Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 922: Thi thể

Là một nhân viên của Ban an toàn từng trải qua huấn luyện gian nan trên mặt đất thời gian dài, Long Duyệt Hồng phát hiện ra tờ giấy làm bùa đông con nhiều cháu tương đối mới, không giống như đồ được truyền lại từ đời trước, hắn thẳng sống lưng lên, đề cao cảnh giác theo bản năng.

Hắn liếc nhìn xung quanh, nghiêng tai lắng nghe vài giây, sau khi xác nhận không có gì bất thường, mới mở lá bùa được gấp thành hình vuông bất quy tắc kia...

Khi tờ giấy màu vàng nhạt được mở ra, hình vẽ được phác họa bằng bút màu đỏ chót đập vào mắt Long Duyệt Hồng.

Nó nhìn vừa giống hình ảnh nhân loại vặn vẹo, lại vừa giống các văn tự kỳ quặc xếp chồng lên nhau tạo thành hình người.

Long Duyệt Hồng tỉ mỉ nghiên cứu một hồi, không tìm thấy thứ gì tương ứng trong trí nhớ, cũng không cảm thấy nó tà ma thế nào.

Phù triện được để lại từ thế giới cũ dường như đều có hình dáng như thế.

Về phần có hữu dụng hay không lại là một chuyện khác, Long Duyệt Hồng cảm thấy phần nhiều là giúp tâm lý thoải mái.

Không vấn đề gì... Ngày mai hỏi lại tổ trưởng xem sao, cô ấy hiểu rất rõ về văn hóa, phong tục tập quán dân tộc thời thế giới cũ... Long Duyệt Hồng thoáng thở phào nhẹ nhõm, định gấp lá bùa đông con nhiều cháu lại hình dáng ban đầu.

Kết quả, hắn thất bại một cách đáng hổ thẹn.

Dù gấp lại theo nếp gấp cũ, hắn cũng không thể thành công, chỉ gắng gượng gấp thành một hình vuông bất quy tắc, khác hoàn toàn so với lúc đầu.

Trong chớp mắt này, trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một hình ảnh: Thương Kiến Diệu đứng sau lưng mình, tiến đến gần tai mình, nói bằng giọng âm u:

"Toi rồi, anh không gấp lá bùa này lại như cũ, sẽ xảy ra chuyện đáng sợ..."

Long Duyệt Hồng vội vàng lắc đầu, ném liên tưởng như chuyện ma này ra sau đầu.

Hắn định ngày mai tìm Tiểu Bạch nhờ cô gấp lại như cũ.

Hắn cảm thấy ở phương diện này, Bạch Thần giỏi hơn mình nhiều.

Cất bùa đông con nhiều cháu đi, Long Duyệt Hồng đứng dậy đến nhà vệ sinh chật chội trong nhà mình.

Trong căn phòng "506", "Hành lang tâm linh".

Thương Kiến Diệu ngồi trên giường kim loại, liếc nhìn bốn phía, phát hiện trong phòng chỉ còn một mình mình và từng cỗ máy móc, trống vắng như thể bị bỏ hoang đã lâu.

Anh giẫm hai chân xuống đất, đứng dậy, bật cười thành tiếng:

"Đúng là nhân vật phản diện không chuyên nghiệp!"

"Lúc vứt bỏ căn cứ thí nghiệm này, vì sao không hủy cả máy móc đi?"

Bả vai bên trái của Thương Kiến Diệu mọc ra một cái đầu, phản bác lại đồng nghiệp:

"Có lẽ gặp phải biến cố, lúc rút lui quá vội vàng?"

Thương Kiến Diệu "lỗ mãng" "ha" một tiếng:

"Vì sao anh không nói toàn bộ nhân loại trong đây đều tự dưng bốc hơi rồi?"

"Cũng không phải không có khả năng này." Thương Kiến Diệu "thành thực" cãi lý.

Lúc nói chuyện, họ cùng điều khiển cơ thể, để nó đi đến từng cỗ máy móc khác nhau, tiện cho bản thân xác nhận công dụng những thứ này, tìm kiếm ghi chép về thí nghiệm tương ứng.

"Số máy móc này rất kỳ lạ, giống như kết quả kết hợp giữa máy cộng hưởng từ và thiết bị điện tâm đồ..." Thương Kiến Diệu "thành thực" đưa ra đánh giá đầu tiên.

Thương Kiến Diệu "lỗ mãng" lúc này đưa ra đề nghị:

"Hay là bật lên xem thử?"

"Thử thế nào, lấy ai thử?" Thiền sư "Phổ Độ" thò đầu ra từ ngực.

Đây là lấy ý từ "rượu thịt từng đi qua ruột, Phật Tổ ngồi trong lòng".

Thương Kiến Diệu "lỗ mãng" đáp ngay không chút do dự:

"Tôi đi!"

Cái đầu vốn thuộc về Thương Kiến Diệu "thành thực" điều khiển tay phải, sờ cằm, vừa cười vừa nói:

"Có một khả năng như thế này không?"

"Bản thân chủ nhân căn phòng thiếu kiến thức khoa học, lúc đó lại quá hoảng loạn, gấp gáp, chỉ muốn trốn thoát, không quan sát gì cả, cho nên máy móc trong bóng ma tâm lý của người này là kết quả của các ấn tượng hỗn loạn xếp chồng lên nhau, thử cũng không ra được tác dụng thực sự."

Thương Kiến Diệu "thành thực" lại chui ra từ một đầu vai khác:

"Đại Bạch từng nói, to gan đặt giả thiết, cẩn thận tìm chứng cứ."

"Đây là anh mới đặt giả thiết, phải có khâu kiểm chứng sau đó!"

"Để tôi!" Thương Kiến Diệu "lỗ mãng" to gan đi về phía đống máy móc.

Qua một hồi thao tác, anh cảm thấy có lẽ mình cũng chỉ kiểm tra nhịp tim mà thôi.

Thử hết số máy móc, mở một loạt ngăn tủ ra xem xong, các Thương Kiến Diệu thất vọng đi vào hành lang, tìm kiếm trong các căn phòng khác.

Anh đẩy cánh cửa bên cạnh ra, ánh mắt chợt ngưng lại.

Ở những nơi khác biệt trong căn phòng được chiếu sáng bằng ánh sáng trắng, có dựng những cột thủy tinh trong suốt, trong cột thủy tinh rót đầy chất lỏng màu vàng, trong chất lỏng lại đang ngâm những nhân loại trần trụi.

Nó giống hệt cảnh tượng trong phòng thí nghiệm bí mật ở di tích Số 13 khu đất hoang mà "Tổ điều tra cũ" từng nhìn thấy.

Có điều, cơ thể người được ngâm trong đây rõ ràng có gì đó bất thường.

Họ có người mọc ra hai cái đầu, có người trên trán nứt ra con mắt dựng đứng, có người xương sọ như nhũn ra, nửa gương mặt dị dạng, có người trên làn da phủ một lớp vảy màu đen, có người dường như mất đi lớp da, có người mọc ra những cục thịt ở trên mặt, có người năm cánh tay bảy cẳng chân...

Thương Kiến Diệu lúc thì nghiến răng nghiến lợi, lúc thì hai mắt tỏa sáng, đi từng bước vào căn phòng này, tiến sâu vào bên trong.

Càng vào trong, nhân loại được ngâm trong cột thủy tinh càng dị dạng, Thương Kiến Diệu lần lượt phát hiện ra có mấy thi thể đủ để khiến người ta gặp ác mộng đêm khuya: Một thi thể trong đó có não bị tách ra ở giữa, thịt màu trắng bên trong được nối với hai bên;

Một thi thể khác trên làn da giăng kín vết bớt mọc ra lông dài màu đen;

Một thi thể khiến người ta vô cùng ấn tượng là tứ chi và cơ thể bị co rút, mà cái đầu lại lớn hơn người bình thường gấp năm lần, giống hệt một loài sứa nào đó đang trôi nổi trong chất lỏng.

"Cũng là cải tạo gien dẫn đến biến dị?" Vẻ mặt Thương Kiến Diệu dần trở nên lạnh lùng: "Cùng ngành với "Đoàn bạch kỵ sĩ" và công ty? Hoặc nên nói, là một viện nghiên cứu đại diện cho tiền thân của công ty hoặc là "Đoàn bạch kỵ sĩ"?"

Anh vừa đi vừa xem, không thấy có nguy hiểm gì nữa, nhưng cũng không phát hiện được nhiều thứ có giá trị.

Cứ thế, anh tiến vào một loạt căn phòng, sau đó lại thất vọng đi ra.

Đợi đến lúc anh cảm thấy hơi mệt mỏi, cánh cổng kim loại của căn cứ thí nghiệm này xuất hiện ở phía trước.

"Vậy là sắp kết thúc rồi? Đi ra ngoài sẽ được coi là vượt qua bóng ma tâm lý này?" Thương Kiến Diệu "bình tĩnh, lý trí" sờ cằm nói.

Thương Kiến Diệu "lỗ mãng" cười đắc ý:

"Là bởi vì tôi có dũng khí đối diện với nguy hiểm, đổi là người khác, bị tiêm một lượng lớn thuốc mê như thế, sau khi hôn mê khả năng cao là không tỉnh lại được nữa, ngoài hiện thực cũng biến thành người thực vật."

"Nhìn từ góc độ tiến công chiếm đóng, căn phòng này quả thực là đơn giản." Thương Kiến Diệu "thích mới mẻ" tỏ vẻ tiếc nuối và thất vọng.

"Đi ra ngoài à?" Thương Kiến Diệu thiền sư "Phổ Độ" lên tiếng hỏi.

Thương Kiến Diệu "bình tĩnh, lý trí" suy nghĩ một chút rồi nói:

"Đi ra ngoài thôi."

"Những đầu mối có giá trị mà lúc trước chủ nhân căn phòng này chú ý đến xem ra không nhiều."

Thương Kiến Diệu "ghét ác như thù" chợt nói:

"Trước khi đi ra, tôi muốn cho căn phòng ngâm thi thể kia nổ banh."

"Đây là bóng ma tâm lý của người khác, cho nổ không có bất cứ ý nghĩa gì. Lúc anh chơi trò chơi cũng nghiêm túc vậy sao?" Thương Kiến Diệu "thâm độc cay nghiệt" vừa bực mình vừa buồn cười nói.

"Đúng vậy!" Thương Kiến Diệu "ghét ác như thù" gật đầu.

Thương Kiến Diệu "bình tĩnh lý trí" bật cười một tiếng:

"Vậy thì cho nổ."

Uỳnh, uỳnh!

Khi căn phòng tương ứng bốc lên một quả cầu lửa lớn, Thương Kiến Diệu đẩy cánh cửa bằng kim loại ra, bước ra ngoài.

Ánh mặt trời chiếu vào mắt anh, cả thế giới trở nên hư ảo trong chớp mắt.

Ngay sau đó trước mặt anh xuất hiện một tòa nhà, thuộc về một quần thể kiến trúc đồng nhất.

Thương Kiến Diệu day huyệt thái dương, lựa chọn lùi ra.

Trong phòng 196, khu B, tầng 495.

Anh mở mắt ra, xem xét bản thân:

"Còn chưa thể phân tách sức mạnh của bản thân, để nó dung nhập vào vật phẩm thực tế..."

"Còn thiếu chút nữa..."

"Vượt qua một bóng ma tâm lý nữa chắc là đủ."

Thương Kiến Diệu lập tức cười nói:

"Căn phòng "506" còn có thể thăm dò lại lần nữa, thử xem bóng ma tâm lý thứ hai là gì."

Anh không định thử bóng ma tâm lý thứ ba, bởi vì trong "Sổ tay chiếm đóng viết rất rõ ràng:

"Sau khi nắm giữ điểm chính, căn phòng này khá an toàn, có thể làm căn cứ cho người mới thăng cấp rèn luyện tinh thần, không đề nghị thăm dò ở mức độ sâu hơn, tránh ảnh hưởng đến chủ nhân căn phòng, nếu như vừa vặn gặp phải thời điểm tinh thần người này xuất hiện sự dao động, tốt nhất là cung cấp sự giúp nhất định cho đối phương, đừng tát ao bắt cá..."

Là một tập thể lịch sự, các Thương Kiến Diệu đương nhiên không muốn quấy rầy đến chủ nhân căn phòng.

Sáng hôm sau, trong phòng 14, tầng 647.

Long Duyệt Hồng đứng dậy, đi đến trước bàn làm việc của Tương Bạch Miên, lấy lá bùa đông con nhiều cháu ra:

"Tổ trưởng, giúp tôi xem ký hiệu trên lá bùa này có bình thường hay không?"

"Bùa?" Tương Bạch Miên tò mò nhận lấy lá bùa đông con nhiều cháu.

Thương Kiến Diệu lập tức đến gần, Bạch Thần cũng đi về phía này.

Tương Bạch Miên mở lá bùa đông con nhiều cháu ra, vừa xem vừa nói:

"Tôi không biết ký hiệu này, chỉ có thể nói nó quả thực giống với phù triện từ thời thế giới cũ."

"Rốt cuộc đây là bùa gì?"

Long Duyệt Hồng do dự một chút, cuối cùng vẫn lên tiếng đáp:

"Bùa đông con nhiều cháu, mẹ tôi lấy từ chỗ bà nội tôi."

"À." Tương Bạch Miên kìm nén ý muốn trêu chọc.

Bạch Thần thì rơi vào im lặng.

Thương Kiến Diệu vỗ bàn đập ghế, cười nói:

"Nếu như nó hữu dụng, vậy làm động tác này chẳng phải càng hiệu quả hơn?"

Anh nghiêm túc bày ra tư thế ôm trẻ con khẽ đung đưa.

Đây là cách thực hiện nghi lễ của giáo hội "Lễ tế sinh mệnh".

Tương Bạch Miên ho khan một tiếng, nhìn về phía Long Duyệt Hồng, cố gắng cứu vãn bầu không khí:

"Anh cảm thấy nó có vấn đề gì?"

"Tôi cảm thấy tờ giấy này hơi mới, không giống đồ do người ở thời bà nội tôi truyền lại." Long Duyệt Hồng nói thật.

Bạch Thần nhất thời có chút quan tâm, một lần nữa đưa ánh mắt nhìn lá bùa đông con nhiều cháu.

Tương Bạch Miên khẽ gật đầu nói:

"Tối về tôi sẽ kiểm tra ký hiệu này giúp anh, tôi có rất nhiều tư liệu trong máy tính ở nhà."

"Anh cũng có thể hỏi mẹ và bà nội anh, lỡ đâu lá bùa kia quá nát quá cũ, họ sao chép lại hình vẽ, tự mình chế ra một lá bùa khác thì sao?"

Cô vừa nói vừa rút một tờ giấy ra, vẽ lại hình vẽ trên lá bùa đông con nhiều cháu.

Long Duyệt Hồng "ừm" một tiếng:

"Được."

Hắn dừng một chút, nói ra nỗi lo lắng của mình:

"Tôi chỉ sợ họ tin vào Chấp tuế nào đó, gia nhập giáo hội kỳ quặc nào đó."

Nếu vậy, thì vấn đề vừa lớn vừa rắc rối.

Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu vỗ tay cho Long Duyệt Hồng.

Tương Bạch Miên cũng khen ngợi:

"Không tệ, rất cảnh giác."

Lúc này Thương Kiến Diệu đan hai cánh tay vào nhau, đặt lên trước ngực.

Sau đó, anh lùi về một bước, thấp giọng hô lên:

"Lòng cảnh giác vĩnh viễn tồn tại!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận