Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 850: Nâng cao

Thương Kiến Diệu không hề khiêm tốn:

"Đương nhiên! Hơn nữa còn tăng lên với mức độ không nhỏ."

"Cụ thể là bao nhiêu à..."

Nói đến đây anh đưa mắt nhìn về phía Long Duyệt Hồng.

Long Duyệt Hồng lùi về sau mấy bước theo phản xạ có điều kiện, dường như biết trước ý định hiểm ác của Thương Kiến Diệu.

Thương Kiến Diệu mỉm cười:

"Lúc nào tôi tìm bóng ma tâm lý thử một chút, cái đó không có khác biệt quá lớn so với thế giới hiện thực."

Long Duyệt Hồng ngẩn ra: "Lúc trước anh không nói như vậy."

Thương Kiến Diệu giải thích với vẻ thành thật:

"Bởi vì bóng ma tâm lý trước, cũng chính là công ty thực phẩm Số 2 thành phố Thiết Sơn, chủ nhân của căn phòng lúc ấy còn chưa là người thức tỉnh, tôi không thể cảm ứng được ý thức nhân loại ở bên trong, năng lực bị quấy nhiễu rất nhiều, không thể đối chiếu với hiện thực, cho nên không phát hiện ra điều này."

"Mà bóng ma tâm lý trên du thuyền thì khá gần với thực tế."

Tuy anh nói rất có lý, nhưng tôi cứ cảm thấy anh đang lừa tôi... Long Duyệt Hồng thầm lẩm bẩm hai câu.

Hắn không cố gắng vạch trần Thương Kiến Diệu, dù sao hắn cũng đã trốn được số phận làm vật thí nghiệm.

Lúc này, Tương Bạch Miên nhìn chiếc kính đen đã được thêm khí tức "Hỗn loạn" vào, nói như có điều suy nghĩ:

"Biển khởi nguồn không thể nào trực tiếp đối ứng với hiện thực, thí nghiệm ở trên đó cho ra số liệu không chính xác."

"Đợi lát nữa tôi phải làm rõ chiếc kính đen này có phạm vi ảnh hưởng là bao xa, có thể đối phó với khoảng bao nhiêu người, sẽ sinh ra hiệu quả khác biệt như thế nào khi đối phó với người thức tỉnh đã bước vào "Hành lang tâm linh", người thức tỉnh còn đang ở "Biển khởi nguồn" và người bình thường."

"Ơ..." Long Duyệt Hồng nhất thời dại ra.

Tổ trưởng, người có danh xưng lương thiện như cô cũng cùng một giuộc với Thương Kiến Diệu sao?

Tương Bạch Miên cười tủm tỉm nhìn hắn:

"Đối tượng thí nghiệm cấp bậc "Hành lang tâm linh" đương nhiên là "Này", con người ở "Biển khởi nguồn" để tôi tự mình hành động, đến lúc đó để "Này" sử dụng đạo cụ."

"Vậy thì đối tượng thí nghiệm người bình thường anh cảm thấy để anh hay để Tiểu Bạch thì hơn?"

Nghe thấy tổ trưởng hỏi, trong đầu Long Duyệt Hồng tự nhiên hiện ra cảnh tượng thường xuất hiện trong tài liệu giải trí của thế giới cũ: Đằng sau người nào đó mọc ra hai cái cánh ác quỷ đen kịt.

"Vậy để tôi đi!" Long Duyệt Hồng không do dự, thốt lên.

Tương Bạch Miên nhìn hắn, đôi môi dường như đang khẽ rung động.

Cuối cùng cô không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng:

"Ha ha, Tiểu Hồng, anh thực sự là một cậu con trai đơn thuần nhất, dễ lừa gạt nhất mà tôi từng gặp!"

"A..." Long Duyệt Hồng nhất thời vừa mờ mịt vừa xấu hổ.

Hắn bất giác nghiêng đầu liếc nhìn Bạch Thần, phát hiện người bạn đồng hành này dường như cũng đang nhịn cười.

Tương Bạch Miên vừa cười vừa nói:

"Tôi không cần phải tự mình thí nghiệm, cứ đưa đạo cụ này cho "Này", bảo anh ta mang theo khí tức của nó đến bóng ma tâm lý khác thử nghiệm, không phải là được rồi sao?"

"Việc này về bản chất không khác gì thử nghiệm xem năng lực của mình tăng lên bao nhiêu, cùng lắm là sau khi quay trở lại hiện thực tôi có thể dùng anh ta làm vật thí nghiệm, thử xem người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" sẽ phải chịu ảnh hưởng như thế nào."

Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu cho cô một tràng vỗ tay về cú lừa "đặc sắc" này.

Đương sự lập tức hiểu ra, gương mặt nhất thời đó ửng.

Tương Bạch Miên biết điểm dừng, vội vàng khen Long Duyệt Hồng:

"Anh không hề nghĩ nhiều chứng tỏ anh rất tin tưởng đồng đội, nguyện ý hi sinh vì đội ngũ."

"Tốt lắm!" Cô giơ ngón tay cái lên.

Tổ trưởng, cô chưa từng nghe câu chuyện "Có sói đến" à? Cô còn đùa như vậy nữa, đến lúc đó chưa biết chừng người ta sẽ tưởng thật, làm lỡ mất thời cơ chiến đấu... Long Duyệt Hồng chế nhạo hai câu, xua tay:

"Việc nên làm thôi."

Cũng không thể nói là quan tâm ắt loạn được.

Tương Bạch Miên lập tức đổi đề tài, nhìn về phía Gnawa nói:

"Nói thật, lão Gnawa, lát nữa ông phải làm vật thí nghiệm, tôi muốn xem khí tức "Hỗn loạn" có mang theo năng lực "nhiễu sóng điện từ" không."

"Cô có thể thử trước xem có can thiệp vật chất hay không, dùng phương pháp loại trừ." Gnawa theo trình tự đáp lại.

"Không thể loại trừ, chưa biết chừng nó có cả hai loại năng lực." Tương Bạch Miên lắc đầu: "Tuy còn có thể dùng những thiết bị điện như bộ đàm để thí nghiệm, nhưng chúng không thể cho tôi phản hồi xác thực nhất trực quan nhất, mà trong bóng ma tâm lý không dễ dàng tìm được người máy thông minh như ông."

Gnawa tiếp nhận lời giải thích này:

"Được, không thành vấn đề."

Qua một hồi thử nghiệm, Thương Kiến Diệu rốt cuộc đưa ra một kết luận: Vượt qua bóng ma tâm lý du thuyền, số người anh có thể ảnh hưởng nhiều nhất là tăng lên tới 100 người, phạm vi "Thanh viên văn học - Người quái đản" đạt tới 150 mét, "Tứ chi thiếu sót động tác" và "nhiễu sóng điện từ" đều là 200 mét, "can thiệp vật chất" 100 mét, "Dẫn dắt tư duy" không có thay đổi về phương diện này, vẫn lấy "có thể nghe rõ lời nói tương ứng" làm chuẩn, cho nên nó có thể thông qua điện thoại, đài phát thanh để ảnh hưởng đến người ở xa.

Cái giá phải trả của khí tức "Hỗn loạn" là sợ lạnh, mức độ là cho dù là mùa hè cũng phải mặc áo bông, nếu không sẽ lạnh run.

Tác dụng của nó là có thể khiến cho mười nhân loại trong vòng 100 mét rơi vào trạng thái hỗn loạn, điên cuồng, mất ý thức.

Mà cho dù cắt ngang ảnh hưởng, trạng thái này vẫn có thể duy trì thêm gần hai phút nữa.

Đối với người bình thường và người thức tỉnh cấp bậc "Biển khởi nguồn", bị ảnh hưởng không có sự khác biệt rõ ràng, đến người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh", thời gian duy trì và mức độ hỗn loạn lại giảm xuống rõ rệt, chỉ còn mười lăm giây và mục tiêu vẫn còn duy trì ý thức nhất định, nhưng dễ sinh ra ảo giác, luôn coi ảo giác là sự thật, làm ra một vài hành vi để nhắm vào nó.

Nói cách khác, người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" cho dù đã bị khí tức "Hỗn loạn" ảnh hưởng cũng sẽ không thực sự tiến vào trạng thái vô thức, hoàn toàn điên cuồng, chỉ có chút không phân rõ hiện thực và hư ảo.

Trong tình huống này, nếu như áp dụng hành động với hắn, hắn có thể làm ra phản ứng, trừ phi đòn ấn công vừa vặn bị ảo giác mà hắn sinh ra thay thế.

"Cho nên rất thích hợp sử dụng với cô." Thương Kiến Diệu nhìn Tương Bạch Miên, thành khẩn nói.

Là tổ trưởng của "Tổ điều tra cũ", Tương Bạch Miên nắm giữ hai loại năng lực thuộc lĩnh vực "Ảo giác" là "Ảo giác không gian" và "Mất nhận thức vật phẩm".

Trong tình huống bình thường, cô mới ở cấp bậc "Biển khởi nguồn" không thể khiến người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" bị ảnh hưởng bởi ảo giác mình tạo ra, cùng lắm là khiến đối phương có cảm giác nhìn thấy hình chiếu không gian, hoặc là hơi ngẩn ra tạm thôi.

Nhưng khi mục tiêu rơi vào hỗn loạn, ảo giác mà cô tạo ra sẽ có hiệu quả hoàn toàn khác.

Tương Bạch Miên mỉm cười, nói không hề khách sáo:

"Nếu anh đã thành tâm thành ý như vậy thì tôi chỉ đành nhận lấy."

Cô biết, từ chối sẽ làm tổn Thương Thương Kiến Diệu "coi trọng tình cảm" kia.

"Nhưng mà..." Tương Bạch Miên mỉm cười đưa ra yêu cầu: "Tốt nhất là cố định khí tức vào găng tay của tôi, sử dụng sẽ dễ dàng hơn."

Cô lấy một đôi găng tay bằng da có đính viền lông màu đen ra.

Tuy "Tổ điều tra cũ" dự tính đến thành phố Đài Băng Nguyên sẽ vào giữa mùa hè, là mùa tốt nhất trong khu vực này, nhưng Tương Bạch Miên không xác định giữa chừng có dừng lại hay không, cho nên vẫn bảo tổ viên nhân lúc còn ở thành phố Ban Sơ, mua các loại vật tư tương đối rẻ, tự mình chuẩn bị một chút.

Thương Kiến Diệu đương nhiên sẽ không từ chối một yêu cầu đơn giản như vậy, anh dựa vào "Hành lang tâm linh" đưa khí tức hỗn loạn chuyển vào chiếc găng tay bên phải.

Vì vậy đạo cụ này có tên là "Tay phải hỗn loạn".

"Đáng tiếc, cái này không thể nhiễu sóng điện từ, cũng không thể can thiệp vật chất." Tương Bạch Miên run rẩy cầm lấy chiếc găng tay kia, nói với vẻ tiếc nuối.

Cô vốn định thở dài, nhưng lại cảm thấy hơi nóng phun ra ngoài quá là phung phí.

Lúc này, Thương Kiến Diệu ở bên cạnh phát ra âm thanh kỳ lạ:

"Run lẩy bẩy, run lẩy bẩy, gió đông làm tôi lạnh cóng..."

Tương Bạch Miên trừng mắt nhìn anh một cái, cất đạo cụ vào trong ba lô chiến thuật.

Cô lập tức nhìn quanh một vòng rồi nói:

"Qua chuyện tối hôm nay, tôi đã có lòng tin nhất định về việc chiến thắng hòn đảo sợ hãi trước mặt, bây giờ muốn thử một chút."

Không ai phản đối.

Trong "Biển khởi nguồn", dưới tòa nhà ngầm "Sinh vật Bàn Cổ" tĩnh mịch hiu quạnh.

Tương Bạch Miên đứng bên ngoài nhà mình, dường như đang nói chuyện phiếm với ai đó:

"Bây giờ tôi đã nghĩ thông một việc."

"Ở trên Đất Xám, không thể tránh được các chuyện ngoài ý muốn."

"Cho dù tôi chẳng làm gì cả, hoặc nên nói là làm mọi thứ hết mức có thể, ngủ một giấc tỉnh dậy vẫn có khả năng đối diện với những chuyện ngoài ý muốn, có lẽ vì người bên cạnh cầm một vật phẩm nào đó từ khu di tích nào đó về, cũng có thể là một người vô tội ở xung quanh từng làm một cuộc phẫu thuật nào đó... Đây là chuyện mà chúng ta không thể nào kiểm soát được."

"Thậm chí có khi chưa phát hiện ra điều dị thường gì, đồng đội, bạn bè hoặc người thân đã đột nhiên mắc "Bệnh vô tâm"."

Tương Bạch Miên dừng lại một chút, vẻ mặt từ từ chăm chú và nghiêm túc:

"Tôi sợ mất đi người nhà, họ hàng, bạn bè và đồng đội, sợ mất đi cuộc sống hiện tại."

"Nhưng tôi sợ không có nghĩa là nó sẽ không mất đi!"

"Một ngày còn chưa làm rõ ngọn nguồn của "Bệnh vô tâm", một ngày còn chưa điều tra rõ nguyên nhân thế giới cũ bị hủy diệt, tất cả mọi người đều sẽ sống trong cuộc sống thấp thỏm sợ hãi."

"Tôi cố gắng tiến về phía trước, là vì một ngày nào đó trong tương lai không cần phải lo lắng sợ hãi nữa!"

Cô thoải mái nói ra cảm nhận của mình, sau đó mỉm cười:

"Đợi lát nữa tôi sẽ đặt thuốc nổ vào mấy vị trí quan trọng ở chỗ này, tự tay cho nổ tòa nhà ngầm này."

"Sợ hãi không thể ngăn cản tôi tiến về phía trước, chỉ có thể biến thành động lực khiến tôi tiến về phía trước!"

Gần nửa tiếng sau, cửa bãi đỗ xe nối tòa nhà ngầm với bên ngoài.

Tương Bạch Miên đeo kính đen của mình lên, đi ra phía ngoài cổng chính.

Trong miệng cô khẽ ngâm nga bài hát:

"Còn nhớ giấc mộng thời niên thiếu không?"

"Như đóa hoa vĩnh viễn không điêu tàn..."

Uỳnh uỳnh!

Sau lưng cô, dưới lòng bàn chân cô liên tiếp vang lên tiếng nổ vang dội khiến cả mặt đất rung lắc.

Cả hòn đào dường như cũng đổ sập xuống, ánh lửa như ẩn như hiện trong màn bụi mịt mờ, mà Tương Bạch Miên không quay đầu lại, đi từng bước về sát biên giới hòn đảo.

Đến khi vụ nổ hoàn toàn lắng xuống, cô đã biết mình chiến thắng được nỗi sợ hãi tương ứng.

Sau khi rời khỏi "Biển khởi nguồn", Tương Bạch Miên thí nghiệm mức độ tăng lên của năng lực.

Số người chịu ảnh hưởng của "Ảo giác không gian" đã tăng lên 7 người, phạm vi biến thành 30 mét, "Mất nhận thức vật phẩm" một lần có thể ảnh hưởng đến hai mục tiêu, phạm vi là 20 mét, thời gian giới hạn khoảng chừng nửa phút; "Mất phối hợp kích thích" vẫn chỉ có thể sửa chữa một loại phản ứng liên quan của một mục tiêu, thời gian duy trì tăng lên hai phút, phạm vi lớn nhất là 15 mét.

Sau khi Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên đều có đột phá, "Tổ điều tra cũ" một lần nữa khởi hành.

Gần hai tuần trôi qua, họ đi qua rất nhiều con đường, rốt cuộc cũng tới được đường biên giới giữa thành phố Ban Sơ và "Quân cứu thế".

Đây là một dãy núi trùng điệp trải dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận