Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 468: Tìm kiếm

Gnawa có thể phân tích ra điểm mà Tương Bạch Miên lo lắng, bèn nói:

"Tôi có thể cải tạo một chút, có được năng lực làm nhiễu camera giám sát."

Ông ta nói cải tạo tự nhiên và đơn giản hệt như con người hay nói thay một bộ quần vậy.

"Tôi từng cân nhắc đến rồi, chỉ sợ không kịp, hơn nữa thiết bị tương ứng cũng không dễ có được." Tương Bạch Miên nói đến đây, trên mặt dần dần nở nụ cười: "Lúc trước quả thực là một vấn đề, nhưng bây giờ tôi có ý tưởng hay hơn."

"Là gì?" Long Duyệt Hồng mang theo lòng học hỏi, hỏi.

Tương Bạch Miên đảo mắt, vừa cười vừa nói:

"Nếu chúng ta không thể qua mắt Dimarco mà đến gần "Chiếc thuyền Noah ngầm" được thì không cần che giấu nữa, chúng ta sẽ quang minh chính đại đến đó."

"Hả." Long Duyệt Hồng tỏ vẻ nghi hoặc, Bạch Thần và Gnawa cũng không ai nói tiếp.

Quang minh chính đại đến đấy thì thực hiện "hành động chém đầu" như thế nào?

Tương Bạch Miên thuận thế liếc nhìn Thương Kiến Diệu:

"Anh có ý kiến gì?"

Thương Kiến Diệu nghiêm túc gật đầu:

"Lừa gạt chiến thuật!"

"Xí." Tương Bạch Miên không thèm đấu võ mồm với tên này, mỉm cười giải thích: "Ý của tôi là, chúng ta có thể tìm một cái cớ để hoạt động quang minh chính đại trong ống thông gió ở giáo đường Cảnh Giác."

Nghe thấy ống thông gió, trong đầu Long Duyệt Hồng trực tiếp nhảy ra một cái tên: Duy Gia Nhĩ!

Hắn còn chưa kịp sinh ra suy nghĩ khác thì Tương Bạch Miên đã mỉm cười nhìn quanh một vòng:

"Ví dụ như chúng ta tìm người cảnh báo Tống nhận nhiệm vụ tìm kiếm Duy Gia Nhĩ."

"Mọi người đều biết Duy Gia Nhĩ thích hoạt động trong đường ống thông gió, cho nên chúng ta đi theo đường ống thông gió tìm cậu ta là một việc rất hợp lý."

"Trong quá trình này, bởi vì đường ống thông gió của giáo đường thông với phàn lớn đường ống thông gió của "Chiếc thuyền Noah ngầm", chúng ta không thể tránh khỏi việc đến gần "Chiếc thuyền Noah ngầm", bị Dimarco cảm ứng được, mà điều này làm cho ông ta có thể quen với sự tồn tại của chúng ta, sớm biết rõ mục đích của chúng ta, mục đích ở mặt ngoài."

"Đợi đến khi ông ta dã chai sạn với tình huống này, không còn đề cao cảnh giác, cũng không xuất hiện cảm ứng tương ứng nữa, chúng ta sẽ nhân lúc đêm khuya vắng người, theo lỗ thông hơi đã định, lặng lẽ tiến vào "Chiếc thuyền Noah ngầm"."

Bạch Thần nghe vậy khẽ gật đầu:

"Cũng là một cách."

Tương Bạch Miên cười tươi hơn:

"Quan trọng hơn là, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hành động không thành công, chúng ta có thể vẫy cờ hiệu của giáo phái Cảnh Giác, dọa sợ Dimarco, cố gắng để mọi người có thể toàn thân trở ra."

Nói đến đây, cô mang theo nụ cười tươi, mô phỏng lại lý lẽ cần dùng đến khi ở trước mặt người của "Chiếc thuyền Noah ngầm":

"Chúng tôi nhận ủy thác của giáo phái Cảnh Giác, nghi ngờ việc Duy Gia Nhĩ biến mất có liên quan đến "Chiếc thuyền Noah ngầm", cho nên mới lẻn vào tìm kiếm manh mối!

"Nếu các anh cảm thấy như thế không được, thì trao đổi với giáo phái, để họ tới xử phạt chúng tôi."

"Lẽ nào, các anh muốn vượt quyền người khác?"

Long Duyệt Hồng nghe vậy thì sửng sốt, cảm thấy sau lưng tổ trưởng mọc ra một đôi cánh đen, đung đưa một cái đuôi màu đen.

Lúc này, Tương Bạch Miên đưa ra tổng kết:

"Đơn giản mà nói, chính là cáo mượn oai hùm!"

Thương Kiến Diệu vỗ tay đúng hạn.

Long Duyệt Hồng lại thầm nghĩ, sau này đắc tội ai cũng không thể đắc tội tổ trưởng.

Cũng may tổ trưởng luôn khoan dung, đại nhân đại lượng, Thương Kiến Diệu có thể sống đến giờ chính là chứng cứ rõ ràng nhất... Trong lúc lẩm bẩm, Long Duyệt Hồng nghĩ tới một vấn đề:

"Lỡ đâu Duy Gia Nhĩ trở về rồi thì sao?"

"Vậy thì phải trao đổi với giáo phái Cảnh Giác một chút, nếu họ quả thực giống như chúng ta dự liệu, không những không bao che cho Dimarco, hơn nữa còn có khả năng cung cấp sự giúp đỡ nhất định, thì bảo Duy Gia Nhĩ biến mất một thời gian nữa, nếu như không giống với những gì chúng ta suy đoán, "hành động chém đầu" cũng không cần phải tiếp tục nữa, đối đầu với giáo phái Cảnh Giác là chuyện chỉ có công ty mới có tư cách ra mặt." Tương Bạch Miên đã nghĩ đến chuyện này ngay từ đầu rồi.

Bảo Duy Gia Nhĩ biến mất thêm một thời gian? Long Duyệt Hồng nghe vậy thì hơi đau răng.

Sáng hôm sau, trong giáo đường Cảnh Giác màu đỏ xen lẫn vàng.

"Tổ điều tra cũ" gặp người cảnh báo Tống Hà trong phòng của ông ta.

"Người cảnh báo Tống, Duy Gia Nhĩ đã trở về chưa?" Tương Bạch Miên lập tức vào đề.

Tống Hà lắc đầu, để lộ vẻ rầu rĩ:

"Tôi đang muốn sắp xếp người đi tìm cậu ta, chuyện có vẻ không ổn lắm."

Trong lúc Long Duyệt Hồng lặng lẽ thở phào, Tương Bạch Miên xung phong nhận việc:

"Hay là ủy thác nhiệm vụ này cho chúng tôi đi."

"Lúc trước Duy Gia Nhĩ chính là do chúng tôi tìm về đó."

Tuy lúc đó là do Duy Gia Nhĩ tự mình chủ động đi ra, nhưng dù sao đó cũng là sau khi "Tổ điều tra cũ" tiếp nhận nhiệm vụ và đi tra xét.

Tống Hà suy nghĩ một chút rồi nói:

"Các cô muốn nhận thù lao thế nào?"

"Một chút phù hộ của "U Cô"." Tương Bạch Miên cố ý để lời nói của mình mang theo ý sâu xa.

"Hử?" Tống Hà có chút không hiểu.

Tương Bạch Miên không đáp, mà hỏi lại:

"Khả năng cao là Duy Gia Nhĩ đang ẩn nấp trong ống thông gió của giáo đường. Chúng tôi muốn có quyền hạn được tự do ra vào giáo đường, lục soát các đường ống thông gió."

Tống Hà im lặng vài giây, dường như đã nghe thấy ẩn ý của tb,.

Ông ta cân nhắc rồi nói:

"Chuyện này và thù lao mà các cô muốn nhận tôi không thể quyết định. Bây giờ tôi sẽ đi tìm giáo chủ Antoniola thương lượng, các cô ở đây đợi một lát."

"Được." Tương Bạch Miên đeo mặt nạ tăng nhân thanh tú nở nụ cười.

Khoảng mười phút sau, Antoniola mặc áo chùng đen đeo mặt nạ đơn giản theo Tống Hà đi vào phòng.

Ông ta trực tiếp nói:

"U Cô" chỉ phù hộ những người thành kính tín ngưỡng người, làm việc cho người, tôi không thể thay thế Chấp tuế hứa hẹn với các cô."

Ông ta vừa dứt lời, Thương Kiến Diệu đã đan hai tay trước ngực, lùi về sau một bước:

"Lòng cảnh giác vĩnh viễn tồn tại!"

Antoniola nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.

Vài giây sau, ông ta chuyển đề tài khác:

"Tôi có thể cho các cô quyền hạn lục soát đường ống thông gió của giáo đường, hi vọng các cô có thể mau chóng tìm được Duy Gia Nhĩ, cũng hi vọng các cô đừng phá hoại nơi này."

Ông ta không nói cuối cùng sẽ trả thù lao gì, giống như đây không phải là một chuyện đáng để chú ý.

Tương Bạch Miên khẽ đảo mắt, nói như có điều suy tư:

"Đường ống thông gió nơi này có bố cục phức tạp, lại nối liền với "Chiếc thuyền Noah ngầm", nếu chúng tôi nhất thời lạc đường, tiến vào nơi không nên, thì phải làm sao?"

Antoniola im lặng gần mười giây, trong giọng mang theo chút ý cười:

"Lần sau không được vi phạm nữa."

Tương Bạch Miên cũng cười theo:

"Được, lần sau không vi phạm nữa."

Tầng một ngầm, giáo đường Cảnh Giác.

Lái buôn nô lệ Hoắc Chí nhìn năm mươi nam nữ trẻ tuổi trước mặt, mỉm cười nói:

"Các bạn cũng đã thấy, cho dù chỉ là nơi dùng để huấn luyện cũng tốt hơn chỗ ở lúc trước của các bạn, có giường cỡ vừa, có đệm, có chăn, có gối, còn có ba bữa cơm đúng giờ."

"Đây gọi là gì? Gọi là thiên đường! Đây là phúc của các bạn, cho nên không thể phụ lòng ngài Dimarco."

"Tóm lại, phải huấn luyện cho tốt, cố gắng vào trong "Chiếc thuyền Noah ngầm", nếu không được chọn, ha ha, có lẽ chỉ có thể đến mấy nơi như mỏ quặng."

Bốn năm mươi trai gái quần áo rách nát hai mắt đều như tỏa sáng, tràn đầy mong đợi.

Họ cũng đang lo lắng hậu quả nếu không được chọn.

Trong lúc người của "Chiếc thuyền Noah ngầm" bắt đầu sắp xếp số nam nữ này vào các căn phòng khác nhau, thì Hoắc Chí và đám tay chân của hắn nhìn thấy tiểu đội thợ săn di tích có người máy có thể tiêu diệt toàn bộ chợ Đá Đỏ đang đi thang máy đến đây.

Họ tới đây làm gì? Hoắc Chí bất giác lùi sang bên cạnh hai bước, tránh đường, mà các nô lệ hắn đưa tới đang nấp trước cửa các căn phòng khác nhau, dùng ánh mắt mờ mịt lại thấp thỏm đánh giá "khách đến thăm".

Thương Kiến Diệu dừng bước, ánh mắt quét qua từng gương mặt xanh xao nhưng coi như sạch sẽ.

"Các người tới đây làm gì?" Một người quản lý của "Chiếc thuyền Noah ngầm" đi tới, lên tiếng hỏi: "Bây giờ là thời gian "Chiếc thuyền Noah ngầm" chúng tôi huấn luyện người làm."

Toàn bộ tầng một ngầm thuộc về "Chiếc thuyền Noah ngầm", chỉ khi không huấn luyện nô lệ họ mới cho giáo phái Cảnh Giác tổ chức lễ Misa.

Thương Kiến Diệu đeo mặt nạ khỉ mặt lông mỏ nhọn cười giơ tay lên:

"Bảo dưỡng đường ống thông gió."

Quản lý và đám người Hoắc Chí kia nghe thấy đáp án này thì kinh hãi, nhất thời không ai lên tiếng.

Tương Bạch Miên tiến lên hai bước, giải thích:

"Giáo đường bị lạc mất một cậu bạn, cậu ấy rất thích chui vào đường ống thông gió, chúng tôi tới tìm cậu ta."

Cô vừa nói vừa lấy ra văn kiện chứng nhận do Antoniola viết.

Quản lý của "Chiếc thuyền Noah ngầm" nhận lấy đọc mấy lần, khẽ gật đầu nói:

"Đừng quấy rầy chúng tôi."

"Được." Tương Bạch Miên cười đồng ý.

Đoạn nhạc đệm vừa rồi là do Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu cố tình làm, mục đích của họ là báo "nhiệm vụ" cho người của "Chiếc thuyền Noah ngầm" biết, cố gắng truyền tin này đến tai Dimarco một cách nhanh chóng.

Tiếp đó, "Tổ điều tra cũ" dựa theo bản đồ bố cục, phần lượt tìm kiếm trong đường ống thông gió.

Trong quá trình này, họ nhiều lần đã đến những lỗ thông hơi có thể đi vào của "Chiếc thuyền Noah ngầm", nhưng sau khi "xác nhận" không có tung tích Duy Gia Nhĩ lại chuyển sang nơi khác, biểu hiện là một tiểu đội thợ săn di tích thực hiện ủy thác như bình thường.

Mà là một người từ ngoài đến không quen sống trong đường ống thông gió, tiến độ tìm người của "Tổ điều tra cũ" đương nhiên không thể quá nhanh, cứ cách hai ba tiếng thì họ lại phải ra ngoài hít thở không khí một lần, hoạt động thân thể một chút, cho tinh thần nghỉ ngơi.

Cứ thế, đến tận 11 giờ đêm, họ còn lại ba khu vực cuối cùng.

Mà một lỗ thông hơi đối ứng với khu vực đó chính là nơi mà nội ứng của họ Dư Thiên và Baldur phụ trách.

Lúc này, giáo đường Cảnh Giác đã đóng, toàn bộ nhân viên thần chức đều trở về phòng nghỉ, vũ trang của giáo đường chỉ còn lại một phần đang đi tuần tra canh gác.

Trong đại sảnh đỏ xen vàng trống không, Tương Bạch Miên điều chỉnh xong tinh thần, đứng dậy, dẫn theo đám người Thương Kiến Diệu, Bạch Thần đi đến trước thánh huy của "U Cô".

Nhìn bóng người phụ nữ lấp ló sau cánh cửa, cô cúi thấp đầu, nhỏ giọng thành khẩn nói:

"Lúc trước "Chiếc thuyền Noah ngầm" tín ngưỡng ngài, hiện giờ tín ngưỡng ngài, tương lai cũng tín ngưỡng ngài."

"Chúng tôi chỉ muốn để tín đồ của ngài được sống tốt hơn, yên tâm hơn, không phải sợ hãi bị người ta tàn sát bất cứ lúc nào."

Báo cáo xong, năm người "Tổ điều tra cũ" cùng ngẩng đầu lên.

Thánh huy "U Cô" có bóng dáng người phụ nữ ẩn nấp sau cánh cửa vẫn yên tĩnh treo ở đó.

Long Duyệt Hồng lẩm bẩm với chút thất vọng:

"Không có hồi đáp..."

Tuy hắn biết đây là ảo tưởng, cho dù là tín đồ thành kính nhất của "U Cô" cũng chưa chắc đã được Chấp tuế để ý đến, đừng nói là loại dị giáo vô thần như họ, nhưng con người ấy mà, luôn luôn chờ mong theo hướng tốt đẹp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận