Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 992: Chẳng bằng khiêu vũ

Gnawa không phát hiện ra điều bất thường, nhưng vẫn rất tin tưởng vào phán đoán của Thương Kiến Diệu, lên tiếng hỏi:

"Là vì chúng ta đã đến gần căn nguyên của vấn đề sao?"

Gnawa cho rằng tuy Thương Kiến Diệu có khả năng nói đùa, trêu chọc ở thời khắc mấu chốt, nhưng anh, hoặc nên nói là một Thương Kiến Diệu khác sẽ nhanh chóng sửa lại, không đến mức làm lỡ chính sự, cho nên, trong tình huống không thấy Thương Kiến Diệu nói thêm gì, Gnawa coi những gì anh vừa nói là thật.

Thương Kiến Diệu liếc nhìn chỗ sâu trong khu trung tâm thành phố đã u ám đến mức gần như chìm vào bóng đêm, lắc đầu nói:

"Vừa rồi ở trên quảng trường, tôi còn chưa có cảm giác này."

"Mà từ vị trí trung tâm quảng trường đến nơi này, cũng chỉ hai ba mươi mét."

Đây là một quảng trường có đài phun nước loại nhỏ, bản thân nó sẽ không quá lớn.

Ý của Thương Kiến Diệu là, không có lý nào lúc trước không cảm ứng được, mới đi hai ba chục mét đã có thu hoạch.

Gnawa không quá tán thành lời Thương Kiến Diệu nói:

"Khoảng cách xấp xỉ hai mươi lăm mét, tuy đối với tòa bộ khu trung tâm thành phố Konimis mà nói, quả thực quá ngắn, không đáng kể, nhưng thay đổi về khoảng cách cũng sẽ khiến sự việc thay đổi bản chất, chúng ta đã đi về phía trước không biết bao nhiêu cái hai mươi lăm mét rồi, có lẽ đây chính là hai mươi lăm mét cuối cùng, khiến chúng ta vượt qua ranh giới cuối cùng."

Thương Kiến Diệu vẫn lắc đầu:

"Tôi nghiêm túc suy nghĩ một hồi, phát hiện sau khi ông phóng ra dòng điện cao thế phá hủy hình chiếu thư viện lúc trước, tình huống xung quanh có chút thay đổi."

"Hẳn là bắt đầu từ lúc đó, vòng xoáy từ từ trở nên mạnh hơn, hiện giờ rốt cuộc cũng mạnh đến mức tôi có thể cảm ứng được lờ mờ ở vị trí này."

"Đây là một khả năng." Gnawa đã phân tích xong trong thời gian rất ngắn: "Chúng ta tấn công hình ảnh chồng chéo, cũng giống như gián tiếp kích thích "Thế giới mới", từ đó sinh ra sự dị thường nhất định."

Tư duy Thương Kiến Diệu chợt nhảy cóc, anh tự cảm khái:

"Vòng xoáy kia chắc hẳn còn cách tôi mấy cây số, cách xa phạm vi cảm ứng của tôi, mà bây giờ tôi lại có thể từ từ phát hiện ra."

"Là tôi trở nên mạnh mẽ hơn trong hoàn cảnh đặc thù của nơi này sao?"

Gnawa chuyên tâm nghe anh nói, thiếu chút nữa bị lời nói thay đổi đột ngột của anh đưa đi, vội vàng nói ra ý kiến của mình:

"Một là vòng xoáy kia lớn đến mức khó tin, hai là sự vật cùng loại đều sẽ sinh ra sự nhiễu loạn nhất định đối với xung quanh, sự nhiễu loạn này truyền ngoài theo từng tầng một, tuy tín hiệu tương ứng từ từ suy giảm, càng ngày càng yếu, nhưng cũng đạt đến mức độ khiến anh có thể nắm bắt được."

Hai điểm này hỗ trợ lẫn nhau, chính vì vòng xoáy lớn đến mức khó tin, sự nhiễu loạn mới có thể truyền ra bên ngoài đến hơn mấy cây số.

"Thật sao?" Thương Kiến Diệu hỏi lại với chút thất vọng, sau đó nói tiếp: "Nếu như vậy, khả năng cao nhất đó là một tiếp điểm "Thế giới mới", khả năng thứ hai đó là thể giáng thế của một Chấp tuế đang ngủ say, các tình huống khác về cơ bản có thể loại trừ."

Gnawa gật gật cái cổ bằng kim loại:

"Còn muốn đi sâu vào không?"

Thương Kiến Diệu rơi vào thế khó, à không, rơi vào trạng thái nội chiến.

Họ mất vài giây mới đạt thành nhất trí, đưa ra đáp án:

"Vòng xoáy vẫn tiếp tục trở nên mạnh mẽ, tôi sợ rằng tiếp theo sẽ càng nghiêm trọng hơn."

"Chúng ta rút lui đi, tập hợp với đám người Đại Bạch, quan sát chặt chẽ tình huống trong khu trung tâm thành phố Konimis, nếu vòng xoáy không ngừng lại, vẫn mở rộng ra bên ngoài, cắn nuốt các khu vực xung quanh, thì cho nó một quả đầu đạn hạt nhân, tránh "Bệnh vô tâm" vì vậy mà phát tán ra toàn bộ Đất Xám."

"Được." Module chính của Gnawa cũng bắt chước ra vẻ thở phào.

Hai người đang định xoay người, đột nhiên nhìn thấy trong bóng tối phía xa xa xuất hiện một tòa nhà chìm chăm sương mù dày đặc.

Đó là một ngọn tháp lờ mờ.

Nghe thấy lệnh của Tương Bạch Miên, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần mất mấy giây mới hiểu ra kẻ địch quả thực chỉ có một, chỉ cần nhóm người mình tách ra chạy trốn, ít nhất sẽ có một người có thể thoát khỏi phạm vi năng lực của đối phương, trở lại bình thường, sau đó sử dụng trang bị tấn công tầm xa, giúp đồng đội thoát khỏi cảnh vây hãm.

Đây là một phương án vô cùng hữu hiệu với tình huống hiện nay.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là kẻ địch thực sự chỉ có một.

Long Duyệt Hồng trong trạng thái "say rượu" to gan hơn bình thường rất nhiều, ỷ vào việc có áo giáp thông minh sinh học "Thiết Xà Hắc Trảo" bảo vệ, hắn là người đầu tiên xông ra ngoài.

Hắn hi vọng mình có thể dụ kẻ địch rời đi, tạo ra cơ hội thoát khỏi nguy hiểm cho tổ trưởng và Bạch Thần.

Bạch Thần thấy thế, lập tức xoay người, chạy về một phía khác.

Là một chiến sĩ giàu kinh nghiệm, cô biết trong tình huống hiện giờ, cách để không liên lụy đến đồng đội chỉ có thể là dốc hết sức lực chạy trốn.

Như vậy kẻ địch sẽ do dự, có xác suất nhất định lựa chọn đuổi theo cô.

Như vậy những người khác sẽ được an toàn, không lâu sau là có thể tìm được cơ hội đánh trả.

Người phụ nữ mặc áo giáp thông minh sinh học loại hình "Tắc kè hoa" kia không hề nổi nóng, phát ra tiếng cười khẽ.

Khi âm thanh truyền ra, trạng thái "say rượu" của Long Duyệt Hồng và Bạch Thần càng thêm nghiêm trọng, tứ chi càng không chịu phối hợp.

Rầm!

Hai người gần như đồng thời ngã xuống đất, hệt như cột đá Kim Sơn đổ xuống vậy.

Tương Bạch Miên chạy về phía xe jeep cũng giống vậy, nhưng cô đã có dự liệu từ trước, thuận thế nhào về phía trước, rốt cuộc cũng tới bên cạnh ghế lái đang mở rộng cửa.

Lúc này, kẻ địch ném tên lửa chống tăng đơn binh AS-9 xuống, nhặt súng trường mình giấu đằng sau một thân cây ra, nhắm nó về phía Tương Bạch Miên.

So với hai người chạy trốn, cô ta lo lắng về Tương Bạch Miên chạy lại xe jeep hơn.

Dù sao nơi đó có một quả bom mà đối phương nói rằng có uy lực rất lớn.

Vì thế, cô ta phải lựa chọn súng thông thường, tránh tình huống chết trùm.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân lúc trước cô ta không bắn vào chiếc xe, chỉ dùng tên lửa chống tăng và lựu đạn để hù dọa những người đối diện.

Đương nhiên, đây cũng là nguyên nhân xếp cuối cùng, nếu không cô ta hoàn toàn không chọn súng phóng lựu và tên lửa chống tăng đơn binh, thậm chí cũng không cho ba thành viên của "Tổ điều tra cũ" có cơ hội lên xe.

Cô ta nhanh chóng ngắm xong, cô ta vô cùng tự tin về trình độ của mình trong phương diện này.

Bởi vì một trong ba năng lực của cô ta là:

"Thiên tài bắn súng"!

Sau khi tiến vào "Hành lang tâm linh", nó được thăng cấp lên thành "Thiên tài vũ khí nóng".

Đúng vào lúc kẻ địch mặc áo giáp thông minh sinh học loại hình "Tắc kè hoa" sắp bóp cò, để viên đạn chui vào người Tương Bạch Miên từ phía bên cạnh không được áo giáp bảo hộ, bên tai cô ta đột nhiên vang lên giọng nữ vô cùng sôi động:

"Cô xem, cô xem."

"Chẳng bằng khiêu vũ."

"Nói chuyện phiếm chẳng bằng khiêu vũ..."

Đầu óc người phụ nữ kia lập tức mơ hồ, sau đó hiện ra sự kích động mãnh liệt: Bắn súng không bằng khiêu vũ!

Chiến đấu không bằng khiêu vũ!

Dùng năng lực cũng không bằng khiêu vũ!

Cô ta lập tức uốn éo phần hông, bỏ súng xuống, vung vẩy hai tay.

Không chỉ cô ta, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần còn chưa kịp đè phòng, vẫn đang ngã trong bùn đất cũng nhảy một điệu Breaking.

Tuy lúc trước họ chưa từng nhảy kiểu này, nhưng chưa ăn thịt heo, chẳng lẽ còn chưa từng thấy heo chạy?

Phải biết rằng, trong "Tổ điều tra cũ" có một thầy dạy vũ đạo thế giới cũ, ông ta tinh thông đủ các loại trường phái vũ đạo.

Đúng vậy, ông ta chính là Gnawa, trong kho số liệu của ông ta lưu trữ những nội dung này.

Bình thường Thương Kiến Diệu hay học ở chỗ ông ta, xin ông ta chỉ bảo, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần ở bên cạnh quan sát cảm thấy mình cũng sắp biết rồi.

Tương Bạch Miên cũng bắt đầu nhảy.

Cô cầm "Tay phải hỗn loạn", coi nó như đạo cụ mà vung vẩy.

Cơ thể cô run rẩy, lúc thì quỳ xuống đất, lúc thì uốn lượn lên trên, rất có cảm giác tiết tấu.

Giờ phút này, hiện trường giống như tiến vào một tình tiết nào đó trong phim ảnh của thế giới cũ.

Hoang đường, vui sướng.

Nhưng Tương Bạch Miên không đứng yên một chỗ, cô mặc thiết bị khung xương quân dụng, lắc lư cơ thể, từng bước đi về phía kẻ địch, giống như một cảnh trong phim của thế giới cũ.

Cô một tay cầm chiếc loa nhỏ, không những bị cấy ghép tư duy "không bằng khiêu vũ", hơn nữa còn bị hiệu quả tiêu cực ảnh hưởng, xuất hiện vấn đề về tinh thần ở mức nhất định.

Điều này khiến cô dường như biến thành Thương Kiến Diệu cỡ nhỏ, chỉ toàn suy nghĩ kỳ dị phải thi đấu vũ đạo với kẻ địch, đánh bại cô ta bằng vũ đạo.

Nếu muốn thi đấu vũ đạo, vậy thì chắc chắn phải đến gần, để tăng cao bầu không khí khiêu chiến giữa hai bên.

Cũng chỉ vài giây, dựa vào sự hỗ trợ của thiết bị khung xương quân dụng, sau hai cú nhảy bằng động tác vũ đạo, Tương Bạch Miên thành công rút ngắn khoảng cách giữa hai bên chỉ còn chưa đến một trăm mét.

Ngay sau đó, cô ném chiếc loa nhỏ xuống đất giống như ném chiếc găng tay màu trắng.

Nhưng khi chiếc loa nhỏ thoát khỏi tay cô, không còn người thức tỉnh chống đỡ, tiếng ca trở nên bình thường, không còn ma lực "làm gì cũng không bằng khiêu vũ" như vừa rồi nữa.

Đương nhiên, tư duy tương ứng bị cấy ghép từ trước vẫn tồn tại, không trực tiếp mất đi, nhưng nó không phù hợp với hiện trường, ba thành viên của "Tổ điều tra cũ" và kẻ địch kia không bao lâu sau đã phát hiện tình huống không đúng, trở lại bình thường.

Mà so với Tương Bạch Miên, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần, kẻ địch đã tiến vào "Hành lang tâm linh" bị ảnh hưởng yếu hơn, đương nhiên hồi phục cũng nhanh hơn.

Đây là diễn biến theo lệ thường, nhưng hiện thực thường không như vậy.

Tương Bạch Miên lắc lư eo, vẫn còn đang nhảy, nhưng không còn suy nghĩ phải thi đấu vũ đạo với đối phương nữa.

"Tay phải hỗn loạn" mang tới giá lạnh khiến cô đột nhiên ngẩn ra:

"Lạnh thế này, vì sao còn muốn khiêu vũ?

Có sự mâu thuẫn này, Tương Bạch Miên lập tức thoát khỏi tư duy bị cấy ghép, tìm về nhận thức chính xác.

Mà cô không hề bất ngờ với tình huống này.

Trước khi sử dụng chiếc loa, cô đã nghĩ phải lợi dụng hiệu quả tiêu cực của "Tay phải hỗn loạn" để giúp mình thoát khỏi trói buộc của "Cấy ghép tư duy"!

Cô không ngờ là, khi tiếng ca còn có ma lực, "cái lạnh" có thể khắc phục được.

Đầu óc lập tức tỉnh táo, lại không rơi vào trạng thái "say rượu", Tương Bạch Miên vừa tập trung vào kẻ địch, đôi mắt trở nên sâu thẳm, vừa giơ tay lên, để máy bắn lựu đạn trong thiết bị khung xương quân dụng chĩa vào mục tiêu.

Lúc này, kẻ địch mặc áo giáp thông minh sinh học loại hình "Tắc kè hoa" kia cũng đã tìm về tư duy bình thường, dừng khiêu vũ.

Theo đó trong con ngươi của cô ta phản chiếu nòng súng đen ngòm và khung xương kim loại đang phản xạ ánh sáng.

Mà cô ta rất rõ ràng, áo giáp của mình không thiên về phòng ngự, tuy trúng một quả lựu đạn không đến mức bị thương nặng, nhưng sẽ ảnh hưởng khá lớn, gồm cả việc trang bị hư hại và bản thân bị thương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận