Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 382: Trước kiêu ngạo sau cúi đầu

Không cần Tống Hà lên tiếng, Thương Kiến Diệu đã hỏi "giúp" hắn:

"Bên trong có hình dáng thế nào?"

Từ cuộc trao đổi vừa rồi có thể xác định được một việc, chính là tù binh người cá này có thể hiểu được tiếng Hồng Hà, chỉ cần nói chậm là được.

Tù binh người cá lắc đầu:

"Nơi đó có cảm giác rất quái dị, chúng tôi không dám đi vào, chỉ có thể thông báo cho thần sứ, à mà lúc đó vẫn còn là mục sư."

Tống Hà không hề bất ngờ trước điều đó, hỏi ngược lại một câu:

"Sau khi ra khỏi hắn đã cấm các anh thăm dò ngôi miếu thần đó?"

Tù binh người cá vô cùng kinh ngạc:

"Sao ông biết?"

Dùng đầu nghĩ... Long Duyệt Hồng chế giễu một câu trong lòng.

Thấy Tống Hà nở nụ cười, tù binh người cá không tìm kiếm giải thích nữa, "ừm" một tiếng:

"Lúc đó anh ta đi vào miếu thần một mình, chưa được một khắc đồng hồ thì đi ra, sau đó nói bên trong rất nguy hiểm, không được sự cho phép của anh ta thì tuyệt đối không được đi vào."

"Chưa đến hai hôm, anh ta còn bảo tất cả mọi người rút khỏi hòn đảo đó."

Tống Hà gật đầu, dẫn dắt từng bước:

"Sau đó bao lâu thì hắn trở nên mạnh mẽ như thế?"

"Tôi không biết." Tù binh người cá mờ mịt trả lời: "Hai tuần sau, trong một lần đại lễ Misa, chúng ta mới cảm nhận được sự hùng mạnh của anh ta, đổi sang gọi là thần sứ."

Tống Hà lặng lẽ nghe xong, rơi vào trầm tư, nhất thời không hỏi tiếp nữa.

Thương Kiến Diệu nắm lấy cơ hội, tò mò hỏi:

"Bình thường anh ta có thích ngủ không?"

Tù binh người cá rất khó hiểu trước câu hỏi này, ngây ra một hồi mới đáp:

"Không rõ lắm."

"Một mình anh ta ở đằng sau giáo đường, chỉ có khi giảng đạo, lễ Misa và chuyện lớn như tối qua thì mới ra ngoài."

Tống Hà và Thương Kiến Diệu lại thay phiên hỏi thêm mấy câu, nhưng không nhận được câu trả lời vừa ý.

Nhìn ra được, tù binh người cá không phải đang giấu giếm điều gì mà là hắn thực sự không biết.

"Được rồi, hôm nay đến đây thôi." Tống Hà đứng dậy, thân thiết nói.

Tù binh người cá ngẩn ra, đột nhiên lên tiếng hỏi:

"Không phải các người muốn xử tử tôi đấy chứ?"

Người hắn khẽ run lên.

Thương Kiến Diệu nhìn hắn một cái, nghiêng đầu, nói với người cảnh báo Tống Hà:

"Tôi có thể mua mấy tù binh này không?"

Anh lấy cái gì mua... Long Duyệt Hồng thầm lẩm bẩm một câu trong lòng.

Tống Hà im lặng chốc lát, mỉm cười thở dài, dùng tiếng Hồng Hà nói:

"Họ cũng không phải là kẻ xâm lược trên ý nghĩa thực sự, chúng tôi cũng có nhà cửa cần tự mình giữ vững, mà trên chiến trường, đao thương không có mắt, ai giết ai đều là chuyện hết sức bình thường."

"Chỉ cần không lạm giết, tôi nghĩ không cần phải trả thù lên người tù binh, dựa theo tội trạng mà hắn phạm phải, dưới sự theo dõi của Chấp tuế, đưa ra phán quyết tương ứng, như vậy là đủ rồi. Đây là một trong những điểm khác nhau mấu chốt giữa con người và cầm thú."

"Vừa hay, tiểu đội canh gác lúc trước của chúng tôi cũng chưa trở về, trong đội cảnh vệ phái đi trinh sát sau đó cũng có một vài người bị người cá, quái núi bắt được. Nếu họ còn sống, tù phạm bên này cũng phạm phải tội lạm sát, thì tôi sẽ thúc đẩy cho hai bên tiếp xúc, trao đổi tù binh."

Nghe thấy câu này, tù binh người cá kia nhất thời thả lỏng, cả người mềm như bún, xụi lơ trên ghế.

Lúc ra khỏi phòng thẩm vấn, Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng và Tống Hà cùng nhau đi đến bãi đỗ xe của chợ Đá Đỏ.

Lúc gần đến chỗ đỗ xe jeep, Thương Kiến Diệu đột nhiên nhớ tới một việc:

"Sao không thấy Bartz đâu?"

Tống Hà im lặng một lát rồi nói:

"Cậu ta cũng là đội cảnh vệ thị trấn, tối qua được điều động bổ sung đến phòng tuyến, không thể trở về."

Ông ta nói rất khéo léo.

Hả? Long Duyệt Hồng chợt ngây ra.

Đêm qua mặc dù hắn nhìn thấy khá nhiều dân cư chợ Đá Đỏ chết đi trong trận chiến, nhưng vì hoàn toàn không quen biết họ nên không có cảm xúc gì, nào ngờ, Bartz lúc trước cố gắng tìm kiếm sự bảo vệ, tìm đường sống lại mất mạng trong trận chiến này.

Long Duyệt Hồng vốn còn vui mừng vì mưu kế của Anhebas, Herwig bị vạch trần, Bartz được bảo vệ trong giáo đường, giờ đột nhiên lại có chút buồn bã.

Gã đào bao nhiêu địa đạo, nhưng chúng lại không thể bảo vệ được gã trên chiến trường... Trong một trận chiến như thế, sức lực của một người thực sự rất nhỏ bé, nói chết là chết... Ôi, nếu không có chiến tranh thì tốt... Long Duyệt Hồng liếc mắt, không thể lý giải được bất cứ điều gì từ chiếc mặt nạ khỉ kia.

Thương Kiến Diệu im lặng một hồi rồi nói:

"Các ông có tổ chức lễ tang cho anh ta không?"

"Tôi biết tang lễ có rất nhiều thủ tục."

Tống Hà "ừm" một tiếng:

"Đừng buồn quá, cậu ta đã tiến vào thế giới mới dưới sự dẫn dắt của "U Cô"."

"Giáo phái chúng tôi không có tang lễ rườm rà, nhưng sẽ có một lần lễ Misa an hồn."

"Tôi có thể tham gia không?" Thương Kiến Diệu hỏi.

Tống Hà khẽ gật đầu:

"Có thể."

"Nếu không phải có các anh, thì chợ Đá Đỏ đã chết nhiều người hơn rồi."

Tạm biệt Tống Hà, Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng im lặng quay về doanh trại khách sạn.

Lúc này, Tương Bạch Miên vừa mới uống thuốc giảm sốt, ngủ thêm một hồi, trạng thái tinh thần và cảm giác cơ thể đều khá hơn nhiều lúc buổi trưa.

Sau khi biết tin Bartz đã chết, cô cũng thổn thức một trận, cảm thán mấy câu sinh mệnh yếu ớt.

Nghe Long Duyệt Hồng kể lại chuyện hòn đảo lớn giữa hồ, "thần linh" ngủ say, miếu thần cấm kỵ và "Bệnh Vô tâm" bùng phát quy mô lớn, mắt Tương Bạch Miên càng ngày càng sáng lên.

Đây là chuyện cô cảm thấy vô cùng hứng thú.

"Sau khi "thần linh" che chở họ ngủ sau, "Bệnh Vô tâm" bắt đầu bùng phát quy mô lớn? Giữa hai chuyện này thật sự có liên hệ nào đó sao? Nếu có, mà chúng ta có thể tìm ra, chưa biết chừng có thể giải mã được bí mật của "Bệnh Vô tâm"!" Tương Bạch Miên càng nói càng hăng hái, giống như giây kế tiếp sẽ bất chấp cơ thể đang ốm, lật chăn ra, chạy đến bờ hồ tìm một con thuyền vậy.

Ngoại trừ liên quan đến "Bệnh Vô tâm", một "thần linh" ngủ say, một người thức tỉnh thời đại cũ nghi là thăm dò chỗ sâu trong "Hành lang tâm linh", cũng khiến cô vô cùng muốn đi nghiên cứu.

Đây đều là những thứ chỉ có thể gặp, không thể cầu.

Thấy bộ dạng "hồi quang phản chiếu" của Tương Bạch Miên, Long Duyệt Hồng lặng lẽ "xí" một tiếng:

"Tổ trưởng, Nộ Hồ là khu vực của người cá đó."

Đối với người không hoàn chỉnh giỏi bơi lặn mà nói, lật mấy cái thuyền của cô đi là một chuyện vô cùng dễ dàng.

Hơn nữa, "thần linh" ngủ say, miếu thần cấm kỵ, "Bệnh Vô tâm" bùng phát quy mô lớn gì đó, vừa nghe đã thấy vô cùng nguy hiểm!

"Tôi đâu có ngốc, tôi còn đang ốm đây này." Tương Bạch Miên buồn cười trả lời một câu: "Đúng không, Tiểu Bạch?"

Bạch Thần vẫn yên lặng lắng nghe, suy tư vài giây rồi nói:

"Tôi tán thành nửa câu sau của cô."

"Nửa câu sau? Câu "đang ốm" à? Hứ, cô cảm thấy tôi ngốc?" Tương Bạch Miên không được tốt như bình thường, nghĩ một lúc mới hiểu ý của Bạch Thần.

Bạch Thần đứng lên, nghiêm túc đáp:

"Tôi không có nói."

"Nếu cô nghĩ như vậy, tôi cũng không có cách nào."

Tương Bạch Miên buồn cười, quay đầu nhìn về phía Thương Kiến Diệu: "Sao tôi cảm thấy Tiểu Bạch bị lây bệnh của anh rồi? Tôi bắt đầu nhớ nhung Tiểu Bạch không biết nói mát lúc trước rồi đấy."

Cười đùa một trận, bởi vì người bệnh cần phải nghỉ ngơi, Bạch Thần và Long Duyệt Hồng quay về phòng cách vách, làm việc của mình, định lát nữa tới chợ Đá Đỏ mua ít đồ ăn mới, để bữa tối nay phong phú hơn chút.

Sau khi nhìn họ rời phòng, Tương Bạch Miên không cười nữa.

Cô vẫn phấn khích như trước, muốn đến hòn đảo giữa hồ tìm hiểu về "thần linh" ngủ say.

Nhưng việc này trông có vẻ không liên quan gì đến "nguyên nhân thế giới cũ bị hủy diệt", không phải nhiệm vụ của tổ đội bọn họ, cô không muốn vì sự tùy hứng của mình mà kéo Bạch Thần, Long Duyệt Hồng cùng Thương Kiến Diệu vào tình cảnh nguy hiểm.

Thật là khó xử... Chẳng lẽ phải lén lút đến đó? Nhưng là một tổ trưởng gương mẫu, làm sao có thể làm chuyện như thế? Tương Bạch Miên dựa vào gối đầu, suy nghĩ miên man.

Lúc này, Thương Kiến Diệu ngồi trên chiếc giường khác đột nhiên nói:

"Ít nhất cũng phải liếc tôi một cái từ trước."

"Hả?" Tương Bạch Miên không hiểu lắm.

Mà đồng thời cô cũng cảm thấy câu này hơi quen tai.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cô phát hiện ra mình từng nói câu tương tự.

Đó là lúc ở thành phố Cỏ Dại, Thương Kiến Diệu đột nhiên uy hiếp đám quý tộc, thành lập hội anh em, cô đã nhắc nhở anh ta, trước khi làm chuyện như thế thì ít nhất cũng phải liếc mình một cái để ra hiệu, đừng đột ngột tập kích.

Thật sự đến thời điểm đó, chẳng lẽ còn không ủng hộ anh ta, không bảo vệ sau lưng cho anh ta?

Đồng đội là gì? Chính là chỉ cần một ánh mắt sẽ lập tức vào sinh ra tử với anh!

Mà bây giờ, Thương Kiến Diệu lại trả nguyên câu này cho cô.

Ý của anh ta là anh ta sẽ ủng hộ mình, đồng ý đến miếu thần trên đảo giữa hồ để thăm dò? Tương Bạch Miên nhất thời hiểu ra, trên mặt không nén nổi nụ cười.

Cô lầm bầm hai tiếng:

"Tôi coi như anh tự mình muốn đi."

"Đúng vậy, đúng vậy." Thương Kiến Diệu rất biết điều.

Tương Bạch Miên trừng mắt với anh một cái, miệng lại mỉm cười:

"Tôi còn đang ốm nè."

Cho dù thực sự muốn đi thì cũng phải đợi khỏi bệnh đã.

Thương Kiến Diệu không nói thêm gì, lấy chiếc loa nhỏ từ ba lô chiến thuật ra, kiểm tra kỹ càng.

Qua một hồi, anh và Tương Bạch Miên một người quay đầu, một người xoay người, cùng nhìn ra cửa.

Cốc cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên đúng hẹn.

"Ai vậy?" Thương Kiến Diệu đeo mặt nạ khỉ lên.

Anh nói bằng tiếng Đất Xám.

Rất nhanh, ngoài cửa có người dùng tiếng Đất Xám đáp lại:

"Lehman."

"Thương lái Lehman đến từ "Công nghiệp liên hợp"."

Là người buôn lậu vũ khí đã bán hàng cho Herwig? Lúc trước hắn ta từ chối gặp chúng ta, không muốn nhảy vào vũng nước đục ở chợ Đá Đỏ, giờ sao lại tìm đến cửa? Tương Bạch Miên lên tinh thần, mặc áo khoác, đeo mặt nạ lên.

Nhìn từ bên ngoài, Lehman hoàn toàn không giông thương lái buôn lậu vũ khí, đôi mắt xanh nhạt, tóc ngắn màu vàng trông hơi bù xù, để lộ ra trạng thái lo lắng, không cao không thấp, tướng mạo bình thường, khí chất rất khiêm tốn khiến hắn ta không khác gì người Hồng Hà trung niên làm giúp việc trong các trang viên quý tộc bên ngoài thành phố Cỏ Dại.

Thứ khiến người ta chú ý nhất chính là cái mũi đỏ ửng như người luôn say rượu.

Mà ở trên Đất Xám, một người có thể nát rượu thời gian dài đủ để chứng minh địa vị của hắn ta, hoặc nên nói là giá trị.

Trong vòng bảo vệ của mấy tên vệ sĩ, Lehman ngồi xuống.

Hắn ta vẫn giữ nụ cười, xoa hai tay, tiếp tục dùng tiếng Đất Xám sứt sẹo nói:

"Nghe nói các anh đã giết chết một người thức tỉnh vô cùng mạnh?"

Mặc dù hắn ta không quen với tiếng Đất Xám lắm, nhưng Tương Bạch Miên hoàn toàn không có ý cho hắn ta đổi sang tiếng Hồng Hà, mỉm cười hỏi ngược lại:

"Ông nghe ai nói?"

Thương Kiến Diệu "phối hợp" bồi thêm một câu:

"Lại đi tiết lộ bí mật của chúng tôi!"

Cả người Lehman chợt cứng lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận