Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 416: Vạn vật cân bằng

Cố Bác... Long Duyệt Hồng ghi nhớ cái tên này, rồi hỏi thêm vài việc nữa.

Trò chuyện một hồi, hắn lễ phép chào tạm biệt, tìm đối tượng khác để hỏi thăm.

Chỗ cách hắn ba mươi mét, Bạch Thần đeo khăn quàng cổ, thay bộ quần áo khác, mượn bóng tối và người qua đường che chắn, lặng lẽ đi theo hắn.

Việc này được Tương Bạch Miên cố tình sắp xếp.

Trong "Tổ điều tra cũ", chỉ có hai người Thương Kiến Diệu và Long Duyệt Hồng là cần tích lũy kinh nghiệm "hành động đơn lẻ", người trước thì lo anh sẽ làm ra chuyện lớn gì, cho nên Tương Bạch Miên bảo Bạch Thần âm thầm đi theo Long Duyệt Hồng, đảm bảo hắn không xảy ra bất trắc gì, còn cô thì phụ trách trông coi Thương Kiến Diệu, không để bà con ở Tarnan gặp phiền phức.

"Ngã tư đường của cuộc sống", Thương Kiến Diệu đứng đó, hết nhìn bên phải, bên trái lại nhìn đằng trước, dường như đang phải đấu tranh nội tâm ghê gớm lắm.

Qua một hồi lâu, dường như anh đã hạ được quyết tâm, đi về phía khu vực "Giáo phái Lò Luyện" đang truyền giáo.

Ừm, giáo phái Lò Luyện không những có vũ đạo, còn có tiệc thánh lẩu, quả là có sức hấp dẫn hơn các giáo đoàn khác... Tương Bạch Miên ở xa xa nhìn thấy cảnh này, gật đầu như đã hiểu.

Tiếp đó, Thương Kiến Diệu gia nhập vào hàng ngũ khiêu vũ, lắc lư người theo nhịp trống, thỉnh thoảng lại hô to một tiếng:

"Ca ngợi người, cánh cổng của thế giới mới!"

Còn rất thành kính nữa chứ... Tương Bạch Miên đến gần, ngửi thấy mùi cánh gà chiên thơm phức hấp dẫn kia.

Điều này khiến cô hơi nghi hoặc: Không phải nói trừ cư dân bản địa, những người khác ở Tarnan đều không đủ nguyên liệu nấu ăn, chỉ có thể dựa vào đồ hộp, bánh quy và lượng khô để sống sao?

Lẽ nào vì truyền giáo mà "Cán cân vinh quang" bỏ ra nhiều tiền thu mua một lượng gà sống từ cư dân bản địa?

Quả nhiên là chịu chi...

Trong lúc đầu óc suy nghĩ, Tương Bạch Miên nhìn thấy đội ngũ khiêu vũ của "giáo phái Lò Luyện" tạm thời kết thúc, người đàn ông chủ trì nghi thức này lấy ra một quyển sách bìa đen, nói về thế giới mới tốt đẹp và sự vĩ đại của "Cánh cửa nóng cháy".

Thương Kiến Diệu nghe được mấy chục giây, đột nhiên lấy một chiếc mặt nạ khỉ sống động như thật từ ba lô chiến thuật ra.

Đeo chiếc mặt nạ này lên, anh xoay người, thản nhiên, hùng hồn đi sang đối diện.

Đi sang đối diện.

Tương Bạch Miên nhìn Thương Kiến Diệu gia nhập đội ngũ ca hát, cùng đám người tín ngưỡng Chấp tuế "Gương Vỡ" kia hát thánh ca.

Vừa rồi hình như anh đã quan sát rất lâu, ca từ và làn điệu không có sai khác nhiều lắm.

Anh cho rằng anh đeo mặt nạ thì sẽ thành một người khác sao? Tương Bạch Miên không nhịn được chế giễu một câu.

Suy nghĩ này vừa hiện lên, cô đột nhiên cảm thấy chưa biết chừng anh ta biến thành "một người khác" thật.

Quả là liều mạng... Cô cảm khái một câu trong lòng.

Hát xong một ca khúc, nhân viên thần chức bắt đầu giảng đạo, không lâu sau Thương Kiến Diệu cũng lặng lẽ rời khỏi đội ngũ, quay về giữa đường phố.

Anh nhanh chóng tháo mặt nạ khỉ xuống, trông có vẻ thở phào nhẹ nhõm.

Sau đó, anh ta kéo ba lô chiến thuật ra, lấy một chiếc mặt nạ khác.

Đây là chiếc mặt nạ heo mập khoa trương.

Tương Bạch Miên lén nhìn mà phải trợn tròn mắt.

Người này lấy mặt nạ của Tiểu Hồng từ lúc nào?

Chuẩn bị đầy đủ thật đấy...

Thương Kiến Diệu đổi xong mặt nạ, đi thẳng về cái nồi đang chiên cánh gà, đầu cũng không ngoảnh lại.

Cho nên nói, là Tiểu Hồng ăn, không phải anh ăn? Tương Bạch Miên cố gắng phỏng đoán suy nghĩ của Thương Kiến Diệu.

Vòng qua cây cột mảnh có người đang đứng bên trên, Thương Kiến Diệu đi tới bên cạnh, mở một con đường máu xuyên qua đám người chen chúc đông đúc, đến gần cái nồi sắt.

Người phụ trách chiên cánh gà là một ông già để chòm râu bạc trắng, người Hồng Hà, mắt xanh, người cao hơn một mét bảy, đeo tạp dề đổ.

"Các ông là giáo phái "Cán cân vinh quang"? Thương Kiến Diệu dùng tiếng Hồng Hà hỏi.

Sau khi ở chợ Đá Đỏ một thời gian ngắn, tiếng Hồng Hà của anh ngày càng lưu loát.

Ông già để chòm râu bạc vừa chú ý chảo dầu, vừa cười đáp:

"Đúng vậy."

Không biết đây là lượt cánh gà thứ mấy tối nay rồi.

"Các ông sùng bái vị Chấp tuế nào?" Thương Kiến Diệu tỏ ý muốn gia nhập.

Hỏi xong, anh tìm lại được sự lịch sự:

"Ông xưng hô thế nào?"

"Gọi Mike là được." Ông già để chòm râu bạc đeo tạp dề đỏ mỉm cười đáp lại: "Chúng tôi tín ngưỡng Chấp tuế Tháng Sáu "Cán cân vàng", người nắm giữ điểm cân bằng của một năm, là biểu trưng cho sự đối xứng và cân bằng. Sở dĩ thế giới cũ bị hủy diệt, chính là vì một vài chuyện làm mất đi sự cân bằng."

Nhìn ra được ông ta rất có kinh nghiệm trong việc truyền giáo, chỉ nói mấy câu đã giảng giải rõ ràng uy lực và quyền năng của vị thần nhà mình.

Nói xong, ông ta liếc nhìn Thương Kiến Diệu, thuận miệng hỏi:

"Đến từ chợ Đá Đỏ?"

Ngoại trừ điểm tụ cư nằm trong tay giáo phái Cảnh Giác, thì không có địa phương nào thích đeo mặt nạ để hoạt động, mà giáo khu liên hệ chặt chẽ nhất với Tarnan chỉ có chợ Đá Đỏ.

"Ông nhìn ra được cơ à?" Thương Kiến Diệu "khiếp sợ".

Mike nhất thời không biết anh ta thực sự nghĩ mình ngụy trang cực kỳ kín kẽ hay là đang nói đùa.

Ông ta chỉ tay lên mặt nạ:

"Thứ này không phải quá rõ ràng rồi sao?"

"Đúng vậy, tôi chính là Cố Tri Dũng đến từ chợ Đá Đỏ." Thương Kiến Diệu thản nhiên thừa nhận "lai lịch".

Anh chợt nói thêm một câu:

"Tôi không phải là tín đồ của "U Cô"."

Hiển nhiên, tín đồ "U Cô" thì không thể nào lừa được cánh gà chiên... Tương Bạch Miên đang chen chúc trong đám người, nghe vậy thì mỉa mai một câu.

Vừa rồi cô đã suy đoán ra: Là "Long Duyệt Hồng" đã lựa chọn "Cán cân vinh quang" vì cánh gà chiên, không phải là Thương Kiến Diệu!

Cố Tri Dũng là tên giả của Long Duyệt Hồng.

Có cái tên giả này là vì mẹ của Long Duyệt Hồng họ Cố, trong tên bố có một chữ Dũng.

Sau khi biết được cái tên giả này, Tương Bạch Miên dùng hết sức mới nhịn được cười.

"Vậy sao? Có hứng thú với giáo phái của chúng tôi à?" Mike đương nhiên không bỏ qua cơ hội phát triển tín đồ.

"Có." Thương Kiến Diệu không chút do dự gật đầu: "Cánh gà của các ông lấy ở đâu? Tarnan có thể lấy được nhiều cánh gà thế sao?"

Mike vừa định nói, ánh mắt chợt chuyên chú.

Ông ta thành thạo vớt cánh gà lên, đặt lên giá lọc.

Thứ mùi thơm phức cám dỗ linh hồn người ta ngày càng nức mũi.

"Đến lượt mấy người rồi." Mike nhìn đám người phía bên trái, nói.

Đám người kia đi đến phía trước cây cột, xếp thành đội ngũ, lần lượt lĩnh cánh gà chiên không còn nóng hôi hổi nữa.

"Những người khác đừng hoảng hốt, lát nữa lại có." Mike nói với đám người Thương Kiến Diệu một câu.

Lúc đám người kia lần lượt lĩnh cánh gà chiên, phần lớn đều dang hai tay mình ra, nói lời cầu nguyện.

Đại khái chia làm hai loại, một là "Vạn vật cân bằng", một là "Cán cân vinh quang".

Phân phát xong một lượng cánh gà, Mike cúi người xuống, bưng cánh gà mới lên, bỏ chúng vào nồi dầu.

Làm xong việc này, ông ta mới nghiêng đầu trả lời câu hỏi lúc trước của Thương Kiến Diệu:

"Đây đều được vận chuyển từ bên ngoài vào, giáo phái của chúng tôi có xe lạnh chuyên dụng, có trang trại gà tự nuôi."

Trang trại gà? Giáo phái của các ông có phải là quá bất thường rồi không? Khóe miệng Tương Bạch Miên giật giật.

Giáo phái vì tiệc thánh cho tín đồ hưởng thụ, mà xây dựng hẳn một trang trại nuôi gà!

Nghe có vẻ rất vô hại... Đúng, chỉ có hại với gia cầm!

Mike tiếp tục nói:

"Chúng tôi cũng không có nhiều tài nguyên đến thế, chỉ vào đại lễ Misa hàng tháng mới có thể tổ chức tiệc thánh cho tín đồ hưởng thụ."

"Anh khá may mắn đấy, hôm nay chính là đại lễ Misa của giáo phái chúng tôi, đây là số cánh gà cuối cùng, phần còn lại bên trên có thể dùng để truyền giáo."

"À, à." Thương Kiến Diệu đeo mặt nạ heo mập liên tục gật đầu.

Anh lại hỏi:

"Giáo lý của giáo phái các ông là gì?"

Anh rất chuyên nghiệp trong việc sắm vai đối tượng được truyền giáo.

Mike chợt nghiêm túc hẳn lên:

"Trung tâm giáo lý của chúng tôi vừa nói rồi đấy, chỉ có hai từ: đối xứng và cân bằng."

"Chúng tôi làm bất cứ điều gì cũng phải giữ cân bằng, nói từ vi mô, gồm sự cân bằng trong trạng thái của anh, cân bằng chất lỏng trong anh, cân bằng tâm trạng của anh, cân bằng giữa anh và người nhà, nói từ vĩ mô, đó là sự cân bằng giữa con người và thiên nhiên, cân bằng giữa các quần thể con người, cân bằng giữa con người và người không hoàn chỉnh, cân bằng giữa người và Chấp tuế..."

"Đối xứng là hiện tượng đẹp đẽ nhất trên thế giới, những thứ không đối xứng là bẩn thỉu, xấu xí..."

Mike nói từng quan niệm về "Cán cân vinh quang", Thương Kiến Diệu nghe rất chuyên chú, thỉnh thoảng phụ họa vài câu.

Qua một hồi, anh còn nhắc nhở:

"Cánh gà chín rồi."

"À, đúng rồi." Mike vội vàng vớt cánh gà chiên ra, nói với đám người phía Thương Kiến Diệu: "Đến lượt các bạn."

Thương Kiến Diệu làm đầu tàu gương mẫu, xếp hàng ngay trước nồi sắt, dùng tốc độ cực nhanh, tư thế dứt khoát, không thể tốt hơn được nữa.

Chẳng mấy chốc anh lĩnh được một chiếc cánh gà được chiên vàng rộm, cắn một miếng khiến miệng dính đầy dầu mỡ, nói:

"Ngon lắm..."

Tương Bạch Miên thấy cảnh này, vẻ mặt có chút phức tạp.

Ăn xong cánh gà chiên, Thương Kiến Diệu vô cùng lịch sự hỏi một câu:

"Các ông có để ý đến chuyện tín đồ sùng bái Chấp tuế khác không?"

"Việc này nhất định không được!" Mike nói chắc như đinh đóng cột.

Thương Kiến Diệu khẽ gật đầu:

"Vậy tôi sẽ suy nghĩ thêm."

Nói xong, anh quay người, đi về giữa phố xá, cùng sử dụng tốc độ nhanh nhất để tháo mặt nạ heo mập xuống.

Thấy Thương Kiến Diệu lại đi về phía khác của con đường, Tương Bạch Miên liếc nhìn cánh gà trong nồi dầu, nghiến răng chen ra khỏi đoàn người.

Cô lại đi theo một hồi, phía trước đột nhiên xảy ra tình huống ồn ào náo động.

Một đám người vây quanh giữa phố, không biết xảy ra chuyện gì.

Tương Bạch Miên thấy Thương Kiến Diệu chạy ra hóng hớt, bản thân cũng tò mò đến gần, dựa vào chiều cao, nhín chân nhìn vào bên trong.

Bị vây ở giữa hình như là một người.

"Ai vậy?" Tương Bạch Miên hỏi thăm quần chúng vây xem đằng trước.

Người họ không quay đầu lại, đáp:

"Người sống sót từ vùng núi tây nam quay về vào buổi chiều, anh ta chạy ra khỏi bệnh viện."

"Chuyện liên quan đến "Vô tâm giả" cao cấp kia?" Tương Bạch Miên như hiểu ra.

"Đúng vậy." Quần chúng đứng trước vừa đáp lại, thì khu vực ở giữa đột nhiên xảy ra chuyện.

Có người hỏi:

"Chương Cửu, những người khác trong đội ngũ của anh đâu?"

Sau khi im lặng một hồi, một giọng nói khàn khàn mang theo nỗi sợ hãi khó diễn tả bằng lời hô lên:

"Chết rồi! Chết hết rồi!"

Người vừa hỏi lại nói tiếp:

"Ai giết họ? "Vô tâm giả" cao cấp kia à?"

Giọng nói khàn khàn kia im lặng một hồi, đột nhiên bật cười ha hả:

"Là tôi! Là tôi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận