài Viện nguyên lão chắc chắn không phải như bây giờ, Gaius cũng không có cơ hội lẻn vào, sử dụng chiếc điện thoại di động, khống chế cục diện.

Ông ta muốn khiến cục diện trở nên rõ ràng trước khi mấy nhân vật lớn đã tiến vào "thế giới mới" tỉnh lại, phân thắng bại, sau đó mới có đủ lợi thế để mua chuộc, trấn an họ.

Trong lúc suy nghĩ liên tục nảy ra trong đầu, màn hình điện thoại di động của Gaius chuyển về phía một nguyên lão phái bảo thủ khác.

Khi bóng dáng vị nguyên lão này phản chiếu vào "Hố Đen" của màn hình điện thoại di động, ông ta cũng lặng lẽ mất đi sinh mạng.

Cứ thế, Gaius xử lý từng vị nguyên lão của phái bảo thủ một, nhất là những người có thực lực hùng mạnh hoặc là nắm giữ sức ảnh hưởng rộng lớn.

Cho dù bản thân một vài nguyên lão trong phái bảo thủ là người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh", Gaius cũng không nương tay, thậm chí còn xếp họ vào danh sách thanh trừng trước tiên.

Gaius rất rõ sau khi khiến thành phố Ban Sơ xảy ra bạo động, thực lực của lãnh đạo cao tầng sẽ giảm xuống rõ rệt, nhưng ông ta không quan tâm.

So với thực lực tổng thể của thành phố Ban Sơ, ông ta càng coi trọng tính vững chắc của sự thống trị sau này của mình hơn.

Hơn nữa, lần này ông ta liên hiệp với nhiều giáo phái, đến lúc đó nhất định phải chia một bát canh gà, tiếp tục buộc họ vào chiến xa của mình, người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" của những giáo phái này làm tròn lên cũng có thể tính là lực lượng chiến đấu của chính quyền thành phố Ban Sơ, ít nhất đối với bên ngoài là thế.

Nhìn từng nguyên lão phái bảo thủ ngã xuống, hoặc gương mặt vặn vẹo, tràn đầy sợ hãi, hoặc cơ thể lỏng lẻo, mùi tanh tưởi bốc lên, trong đầu Gaius đột nhiên vang lên tiếng chuông "reng reng reng".

Chiếc điện thoại di đông rõ ràng không còn gọi được nữa, nhưng ông ta vẫn nghe thấy tiếng chuông tương ứng!

Gaius rùng mình, biết rằng nếu tiếp tục, bản thân cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Ông ta liếc nhìn khoảng người vị nguyên lão còn lại của phái bảo thủ, thở dài, bấm nút dừng cuộc gọi một cách lý trí.

Màn hình điện thoại di động trong tay ông ta không lập tức trở lại bình thường, "Hố Đen" lưu luyến xoay tròn thêm mấy giây nữa mới tiêu tan.

Chỉ mười giây sau, màn hình nứt vỡ của chiếc điện thoại không còn màu đen kịt, cũng không sáng lên nữa, tiếng "reng reng reng" trong tai Gaius cũng biến mất theo đó.

Đám người quan giám sát Alexander không thể động đậy dường như cũng tìm về quyền khống chế bản thân.

Trong ngôi biệt thự cổ điển của Avia, số 14 đường Viên Khâu, khu Kim Bình Quả.

Nhờ con vẹt kiên nhẫn gắng sức mổ thật mạnh, con ngươi Connor khẽ nhúc nhích, bất giác giơ tay lên chắn trước mặt.

"Mẹ kiếp, ai đánh tao?"

"Bố mày!" Con vẹt trả lời rất rõ ràng.

Connor mở mắt, lắc lắc đầu, rốt cuộc nhớ lại tình cảnh hiện tại.

"Tao thấy mày chán sống rồi đấy!" Cô ta vừa dùng tiếng Đất Xám uy hiếp con vẹt, vừa nhanh chóng lồng "Hào quang thân mật" cho mình.

Bất kể tình huống thế nào, không phải chịu đòn mới là quan trọng nhất!

Là người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh", thính lực của Connor đã khôi phục.

Lúc nói chuyện, Connor đứng lên, đưa ánh mắt ra ngoài cửa sổ.

Sau khi thấy người thức tỉnh có thể cưỡng chế người khác đi vào giấc ngủ kia đang hôn mê trên nóc chiếc xe con màu đen, cô ta hơi kinh ngạc thốt lên:

"Ông ta làm sao vậy?"

Nhóm người mình đã bị "Cưỡng chế đi vào giấc ngủ", ai đánh ngất người này?

Con vẹt há miệng, trả lời:

"Cô hỏi tôi, tôi biết hỏi ai? Có bị ngu không?"

Connor không chửi nhau với nó, bởi vì cô nhìn thấy Thương Kiến Diệu đang nằm ngủ ở chỗ cách xe jeep màu xanh lục không xa đang từ từ tỉnh lại.

Không có ai trong tình huống cánh tay trái bị thương chảy máu mà vẫn ngủ say được, trừ phi người đó đã mất máu nghiêm trọng, gần bị choáng rồi.

Quan trọng hơn là, chủ nhân "Giấc mơ chân thật" đã bị gây mê, không thể duy trì hiệu quả của năng lực, trạng thái của đám người Thương Kiến Diệu biến thành giấc ngủ bình thường, dễ tỉnh lại hơn.

Cộp cộp cộp!

Thương Kiến Diệu vừa đứng dậy, dùng tư thái đã diễn tập rất nhiều lần trong giấc mơ, xông về phía chiếc xe jeep màu xanh lục.

Đầu tiên anh giơ tay phải ra, kéo cổ tay trái của Tương Bạch Miên, gắng sức giật ra ngoài vài cái, sau đó cong eo dùng lực, mượn nắp capo của xe con màu đen, hai bước nhảy lên trên nóc xe, ngồi xổm bên cạnh kẻ địch đã bị gây mê.

Thương Kiến Diệu không băng bó vết thương, dù sao con dao đa chức năng vẫn còn cắm ở bên trên, bịt lại một phần máu chảy.

Anh trở tay lấy ba lô chiến thuật xuống, lấy hộp y tế bên trong ra, nhanh chóng lấy thuốc gây tê.

Anh muốn nhân lúc hiệu quả của khí gây mê chưa bị gió thổi làm yếu bớt đi, khiến kẻ địch hoàn toàn hôn mê!

Về phần có quá liều lượng hay không, có dẫn đến cái chết hay không, không phải là vấn đề Thương Kiến Diệu quan tâm hiện giờ.

Lúc này, Tương Bạch Miên trong xe jeep đã tỉnh lại, vươn vai một cái theo phản xạ có điều kiện, thiếu chút nữa thì đụng vào tay trái.

Đến khi cô nhìn thấy rõ tình huống trên nóc chiếc xe con màu đen, không nhịn được thở phào một hơi, xoay người xử lý chiếc loa còn đang phát nhạc.

Cô không muốn sau khi kiểm soát được mọi thứ, đột nhiên khôi phục thính giác, bắt đầu buồn tiểu, xuất hiện sơ hở.

Connor trên lầu thấy thế, gật đầu tán thưởng một cái, chuyển lực chú ý vào bà cụ đội mũ ren đen trong phòng.

Cô ta đi tới nhặt súng của mình lên, nhét nó vào bên trong y phục, tránh ảnh hưởng đến mức độ "thân thiết", nói với con vẹt:

"Đến nơi xa một chút, đợi ở đó, lát nữa nếu có chuyện thì quay lại mổ cho tao tỉnh lại."

"Đáng ghét, đồ phụ nữ dốt nát, muốn triệu đến thì đến muốn đuổi đi thì đi à?" Tuy miệng con vẹt tránh móc là thế, nhưng cơ thể lại làm ra phản ứng rất thành thật.

Sau khi vỗ cánh, nó bay ra khỏi cửa sổ thủy tinh vỡ nát.

Connor nhìn bà cụ mê man, không nhân cơ hội tấn công bà ta.

Không phải là do cô ta nhân từ mềm lòng, mà sau khi trao đổi với "Tổ điều tra cũ" lúc trước, đã tán thành trong trận bạo động lần này rất có khả năng sẽ có một thậm chí nhiều vị Chấp tuế đứng sau thao túng, không dám ra tay sát hại tín đồ của họ.

Lỡ đâu cái chết của đối phương khiến Chấp tuế tương ứng theo dõi thì rắc rối to.

Cho nên, Connor ngồi xuống bên cạnh tay vịn bên cạnh bà cụ, theo dõi chặt chẽ trạng thái của bà ta, chuẩn bị ru ngủ vật lý.

Sau khi tiêm thuốc mê cho Khan xong, Thương Kiến Diệu thuận thế lấy các loại băng gạc trong hộp y tế ra, xử lý vết thương trên cánh tay trái.

Xoẹt.

Anh nhổ con dao đa chức năng ra, xé một phần áo đã nhuộm đẫm máu.

"Này, các tình yêu của anh." Tương Bạch Miên xuống khỏi xe jeep, bỏ loa và máy ghi âm xách tay lên nóc chiếc xe con màu đen.

Cô phát hiện thính lực của mình đã khôi phục gần ổn rồi, tin rằng Thương Kiến Diệu cũng giống vậy.

Sau đó, cô chạy tới chỗ Bạch Thần và Long Duyệt Hồng, đánh tỉnh từng người một.

Không màng giải thích điều gì, vừa nhìn thấy hai đồng đội tỉnh lại, cô đã nhanh chóng nói:

"Hai người trông coi tù binh, tôi và Thương Kiến Diệu đi vào tìm Avia."

"Nếu tù binh tỉnh lại, hai người phải lập tức dùng súng bắn chết ông ta!"

Tù binh... Long Duyệt Hồng có chút mờ mịt.

Đến khi hắn nhìn thấy rõ Khan đang hôn mê trên nóc xe con màu đen, mới hiểu ra nhóm người mình đã bắt được một người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh"!

"Được." Bạch Thần mặc thiết bị khung xương quân dụng gật đầu một cái, đi một bước bằng mấy bước, chạy đến bên cạnh xe con màu đen.

Lúc này, Thương Kiến Diệu đã băng bó qua xong, mỉm cười nói với Bạch Thần:

"Tôi làm chút bảo hiểm cho các cô."

Anh nhét miếng vải áo nhuộm đầy máu tươi của mình vào miệng Khan, nếu đối phương vừa tỉnh lại, mũi có thể lập tức ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.

Long Duyệt Hồng sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên có chút thông cảm cho người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" này.

Kẻ sĩ có thể giết, không thể bị sỉ nhục!

Có điều, có thao tác này của Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng càng có thêm lòng tin đối với việc canh chừng kẻ địch đang hôn mê kia.

Tương Bạch Miên nhịn lại khóe miệng đang giật giật, không nói thêm gì, lướt qua chiếc xe con màu đen, chạy về phía ngôi biệt thự cổ điển của Avia.

Cô đang giành giật từng giây.

Thương Kiến Diệu nhét chiếc loa nhỏ, máy ghi âm xách tay cùng tràng hạt, dây chuyền, tiền bạc và các loại vật phẩm cướp được trên người kẻ địch vào trong ba lô chiến thuật, nhảy mạnh một cái, đã theo ngay đằng sau Tương Bạch Miên.

Hai người theo những gì đã nhìn thấy trong "Giấc mơ chân thật", đi một mạch qua sảnh trước, đến phòng tắm tiếp khách trong trí nhớ.

Sau khi đẩy cửa vào, họ nhìn thấy người chết là hầu gái, còn Avia đang ngủ say.
Bạn cần đăng nhập để bình luận