Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 1014: Tay súng bắn tỉa

Vừa đáp xuống đất, Tương Bạch Miên đã lao về phía xe jeep, nói với Long Duyệt Hồng và Bạch Thần:

"Hai người lên căn phòng của More tìm xem có đầu mối liên quan đến viện nghiên cứu Số 8 không, sau đó chờ quản lý trị an của pháo đài Guest tới."

Đây là nơi có trật tự, một điểm tụ cư quan trọng trực thuộc "Đoàn bạch kỵ sĩ", xảy ra chuyện như thế này, không thể giống như ở vùng hoang dã, chết bao nhiêu người cũng không ai tới quản lý, cho nên "Tổ điều tra cũ" phải cân nhắc đến sự tồn tại của thế lực chính quyền, cũng phải phối hợp ở mức nhất định, tránh sau này chỉ có thể lén lút điều tra ở pháo đài Guest, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tiến độ.

Quan trọng nhất là, "Đoàn bạch kỵ sĩ" là một thế lực lớn, không phải không có cường giả, không chừng trong pháo đài Guest có một vị đang ngủ, nếu "Tổ điều tra cũ" thật sự muốn lật tung chỗ này lên, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Một khi họ bị bại lộ, thế lực bên phía chính quyền cộng thêm viện nghiên cứu Số 8 trong bóng tối đủ khiến họ vô cùng khó chịu, chỉ sơ sẩy một cái là đi đời.

Bạch Thần và Long Duyệt Hồng có nghe thấy tiếng kính thủy tinh vỡ nát, biết bên trên xảy ra chuyện, vì vậy không nhiều lời, lập tức rời khỏi xe jeep, chạy về phía tòa nhà trọ phía trước.

Bởi vì sau đó phải phối hợp với quản lý trị an của pháo đài Guest để điều tra, cho nên họ chỉ mang theo vũ khí cơ bản và bộ đàm, không đem theo thiết bị khung xương quân dụng và áo giáp thông minh sinh học.

Cùng lúc đó, Tương Bạch Miên không suy nghĩ nhiều, mở cửa xe, lên ngồi vào ghế lái.

Thương Kiến Diệu liếc nhìn, cuống quýt chui vào ghế lái phụ, hét lên:

"Nghe tôi chỉ huy!"

Tương Bạch Miên "ơ" một tiếng, tỉnh ngộ, không cậy mạnh.

Đợi Gnawa lên xe jeep, Thương Kiến Diệu bắt đầu chỉ đường.

Nơi này cách tòa nhà Hội liên hiệp khai thác mỏ cũng chỉ bốn trăm mét, nếu đi đường chính chứ không phải vào ngõ nhỏ, tuyến đường cũng không phức tạp, cho nên "Tổ điều tra cũ" không lạc đường, chẳng mấy chốc đã tới đích đến là tòa nhà có bức tường ngoài màu nâu vàng kia.

Phía trước tòa nhà có một quảng trường nhỏ, lúc này không có quá nhiều người, đều đang đi qua đi lại, không ai dừng lại.

Vừa đỗ xe xong, đám người Tương Bạch Miên đã đẩy cửa đi ra ngoài, cắt ngang qua quảng trường, chạy về phía cửa chính của Hội liên hiệp khai thác mỏ.

Nơi đó có khá nhiều lính gác đang cầm súng, thấy có hai nhân loại mang theo một người máy "đột kích" tới, nhất thời đều căng thẳng, giơ súng trong tay lên.

Lúc đội trưởng của đội lính gác này đưa ra lời cảnh cáo, để người cố gắng xâm nhập dừng lại, Thương Kiến Diệu đã kêu to:

"Không cần sợ, người mình!"

Chữ "người mình" này in sâu vào trong đầu óc của đám lính gác, họ lần lượt bình tĩnh lại, hạ súng xuống.

"Đã xảy ra chuyện gì vậy, sao phải vội vã như thế?" Đội trưởng đội lính gác tò mò hỏi.

Thương Kiến Diệu vừa chạy về phía họ nhanh như một cơn gió, vừa đáp lại ngắn gọn:

"Trên mái nhà có tay súng bắn tỉa!"

Anh chạy qua đám lính gác, để lại câu cuối trong cơn gió:

"Giết lão More rồi..."

Đám lính gác của Hội liên hiệp khai thác mỏ như hiểu ra, tin tưởng không hề nghi ngờ.

Mấy giây sau, đám người Tương Bạch Miên đi vào đại sảnh của Hội liên hiệp khai thác mỏ, đá lát nền nơi này được đào từ trong núi ra, trang trí rất xa hoa, xanh vàng rực rỡ, rộng đến mức đủ để hai nhóm người chơi bóng rổ.

Cô gái phụ trách tiếp đón ở trước quầy lễ tân còn chưa kịp hỏi tìm ai, có chuyện gì, đã thấy nhóm người kia lao vào thang máy, chỉ để lại tiếng bước chân vang vọng.

Cô ta sửng sốt vài giây, vội vàng cầm điện thoại lên, thông báo cho lãnh đạo.

"Còn có cả thang máy, không hổ là Hội liên hiệp khai thác mỏ." Thương Kiến Diệu vui mừng bấm nút.

Trong lúc đợi trong thang máy, Tương Bạch Miên nhân cơ hội thở hổn hển lấy hơi:

"Dù sao cũng là nền công nghiệp chính của pháo đài Guest."

Nuôi ra một đám phú ông.

Cô lập tức quan sát bốn phía, nói như có điều suy nghĩ:

"Trong thang máy lại không lắp camera giám sát..."

"Bên phía "Đoàn bạch kỵ sĩ" thiếu thốn sản phẩm điện tử đến thế sao?"

Cho nên những nơi như Hội liên hiệp khai thác mỏ này mà cũng không thấy có mấy cái camera giám sát.

"Hình như là thế." Gnawa căn cứ vào thông tin thu thập được đến nay, đưa ra câu trả lời.

Thương Kiến Diệu cười nói:

"Có lẽ chỉ là một vài người không muốn lắp đặt, tránh vướng bận."

Không ai đáp lại anh, bởi vì thang máy đã lên đến tầng trên cùng, cửa thang máy và cửa phòng theo đó mở ra.

Tương Bạch Miên và Gnawa bước ra ngoài thang máy trước, Thương Kiến Diệu cũng không chậm hơn bao nhiêu.

"Ở đây lại có camera giám sát." Tương Bạch Miên ngẩng đầu liếc nhìn phía trước.

Thương Kiến Diệu không chút do dự giơ hai tay lên, đè lại khóe mắt và khóe miệng, làm mặt quỷ với camera giám sát.

Có thang máy, phân đội nhỏ của "Tổ điều tra cũ" nhanh chóng đi lên tầng trên cùng, thông qua cầu thang bên cạnh, lên tới sân thượng.

Tìm ra vị trí bắn súng mà Gnawa đã tính toán ra, ba người tản ra, kiểm tra và thu thập vết tích ở hiện trường.

"Đúng là ở đây..." Không lâu sau, Gnawa đưa ra kết luận.

"Ừm." Tương Bạch Miên đầu tiên là gật đầu, tiếp đó nhíu mày: "Không có đầu mối khác, chỉ có thể sơ bộ phán đoán hắn rời đi thông qua cầu thang bộ."

Họ không tìm thấy vật phẩm mà tay súng bắn tỉa để lại ở hiện trường, cũng không phát hiện đối phương lưu lại vân tay.

"Nhìn từ tình huống hiện trường, đúng là như vậy." Gnawa rất tán đồng.

Thương Kiến Diệu đấm nắm tay phải vào lòng bàn tay trái, nói:

"Hắn biết bên trong thang máy có camera giám sát!"

"Đuổi tiếp xem sao." Tương Bạch Miên ra lệnh.

Tầng mười bảy đối với ba người mà nói không phải là quá cao, chỉ là đi xuống cầu thang ba sẽ tốn khá nhiều sức lực, sau một lúc chạy bộ, họ đã quay về tầng dưới cùng, phát hiện lối ra cầu thang bộ cực kỳ gần cửa chính của tòa nhà.

Mà từ nơi này đi ra, là một bức tường bao và một trạm gác.

Bên ngoài trạm gác, vì đang là giờ làm việc, người đi đường không nhiều lắm, còn đi rất vội vàng.

"Vừa rồi có thấy một người không?" Thương Kiến Diệu hỏi thăm vài lính gác trong trạm gác.

Tương Bạch Miên bổ sung giúp:

"Hắn cầm theo một cái hộp khá dài, hoặc là đeo trên lưng."

Mấy tên lính gác còn tưởng là quản lý trị an đang điều tra chuyện gì, nghiêm túc nhớ lại một chút, rồi lần lượt lắc đầu:

"Không thấy."

"Trong vòng mười phút trước, có người ra từ cửa này không?" Tương Bạch Miên gặng hỏi.

Mấy tay lính gác lại một lần nữa đưa ra câu trả lời phủ định.

Họ nhìn nhau một cái, sau đó đám người Thương Kiến Diệu quay trở về cầu thang.

"Hoặc là người kia hoàn toàn không rời khỏi tòa nhà này, hoặc là hắn ảnh hưởng đến lính gác, để họ quên đi sự hiện hữu của hắn, ừm, không loại trừ khả năng bị xóa bỏ ký ức..." Tương Bạch Miên thấp giọng tự nói một câu.

Không cân nhắc đến tình huống nhảy qua tường bao, bởi vì vừa ra khỏi cửa sau của tòa nhà, đều sẽ bị lính canh trong trạm gác nhìn thấy.

Gnawa nói theo:

"Con đường từ cửa sau đi ra, đại đa số người dường như đều phải đi làm, ban ngày không có mấy ai ở nhà, rất khó có người chứng kiến."

Có lẽ có người qua đường gặp phải tay súng bắn tỉa, nhưng những người qua đường này đã rời khỏi đây, "Tổ điều tra cũ" không thể tìm ra họ trong thời gian ngắn.

Thương Kiến Diệu đề nghị:

"Lục soát toàn bộ tòa nhà một lần, trao đổi vài câu với từng người, tiện thể xem video trong camera giám sát."

"Điều này cần tốn rất nhiều thời gian, quản lý trị an của pháo đài Guest hẳn là sắp đến rồi, không cho chúng ta cơ hội này đâu." Tương Bạch Miên suy nghĩ một chút, để lộ nụ cười: "Này, anh đi cùng tôi quay về chỗ More để tiếp nhận điều tra, lão Gnawa, ông ở lại gần đây, tìm một tòa nhà có thể quan sát được cửa sau của toàn nhà, xem sau khi chúng ta "từ bỏ", vị kia có chủ động hiện thân, nghênh ngang rời đi không."

Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu vỗ tay cho ý tưởng này.

Đây gọi là dụ rắn khỏi hang.

Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu không hề che giấu, cứ thế lái xe jeep quay về nhà trọ của More.

Lúc này, dưới lầu có hai chiếc xe màu xanh nền trắng của tổ quản lý trị an đang đỗ.

"Nhanh thật đấy nhỉ." Thương Kiến Diệu khen ngợi.

Tương Bạch Miên gật đầu:

"Điều này chứng tỏ pháo đài Guest vẫn khá có trật tự an ninh."

Hai người vừa tán gẫu, vừa đi lên tầng trên cùng, thấy hai nhân viên trị an mặc áo giáp ngực chống đạn đang canh cửa.

"Hai người là?" Một nhân viên trị an còn cao hơn Thương Kiến Diệu trong hai người ồm ồm lên tiếng hỏi.

"Nhân chứng mục kích." Tương Bạch Miên mỉm cười trả lời.

Qua thông báo, hai người được phép vào nhà, thấy Bạch Thần và Long Duyệt Hồng đang nhận điều tra từ một vị quản lý trị an.

Vị quản lý trị an này để mộc hòm râu màu vàng kim thẫm, mắt màu xanh lam, không nhìn ra tuổi tác, nhưng không quá năm mươi.

Ông ta chỉ vào Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu, nói với Bạch Thần và Long Duyệt Hồng:

"Đây chính là bạn của hai người?"

"Đúng vậy." Bạch Thần và Long Duyệt Hồng đồng thời gật đầu.

Quản lý trị an lập tức nhìn về phía Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu, lên tiếng hỏi:

"Theo miêu tả của nhân chứng mục kích khác, lúc đó hai người đã tiến vào nhà trọ để gặp More."

"Đúng vậy." Tương Bạch Miên đã nghĩ sẵn trong đầu, bình tĩnh đáp lại: "Quả thực chúng tôi tận mắt nhìn thấy More bị bắn lén, nhưng hiển nhiên việc này không liên quan gì đến chúng tôi, viên đạn đến từ ngoài cửa sổ, đến từ chỗ rất xa."

"Các cô tìm More làm gì, vì sao sau khi xảy ra chuyện lại vội vàng rời đi?"

"Tìm ông ấy hỏi tin tức, chẳng lẽ ông không biết ông ấy là người buôn bán tin tình báo? Đáp án của câu hỏi thứ hai là, để đuổi theo tay súng bắn tỉa kia." Tương Bạch Miên cười nói: "Chúng tôi là thợ săn di tích, cơ hội phát tài này không thể nào bỏ qua được, tôi nghĩ, các ông hẳn sẽ không keo kiệt tiền thưởng đúng chứ? Hơn nữa, không phải chúng tôi còn để bạn ở lại bảo vệ hiện trường, đợi các ông đến điều tra sao?"

Không đợi quản lý trị an hỏi lại, Thương Kiến Diệu đã lạnh lùng xen miệng vào:

"Nếu chúng tôi thật sự muốn giết More, sẽ không chọn lúc này, với cách thức này, mà là khống chế ông ta trước, ngụy trang ra các biểu hiện ông ta vẫn khỏe mạnh bình thường, sau đó lén đưa ông ta tới khu vực nhà xưởng, tìm cơ hội vứt vào dòng nước thép."

Bầu không khí nhất thời rơi vào im lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận