Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 557: Cảm giác xa lạ

Nói thẳng, sau khi đọc điện báo xong, Tương Bạch Miên rất nghi ngờ, bởi vì Lehman không phải là lần đầu tiên buôn lậu vũ khí, cũng có mạng lưới quan hệ khá rộng ở thành phố Ban Sơ, bản thân còn có một đám tay chân thực lực mạnh mẽ, hỏa lực không tệ, làm việc cũng không quá phô trương, thậm chí còn có chút thận trọng, sao tự dưng lại chọc vào nguy hiểm?

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà Lehman phải cầu cứu, hơn nữa còn có thời gian cho ông ta gửi một bức điện báo?" Bạch Thần nói ra sự nghi ngờ của mình.

Tương Bạch Miên nghiêng đầu nhìn về phía Thương Kiến Diệu và Gnawa.

Hai người lắc đầu vô cùng đồng bộ:

"Không đủ thông tin, không thể phân tích."

Long Duyệt Hồng thấy thế, cân nhắc rồi nói:

"Phải chăng bức điện báo này là giả? Sau khi bắt được Lehman, có người đã tra hỏi ra cách thức liên lạc của chúng ta, gửi một bức điện báo để khiến chúng ta mắc câu?"

Tương Bạch Miên đầu tiên là gật đầu, rồi nói:

"Điều này cũng cho thấy Lehman đang trong nguy hiểm."

Cô dứt lời, Thương Kiến Diệu dùng vẻ mặt đau đớn nói:

"Thiết bị khung xương quân dụng và cánh tay người máy loại T1 của chúng ta cũng đang trong nguy hiểm."

Không biết tại sao, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần đều cảm thấy đây là lời từ trong tâm khảm.

Gnawa phân tích một khả năng khác:

"Có phải là kẻ địch của chúng ta đến tìm Lehman, hai bên đạt thành hiệp nghị cùng đối phó với chúng ta?"

Ý của ông ta là bức điện báo này là cái bẫy nhưng trên ý nghĩa khác.

"Vậy thì không cần thiết, có thể trực tiếp chọn hiện trường giao dịch của chúng ta." Long Duyệt Hồng hiện giờ cũng được coi là tư duy sinh động.

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng:

"Nhưng lúc Lehman giao dịch với chúng ta cũng chưa chắc đã hoàn toàn làm theo ông ta nói, nhất định sẽ nắm quyền chủ động trong tay chúng ta."

Cô lại nhìn bức điện báo, không dài dòng nữa:

"Mặc kệ thế nào, cứ đến đường Korne xem thế nào, chỉ là không cần vội vã lộ mặt, âm thầm quan sát là chính."

"Vâng thưa tổ trưởng." Thương Kiến Diệu vô cùng quan tâm đến chuyện này.

Đường Korne nằm ở khu vực giáp ranh giữa khu Hồng Cự Lang va khu Kim Mạch Tuệ, đồng thời có cả hai đặc điểm trị an không tệ và nhiều loại người.

"Tổ điều tra cũ" thông qua bí mật quan sát nhiều lần, bước đầu xác nhận số nhà 55 này không có ai giám sát.

Họ bèn sử dụng "Vòng gây mù", mở rộng phạm vi cảm ứng của Thương Kiến Diệu lên nhiều, xác nhận những nơi tiện cho giám sát và bắn tỉa nhưng lại khá xa có tồn tại ý thức nhân loại không.

Hoàn thành công việc ở phương diện này, "Tổ điều tra cũ" một lần nữa chia nhau hành động, Bạch Thần, Long Duyệt Hồng mặc thiết bị khung xương quân dụng, ở trên cao quan sát bốn phía, tiếp viện bất cứ lúc nào, Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu và Gnawa thì đi thẳng vào căn nhà số 55.

Từ tầng hai, Tương Bạch Miên liếc mắt đã thấy hai tên tay chân của Lehman.

Họ đã từng gặp bốn thành viên của "Tổ điều tra cũ" trừ Gnawa ở chợ Đá Đỏ.

"Đã lâu không gặp!" Thương Kiến Diệu vui mừng chào hỏi.

Một tên thuộc hạ của Lehman trong đó nghiêm túc gật đầu:

"Sao các anh lại đột nhiên đến đây? Không phải còn chưa xác định thời gian và địa điểm giao dịch à?"

Không phải ông chủ của các anh cầu cứu sao? Tương Bạch Miên khẽ động đậy lông mi, nghiêm mặt nói:

"Nếu không phải đã hẹn giao dịch ở đây, thì anh cho rằng làm sao chúng tôi biết được chỗ này?"

Hai tên thuộc hạ của Lehman đều lộ ra vẻ mù mờ, nghi hoặc, có cảm giác sự việc vượt qua dự liệu của bản thân, không biết nên xử lý thế nào.

"Lehman ở đâu?" Tương Bạch Miên không cho họ có cơ hội suy nghĩ.

"Ông chủ ở tầng ba." Một thuộc hạ của Lehman trả lời theo bản năng.

Hắn chợt nhấn mạnh:

"Nhưng các người không thể tới."

Tương Bạch Miên hơi đảo mắt, liếc nhìn nhau với Thương Kiến Diệu.

Thương Kiến Diệu lập tức phản bác:

"Vì sao không thể đến?"

"Chúng tôi là người quen của Lehman; lại hẹn đến làm giao dịch rồi; vì sao không thể tới?"

Hai thuộc hạ của Lehman rơi vào trầm tư, cách vài giây mới nói:

"Quả thật là có thể..."

Thương Kiến Diệu không nói thêm nữa, dẫn đầu đi ngang qua trước mặt hai người.

Tương Bạch Miên, Gnawa theo sát phía sau.

Tầng ba có tổng cộng sáu căn phòng, Thương Kiến Diệu vốn định hô lên " Lehman, Lehman ông đang ở đâu", lại bị Tương Bạch Miên ngăn cản.

"Để lão Gnawa quét trước đã..." Tương Bạch Miên thấp giọng nói.

Cô vừa dứt lời, một trong hai căn phòng cách cầu thang xa nhất chợt mở cửa gỗ ra.

Lehman có ngoại hình chất phác như nông dân nhìn về phía họ với vẻ thăm dò.

Lái buôn vũ khí này lập tức lộ vẻ vui mừng, vẫy tay, thấp giọng nói:

"Ở đây, ở đây."

Thấy Lehman bình yên vô sự nhưng không tỏ ra là quá cấp thiết, Tương Bạch Miên mang theo nghi hoặc và suy đoán, dẫn Thương Kiến Diệu, Gnawa đi tới, vào phòng.

Trong quá trình này, họ cũng không hề ngừng quan sát, cảm ứng và quét hình xung quanh.

Ba người vừa tiến vào phòng, Lehman nhìn ra ngoài hai cái, nhanh chóng đóng cửa gỗ lại.

"Cuối cùng các cô cũng tới." Lái buôn vũ khí đến từ "Công nghiệp liên hợp" này rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

"Một mũi tên xuyên mây mù, thiên quân vạn mã tới gặp mặt." Thương Kiến Diệu nghiêm trang nói một câu tiếng Đất Xám.

Tuy Lehman biết nói tiếng Đất Xám cơ bản, nhưng hoàn toàn không hiểu Thương Kiến Diệu có ý gì.

Tương Bạch Miên cũng không hiểu, lại hỏi:

"Ông Lehman, tôi thấy hình như ông không sao, vì sao lại cầu cứu chúng tôi?"

Trước khi nói chuyện, cô đã nhìn quanh một vòng, thu hết tình huống trong phòng vào đáy mắt.

Đây là một căn hộ một phòng khách, một phòng vệ sinh, hai phòng ngủ, bàn ghế đủ cả, hoàn cảnh sạch sẽ, thậm chí còn có ti vi bắt được kênh truyền hình chính thức duy nhất của thành phố Ban Sơ.

Lehman để lộ vẻ mặt vừa nghi ngờ vừa sợ hãi:

"Xảy ra vài chuyện rất kỳ quặc, khiến tôi cảm thấy rất nguy hiểm."

Tương Bạch Miên như có điều suy nghĩ, gật đầu, chỉ vào sàn nhà nói:

"Thuộc hạ của ông làm phản?"

"Không biết có tính là làm phản không..." Lehman nhíu mày đáp.

Ông ta giải thích thêm:

"Mỗi lần đến thành phố Ban Sơ, tôi đều không sơ ý, chắc chắn mang đủ nhân thủ, mời những người thức tỉnh đáng tín nhiệm để bảo vệ, phải đảm bảo mình và hàng hóa an toàn."

"Lần này cũng thế, ừm, một thời gian trước đều rất bình thường, nhưng sau khi đến nhà trọ này thì xảy ra một vài chuyện kỳ quặc."

Lehman một lần nữa tỏ vẻ sợ hãi:

"Đầu tiên là ánh mắt Richardson nhìn tôi trở nên kỳ quặc, giống như tôi là một tên tội phạm, mà hắn không phải là vệ sĩ, mà là cai ngục."

"Hắn canh giữ tôi, không cho tôi rời phòng, nói là vì sự an toàn của tôi."

"Tôi thừa nhận, hắn có logic nhất quán, nhưng nếu nghxi đến thân phận của chủ thuê và vệ sĩ, thì lại cảm thấy như thế rất hoang đường."

"Anh ta điên rồi." Thương Kiến Diệu thành khẩn cho ra "đáp án".

"Không, không." Lehman lắc đầu nói: "Tôi nhân lúc hắn đi vệ sinh, tìm Rondal, hắn là một thuộc hạ của tôi, đã quen biết rất nhiều năm."

"Lúc tôi nói cho hắn biết Richardson khác thường, Rondal lại nói "ông chủ, Richardson nói đúng đấy, ông nên ở yên trong phòng"."

Lúc kể lại câu nói của Rondal, gương mặt Lehman đầy nét hoảng sợ, dường như bây giờ vẫn còn đang trong cơn ác mộng.

Giọng hắn ta trở nên kích động:

"Những người khác cũng thay đổi, người nào người nấy đều trở nên xa lạ, nhốt tôi ở chỗ này!"

"Tôi không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, đành phải tìm cơ hội lén lấy máy thu phát vô tuyến điện, cầu cứu các cô."

Tương Bạch Miên yên lặng nghe xong, dùng giọng trấn an:

"Nỗi sợ của ông tôi có thể hiểu được, chuyện kỳ quặc này thực sự dễ khiến người ta sợ hãi."

"Đừng hốt hoảng, ông còn nhớ trước khi Richardson xảy ra vấn đề đã tiếp xúc với ai không?"

Lehman đã sớm suy xét đến vấn đề này, lắc đầu nói:

"Ngoại trừ gặp một vài người đi đường thì hắn chưa từng tiếp xúc với ai."

Tương Bạch Miên gật đầu, vừa cười vừa nói: Tương Bạch Miên gật đầu, vừa cười vừa nói:

"Vậy chúng tôi đi nói chuyện với đám người Rondal."

Lúc nói chuyện, cô liếc nhìn Thương Kiến Diệu.

Sở dĩ không đi tìm Richardson trước, bởi vì đây là người thức tỉnh, Lehman không rõ lắm về cái giá phải trả và năng lực của hắn.

Rondal chính là một trong hai người vừa ngăn cản đám người Tương Bạch Miên, tóc vàng mắt xanh, mặc đồ đen, nhìn khá vạm vỡ.

"Giao dịch hoàn thành." Thương Kiến Diệu cười đi tới: "Chúng tôi đã xây dựng quan hệ hợp tác hữu hảo với Lehman, các anh là thuộc hạ tâm phúc của ông ta, cho nên..."

Rondal và người bạn kia đều như hiểu ra, chân thành cười nói:

"Các anh không cần khách sáo, có cần chúng tôi làm gì không?"

Thương Kiến Diệu lập tức hỏi:

"Nghe nói các anh không cho Lehman ra ngoài?"

"Đúng vậy." Rondal nói như đương nhiên: "Bên ngoài nguy hiểm như vậy, làm sao ông chủ có thể dễ dàng ra ngoài?"

Hắn dường như chưa từng cảm thấy làm vậy là có vấn đề gì, hơn nữa vẫn đặt mình trong vị trí là thuộc hạ tâm phúc của Lehman.

Tương Bạch Miên nghe xong hơi cau mày, suy nghĩ một chút rồi nói với Thương Kiến Diệu:

"Sao cảm giác có chút giống của anh?"

Ý cô là đặc điểm của năng lực "Thằng hề suy luận".

"Thật sao?" Thương Kiến Diệu hỏi lại với giọng mong đợi.

Đúng lúc này, Rondal nhìn cửa một căn phòng tầng hai, cười giơ tay lên bắt chuyện:

"Richardson, anh tỉnh rồi à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận