Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 640: Hoài niệm chính là

Long Duyệt Hồng và Bạch Thần thông qua kính viễn vọng, chuyên tâm quan sát cửa sau nhà lão K, cố gắng biết rõ tướng mạo của người tới chơi, đáng tiếc, mấy ngọn đèn đường xung quanh không biết tại sao lại bị hỏng cùng một lúc, khiến cho họ không thể đạt được mong muốn.

"Nếu có lão Gnawa ở đây thì tốt rồi." Long Duyệt Hồng không nhịn được cảm khái một tiếng.

So với người máy thông minh được trang bị đầy đủ chức năng, nhân loại gốc các-bon cần lắp thêm rất nhiều trang bị mới có thể nâng cao khả năng của mình.

Đương nhiên, Long Duyệt Hồng vẫn nhớ một câu mà tổ trưởng thường nói, cũng dùng nó để khích lệ mình:

"Quân tử sinh phi dị dã, thiện giả vu vật dã."

Nghĩa là "Con người sinh ra đều giống nhau, sở dĩ có người giỏi hơn mình là bởi họ biết cách sử dụng ngoại vật, lợi dụng hoàn cảnh để thành công.

Bạch Thần vô cùng tán đồng với lời cảm khái của Long Duyệt Hồng:

"Trừ phi tối mịt không có một chút ánh sáng nào, nếu không lão Gnawa đều sẽ có cách..."

Lời còn chưa dứt, Bạch Thần lại tập trung chú ý vào cửa sau nhà lão K.

Lại thêm một chiếc xe con lái tới, đỗ ở ngoài cửa.

Chuyện lúc trước lại xảy ra một lần nữa, một người hầu nhà lão K cầm một chiếc ô rất to, ra đón một vị khách nào đó.

Chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ, đã có gần hai mươi người đến khu vực cửa sau - nơi đèn đường đã hỏng hết, nhìn từ quần áo để phán đoán, có cả nam lẫn nữ.

Điều này khiến Long Duyệt Hồng và Bạch Thần có chút sửng sốt, không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Cùng thời gian, Tương Bạch Miên nhận được báo cáo của Long Duyệt Hồng, cũng phát hiện có một lượng lớn ô tô lái vào đường Masgar - nơi có nhà của lão K, đỗ đầy hai bên đường.

Dưới ánh đèn đường chiếu rọi, những chiếc xe lần lượt mở cửa, nam nữ mặc quần áo sang trọng bước xuống.

Họ được vệ sĩ bao quanh, quang minh chính đại đi vào cửa chính của nhà lão K, bước vào bên trong.

Nhưng, vệ sĩ và tùy tùng của họ đều để lại ngoài cửa, quay trở về xe của mình.

"Đều là quý tộc..." Tương Bạch Miên quan sát kỹ càng một hồi, đưa ra kết luận.

Cô và Thương Kiến Diệu từng giả mạo quý tộc, đi xem giác đấu, cho nên đã tìm hiểu ở mức nhất định về người ở tầng lớp này, tránh lúc gặp gỡ họ ngay cả câu chào hỏi cũng không biết nói làm sao.

Đối phương có thể không biết họ nhưng họ phải biết đối phương, chỉ có như vậy mới có thể tránh được nguy cơ bị bại lộ ở mức cao nhất.

"Đúng vậy." Thương Kiến Diệu chỉ vào một nam quý tộc, cười nói: "Tôi nhớ anh ta, lúc đó anh ta còn cười nhạo Dino thiếu chút nữa trở thành người đầu tiên trong xã hội thượng lưu bị chết vì sặc nước."

Dino chính là một trong những nhân vật chính của vụ ám sát ở sân giác đấu.

Là vị bị đâm kia.

"Tên là Phelps, hình như thế..." Tương Bạch Miên nói với vẻ không chắc chắn lắm.

Phelps cũng là người Akerson, tóc đen mắt xanh.

Dường như hắn từng làm ưu hóa gien, bất kể là chiều cao hay là tướng mạo đều không tệ, chỉ là cơ trên mặt hơi xệ xuống.

Sau khi nhìn theo những người này tiến vào nhà lão K, Tương Bạch Miên gật đầu nhưng có điều suy nghĩ:

"Đây là một buổi tiệc?"

Cô không khẳng định phán đoán của mình, là vì khi nói đến thời gian, cô vô cùng xấu hổ.

Theo cô biết, giai cấp quý tộc tụ hội, thường bắt đầu từ lúc ăn cơm, kéo dài đến bình minh, thời gian ở giữa có thể rời đi bất cứ lúc nào, nào có chuyện tụ tập từ mười một giờ đêm?

"Có lẽ buổi tụ hội lần này mang chủ đề kỳ quặc." Thương Kiến Diệu hăng hái nói bằng giọng nghi ngờ.

Dường như anh chỉ hận không thể rút mặt nạ khỉ mặt lông mỏ nhọn ra, đeo lên mặt, đi vào tham dự.

Tương Bạch Miên không để ý đến anh, lầm bầm như tự nói:

"Kéo rèm cửa sổ là vì buổi tụ hội lần này?"

"Những người ở phía sau đó là như thế nào? Khách quý đặc biệt?"

"Buổi tụ hội bình thường vì sao lại không cho vệ sĩ đi vào? Những quý tộc kia có thể yên tâm như thế sao?"

Mấy vấn đề này, trong thời gian ngắn cô cũng không nghĩ ra đáp án, Thương Kiến Diệu lại cung cấp rất nhiều khả năng, nhưng rõ ràng đều rất hoang đường.

Tương Bạch Miên đành phải lấy bộ đàm ra, dặn dò Long Duyệt Hồng và Bạch Thần:

"Tiếp tục theo dõi, đợi đến khi kết thúc."

Họ đợi mấy tiếng đồng hồ, mãi đến hơn ba giờ sáng, cửa nhà lão K lại một lần nữa mở ra, các nam nữ quý tộc mang theo vẻ mặt uể oải nhưng thư giãn lần lượt bước ra ngoài, ngồi lên xe rời đi.

Cùng lúc đó, khu vực cửa sau, từng chiếc xe con chạy đến, lặng lẽ đón các vị khách bí mật đi.

Vì hoàn cảnh xung quanh, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng vẫn không thể nhìn rõ tướng mạo của họ.

"Tổ trưởng, có muốn chọn một mục tiêu để theo dõi không?" Long Duyệt Hồng hỏi ý kiến của Tương Bạch Miên.

Nếu lúc này hắn và Bạch Thần xuống lầu, lái xe jeep đi, vẫn có hy vọng định vị được một chiếc xe con.

Tương Bạch Miên trầm ngâm vài giây rồi nói:

"Việc này có rất nhiều ẩn số, cứ ở lại xem tiếp, tạm thời không cần."

"Ừm, bước tiếp theo của chúng ta sẽ là lần theo dấu vết của một quý tộc, từ chỗ anh ta biết được rốt cuộc trong nhà lão K tổ chức cuộc tụ hội gì, những người đi ra bằng lối cửa sau đảm đương vai diễn gì.

So với những người đến thăm bí mật giấu đầu lòi đuôi kia, so với lão K dường như có chút bí ẩn, quý tộc có nhà có cửa lại nằm bên rìa quyền lực sẽ là mục tiêu thích hợp và an toàn hơn.

Không cần loại trừ quá nhiều, Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu đều nhất trí lựa chọn người tên là Phelps kia.

Họ đã có sự hiểu biết nhất định về hắn, biết rõ ông nội hắn từng là một vị nguyên lão, nhưng chết khá sớm, không thể trải sẵn đường cho hậu duệ nhà mình, điều này khiến cho đời cha của Phelps từ từ bị gạt ra khỏi trung tâm quyền lực, đến thế hệ của hắn lại càng xuống dốc.

Mà nhìn từ các biểu hiện trong vụ ám sát ở sân giác đấu, Tương Bạch Miên cho rằng vệ sĩ, tùy tùng của Phelps không có người thức tỉnh.

Tổng hợp nhân tố từ các phương diện, đây là một đối tượng hành động hiếm có.

Tương Bạch Miên không vội vàng xuống lầu theo dõi, bởi vì bây giờ đã là đêm khuya, xung quanh yên tĩnh ít người, rất dễ bị phát hiện, dù sao chạy trời không khỏi nắng, ban ngày đến thăm Phelps cũng không sợ không tìm được người.

"Đợi điều tra xong việc này, có lẽ phương án tiếp ứng ra "Garibaldi" cũng thành hình." Tương Bạch Miên vừa nhìn theo những chiếc xe của quý tộc rời xa, vừa thuận miệng nói.

Thực ra, nếu không phải cân nhắc quá nhiều thứ, hiện giờ cô sẽ đưa ra một kế hoạch có tính khả thi: Đợi lão K ra ngoài xử lý việc làm ăn, dẫn đi phần lớn những chuyện ngoài ý muốn, họ sẽ yên lặng lẻn vào hoặc nhờ "bạn bè", đón "Garibaldi" đi.

Nhìn từ việc "Garibaldi" đi có thể thuận lợi trốn vào nhà lão K, ẩn náu nhiều ngày mà không bị phát hiện, kế hoạch này có xác suất thành công rất lớn.

Đương nhiên "Garibaldi" vào bên trong, trốn kĩ, bởi vì thiếu đi sự hiểu biết về hoàn cảnh xung quanh, ngược lại không dám động đậy.

Buổi chiều thứ hai, "Tổ điều tra cũ" đã nghỉ ngơi đầy đủ, sử dụng cách thức "kết giao bạn bè", tạm thời mượn một chiếc xe, lái đến khu Kim Bình Quả, định tìm cơ hội giao lưu với vị con em quý tộc Phelps này.

"Ôi..." Trên xe, Thương Kiến Diệu thở một hơi thật dài.

"Làm sao vậy?" Long Duyệt Hồng vừa cảnh giác vừa lo lắng hỏi.

Thương Kiến Diệu đáp lại với vẻ mặt xót xa: "Trong lòng tôi rất hoài niệm ngài Dimarco."

"Vì sao?" Long Duyệt Hồng nhất thời không hiểu lắm.

Tương Bạch Miên bật cười một tiếng:

"Hứ, anh đang nhớ ông ta sao? Anh đang nhớ "Kết nối số mệnh" của ông ta thì có!"

""Kết nối số mệnh" thực sự hữu dụng." Thương Kiến Diệu thản nhiên thừa nhận: "Làm tôi cảm thấy ngài Dimarco cũng rất đáng yêu."

Tính từ gì thế này? Long Duyệt Hồng suýt thì hộc máu.

Tương Bạch Miên tán thành nửa câu đầu của Thương Kiến Diệu:

"Đúng vậy, nếu vẫn còn "Ngọc số mệnh", đối phó với con em quý tộc ở rìa quyền lực như Phelps, chúng ta chẳng cần tìm cơ hội, đợi anh ta ra ngoài, lên xe, cách hơn hai mươi mét thì nhập vào người anh ta, trực tiếp xem ký ức của anh ta là được."

Mà toàn bộ quá trình này đều im hơi lặng tiếng, người bình thường hoàn toàn không thể phát hiện ra.

Động tác của Thương Kiến Diệu sạch sẽ một chút, xây dựng hoàn cảnh tốt một chút, sau khi xảy ra chuyện Phelps cũng chưa chắc đã phát hiện ra bản thân từng bị người khác nhập vào người, rất có khả năng cho rằng dạo gần đây mình phóng túng quá độ, cơ thể suy yếu, đột nhiên bị choáng đầu.

Trong lúc mấy thành viên của "Tổ điều tra cũ" trao đổi, chiếc xe rẽ vào một con đường khá yên ắng.

Lúc này có một bóng người băng qua đường, sau đó đứng lại giữa đường, không đi nữa.

Hắn là một người Hồng Hà, mặc một chiếc áo dài màu xám tro, để đầu trọc bóng loáng có thể soi gương được, người gầy tong teo, nhìn không ra tuổi tác, nhưng mặt mũi không hề nhợt nhạt, trạng thái tinh thần cũng không tệ lắm.

Người này có đôi mắt màu xanh lục, một tay cầm tràng hạt, một tay dựng thẳng trước ngực, mặt hướng về "Tổ điều tra cũ", làm lễ một cái:

"Chư vị thí chủ, biển khổ vô biên, quay đầu là bờ."

Hắn dùng tiếng Hồng Hà, giọng rõ ràng không lớn lắm, lại giống như chuông đồng vang vọng bên tai đám người Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận