Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 886: Băng Nguyên

Trong lòng Tương Bạch Miên giật thót, cô ngẩng đầu lên nhìn về những nơi khác của hòn đảo.

Không giống vừa rồi, trên những tảng đá kỳ dị lởm chởm lại sinh ra những bóng người.

Họ có người treo ở trên đá, lưỡi lè ra ngoài, có người trúng rất nhiều vết đạn, máu thịt lẫn lộn, có người đầu dường như bị vật cứng nào đó đập mạnh, lõm vào một chỗ, máu đỏ và óc trắng chảy ra, kiểu gì cũng có, nhưng gương mặt này đều thuộc về Tương Bạch Miên.

"Nỗi sợ hãi của bản thân mình về cái chết?" Tương Bạch Miên lẩm bẩm nói.

Thẳng thắn mà nói, cô cũng được coi là người thường xuyên phải nhìn thấy cái chết, bất kể là thảm trạng sau khi thị trấn Hắc Thử gặp phải cướp bóc, hay là thi thể vương vãi khắp nơi khi thành phố Cỏ Dại bạo loạn, đều không dễ nhìn hơn so với cảnh tượng trước mặt bao nhiêu, nhưng nhìn những người chết thảm này mang theo gương mặt của mình, cô vẫn thấy hoảng loạn.

Người bình thường đều sẽ có phản ứng này, chỉ trừ loại khác người như Thương Kiến Diệu.

Tương Bạch Miên bất giác hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy miệng và mũi toàn là mùi máu tươi.

Cô cố nén sự khó chịu, cũng dùng tĩnh chế động, không thử làm gì cả, chỉ chậm rãi đi quanh hòn đảo một lượt, cố gắng không để sót bất cứ một góc nào.

Trong quá trình này, cô lúc thì nhìn thấy đầu mình bị đạn bắn trúng, tan nát như một quả dưa hấu bị rơi xuống đất, lúc thì phát hiện thi thể rách nát bị ném trong bụi cỏ, trước khi chết rõ ràng đã bị tàn phá đáng sợ.

Cảnh tượng này vô cùng chân thật, khiến Tương Bạch Miên nghi ngờ sau khi mình ra khỏi "Biển khởi nguồn" vẫn còn mơ thấy ác mộng trong nhiều ngày vì chúng.

Cuối cùng cô không nhịn được lầu bầu một câu:

"Chết thì chết thôi, có cần phải ly kỳ như thế không..."

Cùng lúc đó, cô bắt đầu cân nhắc biện pháp vượt qua hòn đảo sợ hãi này.

Hiển nhiên, chỉ đơn thuần thích ứng với cảnh tượng này không thể nào thành công, nếu không thì với tố chất tâm lý của Tương Bạch Miên, mỗi ngày tới đây dạo một hồi, chưa đến một hai tuần lễ là có thể đối diện với đám xác của bản thân, trò chuyện vui vẻ, vừa thưởng thức cảnh tượng đẫm máu, vừa tưởng tượng ra chút đồ ăn vặt.

"Mấu chốt để chiến thắng hòn đảo sợ hãi này nằm ở hiện thực? Nhưng ai không có việc gì lại đẩy bản thân vào chỗ chết sau đó hồi sinh? Trong tình uống như vậy, 90% con người sẽ thực sự chết đi... Hơn nữa, có khá nhiều người sau khi trải qua nguy cơ liên quan đến sống chết, sẽ bị dọa cho vỡ mật, để lại bóng ma tâm lý nghiêm trọng hơn trong lòng..." Tương Bạch Miên thấy tinh thần tiêu hao gần đủ rồi, bèn rời khỏi "Biển khởi nguồn", mở mắt ra ở trong xe jeep.

Cô khẽ ngồi dậy, đưa ánh mắt về phía hàng ghế sau, định hỏi Thương Kiến Diệu về kết quả đêm nay vượt qua bóng ma tâm lý trong căn phòng "522".

Nương theo ánh trăng từ ngoài cửa sổ xe chiếu vào, trong mắt Tương Bạch Miên lóe lên một hình ảnh: Không biết Thương Kiến Diệu đã tỉnh lại từ lúc nào, đang dán mặt lên cửa kính bên phải, dường như biến thành một pho tượng.

"Làm sao vậy?" Tương Bạch Miên hơi cau mày, hỏi.

Thương Kiến Diệu nghiêng đầu đi, ra hiệu "suỵt", ý bảo cô đừng nói chuyện.

Tiếp đó anh lại quay đầu, tiếp tục dán mặt lên kính thủy tinh, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tương Bạch Miên nghi ngờ, bò đến chỗ ghế lái, theo đường nhìn của Thương Kiến Diệu, quan sát tình bên ngoài.

Long Duyệt Hồng, Bạch Thần đều tự cầm vũ khí, đang vòng qua chỗ lửa trại và xe jeep để tuần tra, Gnawa đang ngồi xếp bằng giữa đống lửa trại và xe jeep, dường như tiến vào chế độ ngủ.

"Có cái gì à"? Tương Bạch Miên nói thầm.

Cô vừa dứt lời đã nhìn thấy Long Duyệt Hồng và Bạch Thần lần lượt nhìn về phía đối phương, sau khi ánh mắt hơi chạm nhau, hai người họ hoặc mỉm cười, hoặc cười tươi rói, sau đó chậm rãi chuyển đường nhìn đi.

Trên mặt Tương Bạch Miên cũng bất giác nở nụ cười.

Cô nghiêng đầu đi, thấp giọng nói với Thương Kiến Diệu:

"Thì ra anh đang ăn cơm chó."

Tư liệu giải trí của giải trí của thế giới cũ rất hại người.

Thương Kiến Diệu rời mắt khỏi cửa kính xe, nhìn về phía Tương Bạch Miên, há miệng ra:

"Gâu gâu gâu."

Tương Bạch Miên thực sự không thể khống chế được hình tượng nữa, hoặc nên nói để cho hình tượng kém như Thương Kiến Diệu.

Không khác gì nằm luôn xuống đất!

"Khụ." Tương Bạch Miên hắng giọng: "Đã vượt qua bóng ma tâm lý du thuyền ở phòng "522" chưa? Có thu hoạch gì không?"

"Vượt qua rồi." Thương Kiến Diệu nhanh chóng nghiêm chỉnh lại: "Thu hoạch thêm một luồng khí tức hỗn loạn, hơn nữa hẳn là có thể dung hòa vào "Tay phải hỗn loạn" của cô, nâng cao số lần sử dụng của nó."

"Vẫn có thể nhận được khí tức hỗn loạn..." Tương Bạch Miên nhíu mày: "Tuy tôi cũng biết thế giới tâm linh, bóng ma tâm lý của mỗi người độc lập với nhau, thăm dò cảnh tượng tương tự trong căn phòng "912" cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình huống trong phòng "522", nhưng khí tức liên quan đến "Thế giới mới", hơn nữa còn có thể hòa nhập vào tâm linh, lại không phải là phần duy nhất..."

"Đây gọi là nước trong một chén đều bằng nhau." Thương Kiến Diệu không để ý, đưa tay trái ra: "Đưa "Tay phải hỗn loạn" của cô cho tôi."

Cảm giác lạnh lẽo nhanh chóng phát tán ra giữa hai người, Thương Kiến Diệu vừa run rẩy, vừa nói "đây đúng là thần khí trong mùa hè", vừa di dời khí tức lấy được vào trong chiếc găng tay kia, hai cái dung hòa vào nhau một cách hoàn hảo, chứng tỏ bắt nguồn từ một chỗ.

"Nói cứ như anh đã trải qua rất nhiều mùa hè vậy." Tương Bạch Miên nhanh chóng bỏ "Tay phải hỗn loạn" vào trong ba lô chiến thuật.

"Sinh vật Bàn Cổ" ở dưới lòng đất, xuân hạ thu đông khác nhau ở chỗ buổi tối được coi là mát mẻ hay là lạnh, hay là lạnh hơn.

Không đợi Thương Kiến Diệu đáp lại, Tương Bạch Miên lại nói đến hòn đảo thứ ba của mình.

Ánh mắt Thương Kiến Diệu từ từ sáng lên:

"Nghe có vẻ rất thú vị."

Thương Kiến Diệu "thích mới mẻ' hăng hái muốn thử cho các Thương Kiến Diệu khác bày ra tạo hình tử vong khác nhau.

"Cho nên anh không có hòn đảo sợ hãi tương tự." Tương Bạch Miên bất đắc dĩ thở dài.

Thương Kiến Diệu lại tỏ vẻ tiếc nuối: "Trong số chúng tôi cũng có người sợ chết đấy."

Ý chỉ vị nhát gan nhu nhược kia.

"Anh có ý kiến gì về cách chiến thắng nỗi sợ hãi ở phương diện này?" Tương Bạch Miên thành thục kéo đề tài về quỹ đạo.

Thương Kiến Diệu suy nghĩ một chút rồi nói:

"Mỗi người đều có nỗi sợ hãi đối với cái chết, ngoại trừ một số người bị cuộc sống khổ sở ép đến sụp đổ hoặc là bản thân có bệnh về tinh thần, chúng ta đều sợ cái chết, đều muốn mượn ông trời thêm năm trăm năm..."

Trong lúc giọng của Thương Kiến Diệu từ từ cất cao, Tương Bạch Miên bình tĩnh ngăn cản anh:

"Đừng hát!"

Thương Kiến Diệu mất mười mấy giây để tìm về tư duy ban đầu của mình:

"Tìm được giá trị cuộc sống, hiểu rõ ý nghĩa của cái chết, như vậy mới giúp chúng ta thản nhiên đối mặt với nó."

"Ví dụ như đám người lão Trương và ủy viên Hoàng?" Tương Bạch Miên như có điều suy nghĩ, hỏi ngược lại.

Thương Kiến Diệu gật mạnh đầu.

Dựa vào đường cái được "Quân cứu thế" tu sửa và điểm tụ cư, trạm nghỉ dọc đường, "Tổ điều tra cũ" không mất đến ba ngày đã đến Băng Nguyên.

Đang giữa mùa hè, nơi này lại gần với phía Nam, đám người Tương Bạch Miên chưa nhìn thấy vùng đất lạnh, đập vào mắt là những cánh rừng xanh ngắt và cỏ dại hoặc cao hoặc thấp.

Sau khi bổ sung vật tư, họ tiến vào Băng Nguyên, đường từ từ sứt mẻ, khoảng cách gặp được điểm tụ cư ngày càng dài.

Qua hai ba hôm, ngay cả thợ săn di tích cũng ít khi gặp phải, chỉ có trời đất mênh mông, động vật nhiều hơn.

Cứ thế, "Tổ điều tra cũ" dựa vào bản đồ không tính là chính xác lắm rất khó tìm được vật tham chiếu, đi một mạch về phương hướng thành phố Đài.

Nhiều ngày trôi qua, một mảng hồ lớn xuất hiện trước mặt họ.

Nó không hề nhỏ hơn Nộ Hồ ở chợ Đá Đỏ, Long Duyệt Hồng liếc mắt nhìn lại, không thấy đầu bên kia của mặt nước.

Nước hồ trong vắt, phản chiếu bầu trời xanh lam không chút tạp chất, đẹp như tiên cảnh.

"Đẹp quá." Long Duyệt Hồng nhịn cả buổi, không nghĩ ra được câu thơ thích hợp nào.

Bạch Thần phụ họa:

"Thời tiết cũng đẹp."

"Hôm nay nghỉ ngơi sớm, hạ trại cạnh hồ." Tương Bạch Miên biết rõ trong hành trình dài đằng đẵng, phải để các tổ viên được thả lỏng tinh thần một cách thích hợp, không thể để họ cứ mãi căng như dây đàn.

Khi xe jeep dừng lại, Thương Kiến Diệu đẩy cửa bước xuống, đi thẳng đến bên hồ.

Anh nhìn trúng một chiếc xích đu từ thời thế giới cũ đang đứng ở đó, vội vàng ngồi lên.

Đây chính là Thương Kiến Diệu coi trọng tình cảm nhưng tuổi tác tâm lý vẫn còn rất nhỏ kia.

Rầm! Chiếc xích đu lập tức đổ sập xuống, khiến Thương Kiến Diệu ngã lăn ra đất.

Long Duyệt Hồng cố gắng nhịn xuống không phát ra tiếng cười, tránh để Tiểu Bạch cho rằng mình là người xấu tính.

Bạch Thần và Tương Bạch Miên đều mỉm cười, nhưng nhìn không có vẻ hả hê lắm.

"Vì sao không kiểm tra trước một chút?" Gnawa thành thực quan tâm hỏi han.

Thương Kiến Diệu không hề tỏ vẻ xấu hổ:

"Không thể để Tiểu Hồng giành trước!"

Tôi có phải trẻ con đâu? Long Duyệt Hồng thầm lầu bầu nói.

Thương Kiến Diệu tiếp tục nói:

"Anh ta nhất định sẽ lấy lòng Tiểu Bạch, mời cô ấy cùng nhau ngồi."

Ơ... Long Duyệt Hồng đột nhiên cảm thấy hình như mình đã thực sự bỏ lỡ điều gì đó.

Để che giấu sự xấu hổ, hắn đi đến bên hồ, nhìn mặt nước trong suốt màu xanh lam, lẩm bẩm như tự nói:

"Không biết thịt cá ở nơi này như thế nào..."

Hắn vừa dứt lời, mấy con cá dưới nước đều há miệng về phía hắn, lộ ra hai hàm răng trắng hếu.

Soạt, mấy xúc tu màu đen từ thân một con cá có thể hình khá lớn thò ra, bổ về phía mặt nước, dường như muốn cuốn cả Long Duyệt Hồng xuống.

Long Duyệt Hồng vội vàng lùi lại mấy bước: "Cái này?"

Tương Bạch Miên suy nghĩ một chút rồi nói:

"Nơi này còn chưa thuộc về Băng Nguyên của thế giới cũ trên ý nghĩa thực sự, mà là sau khi thế giới cũ bị hủy diệt, khí hậu thay đổi, Băng Nguyên mở rộng mới tạo ra nó."

"Vì sao khí hậu khu vực này thay đổi, tôi nghĩ có liên quan đến việc các loại vũ khí năng lượng cao đối đầu nhau, gây ra ô nhiễm vô cùng nghiêm trọng."

Cô đang giải thích vì sao một khu hồ đẹp như tiên cảnh lại xuất hiện loài cá biến dị.

"Thảo nào cả một khu hồ lớn như vậy lại không có điểm tụ cư." Bạch Thần gật đầu.

Theo nhận thức của cô, nếu thật sự nước trong hồ sạch sẽ và nhiều cá như vậy, chắc chắn sẽ dẫn đến một bộ phận dân du cư hoang dã di chuyển đến đây vào mùa xuân, đến khi sang thu thì lại quay về phía Nam.

Sống dựa vào nước và thú săn.

Lúc nói chuyện, Bạch Thần nhìn quanh một vòng.

Đột nhiên cô phát hiện nơi trời và nước giao nhau có mấy chấm đen, giống như thuyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận