Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 733: Ánh nhìn chăm chú

Vừa nhìn thấy biển hiệu "Công ty thực phẩm Số 2 thành phố Thiết Sơn", Thương Kiến Diệu đã phát ra âm thanh "úi chà".

Quần áo của anh lập tức thay đổi, chuyển sang mặc một bộ tăng y màu vàng, khoác thêm áo cà sa màu đỏ.

Gương mặt của Thương Kiến Diệu cũng biến thành màu thép đen, giống như được đúc bằng kim loại, trong mắt lóe ra ánh sáng đỏ, khiến phía trước phủ một lớp ánh sáng đỏ như máu.

Đây là một trong "năm đại thánh địa", đương nhiên phải lịch sự đối đãi!

Sau khi thay đổi "thân phận", Thương Kiến Diệu dựng một tay trước ngực, một tay xoay tràng hạt "Ngọc sáu giác quan", cảm khái bằng giọng trầm thấp:

"Nam mô a nậu đa la tam miệu tam bồ đề, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ."

"Ngọc sáu giác quan" trong tay anh chỉ là một món đồ trang sức, không hề có bất cứ tác dụng gì, bởi vì bản thể của nó không ở bên cạnh anh, mà được cơ quan chuyên môn của Ban an toàn cất giữ.

Tụng xong một tiếng Phật hiệu, Thương Kiến Diệu nửa tăng lữ máy móc sải bước, đi tới trước cửa "Công ty thực phẩm Số 2 thành phố Thiết Sơn".

Cửa vào tầng một là loại cửa xoay, nhưng nó đã mất đi động lực từ lâu, đứng im ở đó.

Thương Kiến Diệu không cậy mạnh, lựa chọn đi vào cửa nhỏ bên cạnh.

Hiển nhiên, chủ nhân căn phòng lúc đó cũng làm vậy, cho nên các sự vật ở dọc đường đều được hoàn thiện chi tiết, vô cùng chân thực.

Vào đại sảnh, Thương Kiến Diệu nhìn thấy từng hộp nhựa trong suốt hoặc đổ dưới đất, hoặc đặt trên mặt bàn, nhìn thấy giấy bọc vương vãi khắp nơi.

Dựa vào tư liệu giải trí của thế giới cũ, thương kiếm rượu không khó đoán ra tầng một được công ty thực phẩm Số 2 biến thành cửa hàng bán lẻ, điểm này có thể nhìn ra được từ những quầy hàng được sắp xếp chỉnh tề ở nơi đây.

Anh vừa chậm rãi bước đi, vừa liếc mắt nhìn giấy gói hàng dưới đất.

Kẹo vỏ quýt, kẹo mềm trái cây, kẹo ngũ cốc, hạt dưa ngào bơ, bánh quy sô-đa, bánh quy có nhân, bánh ga-tô... Từng tên gọi đập vào mắt Thương Kiến Diệu nửa tăng lữ máy móc.

Gương mặt anh đột nhiên trở lại trạng thái của người bình thường, tay trái bất giác giơ lên, lau khóe miệng.

Ừng ực.

Thương Kiến Diệu nuốt nước bọt.

Tiếp đó, anh vội vàng chuyển đường nhìn, một lần nữa khiến gương mặt biến thành màu thép đen, trong mắt lóe ra ánh sáng đỏ.

Chỉ trong chớp mắt, Thương Kiến Diệu lấy lại phong thái của một cao tăng đắc đạo.

Sau đó anh lầm bầm:

"Đồ ăn nơi này bị chuyển đi hoặc chỉ còn lại giấy gói."

"Dường như các "Vô tâm giả" không dám vào khu vực này."

"Cho nên..."

Đây không phải là "Thằng hề suy luận", Thương Kiến Diệu tự mình đưa ra câu trả lời:

"Cho nên, việc này do con người làm ra, sau khi thế giới cũ bị hủy diệt, những người còn sống sót ở thành phố Thiết Sơn đã làm việc này."

Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu tự vỗ tay cho mình.

"Công ty thực phẩm quả thực thích hợp làm căn cứ cho những người còn sống sót sau tận thế." Anh nhấn mạnh một câu.

Anh lại lập tức phản bác bản thân:

"Chưa chắc."

"Chỉ có thể nói căn cứ của người sống sót sẽ được xây dựng xung quanh nó, tiện cho việc thu hoạch đồ ăn."

"Cứ nhìn xung quanh thì biết có phải hay không." Một Thương Kiến Diệu khác ngăn cản trận cãi vã vô nghĩa này.

Thương Kiến Diệu nửa tăng lữ máy móc lại đi về phía trước vài bước, sau đó đưa ra một vấn đề vô cùng nghiêm túc:

"Là tăng nhân, pháp danh của tôi là gì?"

Một Thương Kiến Diệu khác lập tức đưa ra đề nghị của mình: "Phổ Độ đi, Phổ Độ chúng sinh."

Nam mô a nậu đa la tam miệu tam bồ đề, từ hôm nay trở đi, tôi chính là thiền sư Phổ Độ." Thương Kiến Diệu nửa tăng lữ máy móc lại dựng một bàn tay lên, tuyên một tiếng Phật hiệu.

Anh bước không nhanh không chậm, dạo qua một vòng quanh tầng một của công ty thực phẩm Số 2, xác nhận tầng một là cửa hàng bán lẻ, phía sau và hai bên là kho hàng.

Mà ngoại trừ bụi bẩn, nơi này không có bất cứ sinh vật nào, kể cả bò sát cũng không tồn tại.

"Xem ra chủ nhân căn phòng cũng đã kiểm tra tỉ mỉ tầng một." Thương Kiến Diệu khẽ gật đầu, tự nói với mình một câu.

Nếu không phải như vậy, những nơi hắn chưa kiểm tra cần lấy các chi tiết từ kinh nghiệm trong tiềm thức để hoàn thiện, có lẽ sẽ gặp phải các côn trùng như muỗi hoặc gián.

Thương Kiến Diệu không có thu hoạch, bước lên cầu thang dẫn tới tầng hai.

Lúc này, sắc trời đã tối, ánh sáng lờ mờ phản chiếu vào tấm kính thủy tinh trên khúc quanh, khiến khu vực này không tối đến mức giơ tay không nhìn thấy năm ngón.

Nhưng dù là vậy, Thương Kiến Diệu cũng phải cụ thể hóa ra một chiếc đèn pin, nếu không, anh gần như không nhìn thấy mép cầu thang dưới chân.

Đi một lúc, Thương Kiến Diệu trong vai nửa tăng lữ máy móc đột nhiên dừng lại, liếc mắt nhìn xung quanh.

Anh luôn cảm thấy trong bóng tối xung quanh có ai đang nhìn chăm chú vào mình.

Khi ánh sáng đèn pin lia tới, quang cảnh xung quanh đều rơi vào trong đáy mắt anh: Bức tường loang lổ bong tróc, lan can bằng sắt xuất hiện vết rỉ sét, trần nhà có treo đèn nhưng không được cung ứng điện, tất cả đều in rõ vào trong đầu Thương Kiến Diệu.

Hoàn cảnh như vậy, gần như không có ai có thể trốn được.

Cho nên, ánh nhìn chăm chú kia hoặc đến từ phía dưới cầu thang, hoặc xuất phát từ tầng hai.

Thương Kiến Diệu không hoảng sợ, lắc lư đèn pin, từng bước đi lên cầu thang dẫn đến tầng hai.

Nơi này có hành lang tối om, có những căn phòng liền nhau, dường như là khu làm việc của công ty thực phẩm Số 2.

Thương Kiến Diệu đi chậm lại, ánh sáng đèn pin quét qua biển hiệu trên cửa phòng hai bên:

"203".

Phía trên số 203 là một tấm bảng, trên đó viết:

"Phòng bán hàng".

Thương Kiến Diệu đang định đi tiếp về phía trước, đột nhiên anh nghiêng người, chĩa đèn pin vào căn phòng 203.

Anh lại cảm nhận được ánh nhìn chăm chú kia!

Có một đôi mắt ẩn nấp trong bóng tối, lặng lẽ theo dõi.

Ánh sáng hơi vàng soi sáng từng chiếc bàn làm việc lộn xộn bừa bãi, soi sáng từng chiếc ghế đổ dưới đất, soi sáng những chiếc máy tính phủ đầy bụi và màn hình tinh thể lỏng tương ứng, nhưng không hề soi ra được con người hoặc sinh vật khác.

Đây là cảm nhận của chủ nhân căn phòng lúc đó? Thương Kiến Diệu nửa tăng lữ máy móc giơ tay lên sờ cái cằm bằng thép của mình.

Sau đó, ánh sáng đỏ trong mắt anh lóe lên vài cái dữ dội:

"Không đúng..."

"Nam mô a nậu đa la tam miệu tam bồ đề, sao lại không đúng?" Thiền sư Phổ Độ nửa tăng lữ máy móc hỏi.

Thương Kiến Diệu vừa cảm nhận sự khác biệt của cái cằm bằng thép, vừa cười nói:

"Nơi đây vừa không nhìn thấy hài cốt của con người, vừa không thấy sự tồn tại của số lượng lớn phân và nước tiểu, không giống nơi từng có nhiều người tụ tập."

Thương Kiến Diệu lập tức phản bác bản thân:

"Vừa rồi không phải đã nói rồi sao?"

"Căn cứ của người sống sót nằm ở gần đây chứ không phải nơi này, họ chỉ định kỳ tới đây bổ sung lương thực mà thôi.'

"Hơn nữa, cho dù nơi này thực sự là căn cứ của người sống sót, vậy bọn họ cũng có thể đưa hài cốt của bạn bè đến nơi khác, hợp thành một đội đi đến chỗ xa để đại tiểu tiện."

Thương Kiến Diệu vuốt chiếc cằm bằng thép:

"Đây không phải trọng điểm, trọng điểm là nơi này không có dấu vết sinh hoạt của con người."

"Cho nên, chính là cách giải thích đầu tiên." Thương Kiến Diệu "thành thực" nhún vai.

Anh vừa dứt lời, bỗng trong lòng như có linh tính, chiếu đèn pin về phía cuối hành lang.

Trong chùm ánh sáng, một bóng người đột nhiên hiện ra trong bóng tối.

Đây là một người phụ nữ, mặc áo sơ mi trắng bên trong, khoác áo vest ngắn màu xanh lam, trông dáng vẻ giống như tinh anh công sở ở thế giới cũ.

Cô ta khoảng chừng hai mươi tuổi, để mái tóc ngắn màu đen qua tai, mặt mày thanh tú, sống mũi cao thẳng, đôi môi không dày không mỏng, dung mạo khá xinh đẹp.

Sau ấn tượng đầu tiên này, Thương Kiến Diệu nhanh chóng phát hiện ra nhiều chi tiết hơn: Áo sơ mi và âu phục của cô gái này có khá nhiều vết bẩn, không biết đã bao lâu rồi không giặt, nếp nhăn nơi khóe miệng, cơ mặt, đuôi mắt, ngấn cổ của cô ta đều không giống người hơn hai mươi tuổi, ít nhất cũng phải hơn ba mươi.

Mặt khác, đôi mắt cô ta có rất nhiều tơ máu, nhưng không bị đục ngầu.

Vừa nhìn thấy Thương Kiến Diệu, trong mắt cô gái này lộ ra vẻ sợ hãi, biểu cảm có chút sinh động.

Cô ta chạy như điên, vừa bò vừa lăn, biến mất ở cuối hành lang.

"Có người..." Thương Kiến Diệu cảm khái một câu.

Sau đó, anh xoay người, đi về phía cửa cầu thang.

Thăm dò đến mức độ này, tinh thần của anh đã tiêu hao quá nửa, cần phải giữ lại cho đường về.

Mà trong năm đại thánh địa của "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh" lại xuất hiện một cô gái kỳ lạ, dù thế nào đi nữa thận trọng ứng phó là điều nên làm.

Thương Kiến Diệu dự định lần sau trạng thái tinh thần tốt hơn sẽ tiếp tục thăm dò.

Trên đường quay về, không hề xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.

Sáng hôm sau, trong phòng 14, tầng 647.

Thương Kiến Diệu đang định kể lại cho Tương Bạch Miên biết về những gì xảy ra tối qua, thì điện thoại trong phòng làm việc chợt đổ chuông.

Tương Bạch Miên nhấc máy lên nghe, sau đó cười gọi:

"Tiểu Bạch, cấp trên bảo cô lên phòng 9 tầng 648 lựa chọn tay chân nhân tạo và loại cải tạo gien muốn làm."

Chỉ khi chọn xong, mới có thể hẹn thời gian cụ thể.

Bạch Thần mím môi, đứng dậy nói:

"Được."

Tương Bạch Miên thấy thế, cười tủm tỉm hỏi:

"Có muốn tôi đi theo, tham khảo giúp cô không?"

Bạch Thần im lặng một lát rồi nói:

"Được."

"Tôi cũng đi!" Thương Kiến Diệu hào hứng nói.

Long Duyệt Hồng lặng lẽ thở hắt ra:

"Vậy tôi cũng đi cùng nhé."

Tương Bạch Miên vừa bực mình vừa buồn cười:

"Các anh thật là, coi Tiểu Bạch là trẻ con à, cần nhiều người đưa đi như thế?"

Cô nói là vậy, nhưng không hề ngăn cản Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng theo phía sau.

Lúc đến phòng 9 tầng 648, nhóm bốn người nhìn thấy bên trong có một người phụ nữ trung niên, người đó cũng nhìn lại họ.

"Sao nhiều người tới thế này?" Người phụ nữ kia vô cùng kinh ngạc: "Tôi nhớ chỉ có một người cần chọn thôi mà."

"Chẳng lẽ không có ban tham mưu được sao?" Thương Kiến Diệu hùng hồn nói.

"Đúng vậy, đúng vậy." Long Duyệt Hồng vội vàng phụ họa.

Tương Bạch Miên nặn ra nụ cười, giải thích giúp một câu:

"Ba thợ giày xấu còn hơn một Gia Cát Lượng."

Người phụ trách bĩu môi:

"Cho dù đến tham khảo giúp, cũng không cần nhiều người tới như vậy."

Nghe thấy câu này, Bạch Thần không nhịn được cúi đầu, nhìn mũi chân của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận