Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 657: Ném

Rầm!

Trong tiếng cửa phòng đóng lại, Tương Bạch Miên đột nhiên cảm thấy không khí trở nên loãng hơn.

Không, không phải loãng, mà là đặc lại, sền sệt như ngưng tụ thành thực thể, biến thành tấm sắt, khiến người ta không thể hấp thụ.

Không những vậy, không khí như vậy còn đang co rút lại, giống như một đôi tay bằng sắt, muốn bóp lấy yết hầu Tương Bạch Miên, giống như từng tầng bùn đất, muốn vùi lấp người ta.

Tương Bạch Miên cố sức quay đầu lại, thấy sắc mặt và biểu cảm của Long Duyệt Hồng và Bạch Thần đều không bình thường lắm.

Tuy rằng bị ngạt thở sẽ không phản ứng nhanh như vậy, nhưng Long Duyệt Hồng dường như thực sự rơi vào trong một câu chuyện ma, cổ không biết bị ai đang cố sức siết chặt, cả người đều mê man.

Hắn cố gắng giãy giụa, nỗ lực phản kháng, nhưng vì không khí xung quanh "đông đặc lại", cho nên động tác bị hạn chế.

Hơn nữa, xung quanh hắn hoàn toàn không có người, hắn không biết nên làm thế nào mới thoát khỏi trạng thái khốn cùng hiện tại.

Điều khiến người ta bất lực nhất chính là hoàn toàn không tìm được kẻ địch của mình.

Tương Bạch Miên thấy thế, thắt lưng chợt phát lực, cố gắng đi hai bước, đến bên cạnh Long Duyệt Hồng.

Cô giơ tay trái ra, nắm lấy vai Long Duyệt Hồng.

Sau đó, cô cố gắng nhấc Long Duyệt Hồng lên như đẩy tạ, ném đồng đội này về phía cửa thang lầu.

Với trọng lượng của Long Duyệt Hồng, hắn vẫn bay đi một cách nhẹ nhàng.

Rầm!

Long Duyệt Hồng đập phải bức tường bên cạnh cầu thang, bắn ngược lại xuống giữa cầu thang, sau đó lăn xuống dưới với tốc độ cực nhanh.

Trong lúc mặt, lưng không ngừng va chạm vào cầu thang, Long Duyệt Hồng choáng váng đầu óc, không thể dừng lại.

Cũng chỉ hai ba giây, hắn đã lăn xuống khỏi chỗ chiếu nghỉ cầu thang.

Long Duyệt Hồng ngạc nhiên phát hiện ra, cảm giác bị bóp cổ đã giảm đi khá nhiều, hô hấp của mình khôi phục được một ít.

Mức độ đặc quánh của không khí ở nơi này thấp hơn tầng bảy rất nhiều!

Không màng hỏi vì sao, Long Duyệt Hồng dựa vào bản năng, kinh nghiêm và quán tính, lăn tiếp theo cầu thang xuống tầng sáu.

Trong tiếng rầm rầm, rốt cuộc hắn đã về lại tầng sáu.

Giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy không khí xung quanh thật sự tươi mát, thật sự tuyệt vời, thật sự khiến người ta cảm động.

Lúc Long Duyệt Hồng bay về phía cầu thang, Thương Kiến Diệu thu lại ánh mắt đang nhìn hắn với vẻ tiếc nuối, nhìn về phía Bạch Thần.

Rầm rập!

Thương Kiến Diệu chạy như đang vác theo một thứ nặng trên trăm cân, vẻ mặt cũng dữ tợn hẳn lên.

Chỉ vài bước, anh đã đi tới đằng sau Bạch Thần.

Anh chân phải lên, đạp mạnh vào mông Bạch Thần một cái.

Trong quá trình này, dường như anh đã dùng đến cả sức bú mẹ.

Bạch Thần không bị khống chế, "bay" về phía cửa cầu thang, biến thành một cái hồ lô, lăn xuống dưới theo tầng bậc một.

Lúc này, Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu mới tự nín thở, chạy về phía cầu thang thông đến tầng sáu.

Họ dùng hết sức lực toàn thân, dường như đang đối diện với một kẻ địch vô hình, hùng mạnh, không đâu không có mặt, càng ngày càng lợi hại.

Mất sức chín trâu hai hổ, Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu một trước một sau đã tới cửa cầu thang.

Tiếp đó, họ ôm lấy đầu, dựa vào trọng lực, lăn xuống dưới.

Sau khi lăn trở về tầng sáu, Tương Bạch Miên rốt cuộc cảm thấy không khí đã trở lại bình thường.

Cô bật dậy như lò xo, liếc nhìn Long Duyệt Hồng và Bạch Thần vẫn còn đang chóng mặt, trầm giọng nói:

"Về phòng trước!"

Vừa rồi nếu phản ứng của họ chậm một chút, thì cả đội ngũ có lẽ đã dùng hình thức thi thể để ở lại tầng bảy.

Cảm giác ngạt thở, cảm giác bị chôn sống đó càng ngày càng rõ rệt!

Trong không khí, cảm giác khó thở vẫn còn sót lại, bốn thành viên "Tổ điều tra cũ" lần lượt quay về căn phòng có "Garibaldi" đang ở.

Về phần thi thể tăng lữ mặc áo dài xám tro trên cầu thang, họ không có thời gian quan tâm, cũng không dám quan tâm.

Sau khi đóng cửa phòng, Thương Kiến Diệu liếc mắt nhìn Long Duyệt Hồng mặt mũi sưng phù, trách móc Tương Bạch Miên:

"Cô nên ném Tiểu Bạch."

Hiển nhiên, anh muốn đạp mông Long Duyệt Hồng hơn.

Tương Bạch Miên "ha" một tiếng:

"Căn cứ vào sổ tay chiến thuật của đội ngũ, ưu tiên chú ý đến người ở cự ly gần hơn."

Đúng vậy, tôi không muốn bị đạp bay... Long Duyệt Hồng vốn định nói như vậy, nhưng lại phát hiện trên mặt Bạch Thần không có nhiều vết bầm tím, dường như trong lúc bị đạp bay, cô đã phản ứng kịp, sớm ôm lấy đầu.

Để so sánh, người đầu tiên lăn cầu thang như hắn, tuy mặt mũi còn chưa đến mức sưng to như đầu heo, nhưng chỗ nào cũng bị bầm dập.

Hắn không dám trách móc tổ trưởng đã dùng quá nhiều sức, khiến mình không phản ứng kịp, chỉ có thể bất đắc dĩ tự giễu vận may mình kém.

Lúc này, Bạch Thần mạnh mẽ kéo đề tài trở về quỹ đạo.

Cô trầm giọng nói:

"Tôi cảm thấy trên tầng bảy không chỉ có một vị."

Có người cố gắng mê hoặc "Tổ điều tra cũ", khiến họ tiến vào căn phòng kia; có người ngăn không cho cửa phòng mở ra; có người cố gắng truyền tin tức ra; có người giết người bịt miệng... Những hành vi này có phần mâu thuẫn với nhau, hoàn toàn không giống một người làm ra.

"Nhìn từ tình huống vừa rồi, có ít nhất hai người đang đối chọi nhau, chúng ta chỉ là một loại đạo cụ trong đó." Tương Bạch Miên gật đầu.

Cô lập tức liếc nhìn Thương Kiến Diệu:

"Nhưng không loại trừ vị kia giống "Này", nhân cách phân liệt, hơn nữa, trong hiện thực còn kiềm chế lẫn nhau, trường kỳ đối đầu."

"Tôi đã nói rồi!" Thương Kiến Diệu tỏ vẻ "tôi đã sớm dự liệu".

Lúc trước anh đã đặt giả thiết "Ứng thân phật" có chín chín tám mốt "nhân cách".

Long Duyệt Hồng nhớ lại rồi nói:

"Tôi nhớ người mở cửa và người đóng cửa cùng tồn tại, xuất hiện sự giằng co rõ ràng."

"Nếu quả thật là nhân cách phân liệt, thì còn có thể trực tiếp giằng co với nhau?"

Điều này chẳng khác nào người thức tỉnh không dựa vào đạo cụ mà vẫn có thể đồng thời sử dụng hai loại năng lực.

"Điều này tôi không rõ ràng lắm." Tương Bạch Miên nghiêng đầu nhìn về phía Thương Kiến Diệu.

Thương Kiến Diệu để lộ vẻ tiếc nuối, trả lời:

"Bây giờ còn chưa được, đợi đến khi vào "Hành lang tâm linh" có lẽ là được."

"Cho nên, "nhân cách phân liệt" vẫn chưa thể chứng thực hoàn toàn, "ác ma bị trấn áp" cũng có khả năng nhất định." Tương Bạch Miên suy tư rồi nói: "Có điều, đây không phải là trọng điểm, dù sao chúng ta đã trốn về rồi, sau này nhớ bất kể thế nào cũng không lên tầng bảy là được. Trọng điểm bây giờ là, vị gắng sức truyền ra câu "bảo mẫu Hoắc" trong căn phòng kia rốt cuộc có ý gì?"

"Trung tâm y tế sản khoa ở khu Fahey?" Long Duyệt Hồng nghĩ đến chỗ này đầu tiên.

Bạch Thần cũng gật đầu:

"Tôi cảm thấy là chỉ cái này, vị trong căn phòng kia muốn chúng ta đến một trong năm đại thánh địa, trung tâm y tế sản khoa Hoắc Mẫu di tích Số 13 khu đất hoang, nơi đó có thể cất giấu bí mật mà người đó muốn chúng ta phát hiện ra."

"Ừm." Tương Bạch Miên khẽ gật đầu.

Hiển nhiên cô cũng nghĩ vậy.

Chỉ nhìn từ từ ngữ này, Hoắc Mẫu có ý nghĩa là vùng đất thấp, đảo nhỏ, không có sự chỉ hướng đặc biệt, ít nhất hiện giờ "Tổ điều tra cũ" không nghĩ ra nơi nào phù hợp điều kiện.

"Hiện giờ tôi hơi nghiêng về phía giả thiết ác ma." Thương Kiến Diệu đột nhiên xen miệng vào.

Thực ra tôi cũng vậy... Long Duyệt Hồng thầm đáp một câu trong lòng.

Một nơi nào đó trong di tích Số 13 khu đất hoang đang phong ấn "ác ma" khủng bố Ngô Mông, hiện giờ vị ở trong căn phòng thứ ba trên tầng bảy của miếu Sikhara lại muốn "Tổ điều tra cũ" đến trung tâm y tế sản khoa Hoắc Mẫu di tích Số 13 khu đất hoang.

Kế hợp với tin đồn "Ứng thân phật" đang trấn áp một ác ma, rất dễ khiến người ta sinh ra liên tưởng.

Nhưng nếu là vậy, thì sẽ đưa ra kết luận "Ứng thân phật" giết tăng lữ mặc áo dài xám tro để bịt miệng.

Tương Bạch Miên còn chưa đáp lại, Thương Kiến Diệu đã hăng hái bừng bừng nói:

"Muốn đi không?"

"Để sau này rồi tính." Tương Bạch Miên nói có lệ: "Cho dù trung tâm y tế sản khoa Hoắc Mẫu không phải là phòng thí nghiệm bí mật kia, thì cũng rất nguy hiểm, chúng ta vẫn nên báo cáo lên công ty, xem có được nhắc nhở gì không."

Nói xong, cô nhìn quanh một vòng như có điều suy nghĩ:

"Mỗi khi chúng ta thảo luận những chuyện tương tự, đại sư Thiện Na Già dường như không "tham dự"."

"Lẽ nào, "Đọc tâm đối phương" của anh ta bị quấy nhiễu?"

Lúc nói chuyện, Tương Bạch Miên ngẩng đầu liếc nhìn trần nhà.

"Có lẽ." Bạch Thần gật đầu như hiểu ra.

"Không biết người đó làm bằng cách nào..." Thương Kiến Diệu tỏ vẻ học hỏi.

Lúc này, "Garibaldi" bị trói trên giường, hỏi họ với vẻ mờ mịt:

"Rốt cuộc các anh đang nói gì vậy?"

Thương Kiến Diệu chỉ Long Duyệt Hồng, kéo dài giọng:

"Chúng tôi gặp phải ma..."

Giuseppe đang ngồi dựa vào tường, theo ngón tay Thương Kiến Diệu nhìn về phía Long Duyệt Hồng, thấy trên cổ hắn đỏ ửng, nhưng không có dấu tay lưu lại.

Giuseppe bất giác rùng mình một cái: Thật sự có ma à?

Sau khi yên ắng một lát, trên hành lang vang lên tiếng bước chân.

Nhìn thời gian, hẳn là hòa thượng trẻ tuổi kia đến đưa bữa sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận