Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 591: Phong cách đột nhiên thay đổi

Sáng hôm sau, Thương Kiến Diệu kể lại chuyện trong giấc mơ cho các thành viên khác của "Tổ điều tra cũ".

"Tiểu Xung đang ở đó?" Tương Bạch Miên có chút kinh ngạc.

Con đường đó nằm ở khu Hồng Cự Lang, gần khu Kim Bình Quả, cách khu Thanh Cảm Lãm khá xa.

Điều này không phù hợp với suy đoán của Tương Bạch Miên lúc trước.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết để cô đưa ra suy đoán này là dịch "Bệnh vô tâm" bùng phát ở khu Thanh Cảm Lãm có liên quan đến Tiểu Xung, nhưng đây chỉ là một giả thiết.

"Có lẽ gần đây mới dọn tới." Bạch Thần đưa ra một khả năng khác.

Tương Bạch Miên khẽ gật đầu.:

"Đến lúc đó rồi tính."

Cô lại cười nói:

"Ba nhiệm vụ lớn của chúng ta trong dãy núi bờ bắp này, mới hoàn thành được một, còn hai nhiệm vụ nữa, cũng có một cái đã nhìn thấy hi vọng thành công."

Ý của cô là, nhiệm vụ thông qua Ngựa ác mộng biết được chỗ ở của Tiểu Xung đến đây rốt cuộc coi như hoàn thành, còn thiếu nhiệm vụ bắt con sói trắng, tuy rằng phần phía trước, cũng chính là bắt con sói trắng chưa làm được, nhưng "mỏ quặng" di tích Số 13 khu đất hoang này đã giúp họ nhanh chóng thu thập được khá nhiều vật tư và sách vở có giá trị, thăm dò thêm một lần nữa hẳn là không có vấn đề gì, cùng lắm là dùng một phần kinh phí của công ty bù vào, mà nếu đã trả hết nợ, thì có bắt được con sói trắng hay không cũng không quan trọng.

Dù sao nhiệm vụ thợ săn không hạn chế số người, không có tính ràng buộc, cưỡng chế loại này, cho dù không hoàn thành, cũng không ảnh hưởng đến điểm tín dụng của họ.

Chỉ còn một nhiệm vụ không có điểm sáng nào, chính là tìm được Phí Lâm Thông - thợ săn di tích biết về giáo phái gương kia.

Mà điều này có thể sát nhập vào lần thứ ba thăm dò di tích Số 13 khu đất hoang, bởi vì Phí Lâm Thông có khả năng đã đi nhầm vào khu phế tích thành phố.

Nói chung, nếu như tất cả thuận lợi, thăm dò nơi đó một lần nữa, là "Tổ điều tra cũ" có thể quay về thành phố Ban Sơ, kịp đến xem trận giác đấu tiếp theo.

Đến chiều, "Sinh vật Bàn Cổ" gửi điện báo trả lời:

"Hiện giờ phương án này rất ổn thỏa, chỉ cần chú ý một điểm."

"Đừng tiến vào phạm vi một cây số xung quanh kênh phát thanh kia..."

"Một cây số?" Tương Bạch Miên không nhịn được phàn nàn: "Công ty thật là, nói chẳng rõ ràng gì cả. Chúng ta thăm dò một lần, họ mới rặn ra được một ít thông tin mới."

Lúc này, Gnawa tìm ra một điểm mâu thuẫn:

"Nếu như chỉ cần không tiến vào phạm vi một cây số quanh kênh phát thanh "Đạo và sửa chữa thiết bị điện" là được, thì quân chính quy của thành phố Ban Sơ đã không chỉ canh giữ ở bên ngoài, không thể đi vào thăm dò di tích Số 13 khu đất hoang."

"Có lẽ chỉ là chưa thăm dò khu vực chúng ta đến." Bạch Thần cũng suy xét nguyên do giúp.

Lúc này, Tương Bạch Miên thở hắt ra, nói:

"Tôi còn chưa dịch hết."

Bạch Thần hiếm khi xấu hổ như thế.

Điều này khiến Long Duyệt Hồng suýt thì bật cười, cũng may hắn nhịn xuống được, mà Thương Kiến Diệu cũng không vỗ tay vì chuyện đó.

Tương Bạch Miên tiếp tục phiên dịch:

"Cũng đừng vượt qua khu vực đã lên kế hoạch thăm dò."

Đọc xong, cô mỉm cười:

"Cho nên..."

Đáp án rất rõ ràng, những nơi khác của di tích Số 13 khu đất hoang có sự nguy hiểm khác.

Ngày hôm sau, vẫn thời gian cũ, hai đội ngũ tám người lại đi tới trước cánh cổng bằng kim loại mở sang hai bên.

Nhìn công viên cỏ dại mọc um tùm bên ngoài, Tương Bạch Miên cân nhắc một chút rồi nói:

"Các hạng mục cần chú ý khác, mọi người hẳn là đã rõ ràng, bây giờ tôi chỉ nhấn mạnh một điểm."

"Bất kể thu hoạch thế nào, bất kể còn có khu vực mục tiêu chưa thăm dò, một khi thời gian ở trong phế tích vượt qua nửa tiếng đồng hồ, nhất định phải trở về."

"Tôi nghĩ, chắc hẳn mọi người đều không muốn giống những thợ săn di tích bị con sói trắng đưa vào nơi này, tự dưng dùng các cách khác nhau để tự sát?"

Quy định nửa tiếng là vì lần trước thăm dò họ tổng cộng ở lại nửa tiếng, không bị thứ gì ảnh hưởng, cho nên có thể kéo dài lâu hơn một chút một cách thích hợp, ngoài ra còn phải tính toán thời gian quay về.

"Được." Waite lập tức đáp lại, giống như Tương Bạch Miên mới là người cầm đầu đội ngũ thợ săn di tích của họ, chứ không phải là Vương Phú Quý.

Lúc này, Fars và Vương Phú Quý liếc nhìn nhau một cái, tỏ ý mình cũng nghĩ như vậy.

Bên phía "Tổ điều tra cũ" đương nhiên đã sớm trao đổi về vấn đề này, không có đề nghị nào khác.

Hai đội ngũ lần lượt ra khỏi cánh cửa bằng kim loại, tiến vào công viên.

Lần này họ lại đổi một hướng khác.

Đảm người Tương Bạch Miên không quên kiểm tra cảnh vật xung quanh, tìm kiếm vết tích của con người có khả năng tồn tại.

Mà việc này có khả năng cao liên quan đến thợ săn mục tiêu Phí Lâm Thông kia.

Họ vũ trang đầy đủ, đi một lúc, Tương Bạch Miên có thị lực tốt nhất, chợt dừng chân.

Cô dùng nòng súng chỉ đối diện:

"Nơi đó hẳn là có người từng đi qua."

Theo ánh mắt cô nhìn lại, đám người Thương Kiến Diệu thấy cỏ dại chỗ đỏ bị đổ rạp.

Nó kéo dài về phía trước, tạo thành một "con đường".

Nhưng, bởi vì đang mùa hè oi nóng, gần đây trời lại không mưa, bùn đất đều khá khô ráo, trên con đường kia không lưu lại vết chân rõ ràng.

"Không biết là để lại từ bao giờ... Nhưng không quá lâu." Bạch Thần căn cứ vào kinh nghiệm, đưa ra phán đoán.

Tương Bạch Miên gật đầu, nhìn đám người Vương Phú Quý:

"Cùng đi lên xem một chút chứ?"

"Dù sao phương hướng cũng khá trùng khớp với khu vực mục tiêu của chúng ta."

Cùng lúc đó, cô thầm cầu nguyện một câu trong lòng: Hi vọng là Phí Lâm Thông.

Đám người Vương Phú Quý sao cũng được, bằng lòng tôn trọng lựa chọn của "Tổ điều tra cũ".

Hai đội ngũ hơi thay đổi phương hướng một chút, đi dọc theo vệt cỏ dại đổ rạp, từng bước ra khỏi công viên, đi đến một con đường.

Lá rụng tích tụ ở nơi này đã mục nát, một số nơi được che chắn, không bị ánh mặt trời chiếu vào, cho nên mặt đường hai bên không bị nứt nẻ, thậm chí có vẻ mềm mại.

Điều này khiến đám người miên tìm thấy một ít dấu chân.

"Hoa văn đế giày bình thường... Cao khoảng một mét bảy... Thể trọng khá nhẹ... Vết tích chắc là lưu lại vào hôm nay..." Tương Bạch Miên so sánh các vết chân, sau khi tính toán đơn giản, đưa ra phán đoán sơ bộ.

Lần này, cô hơi thất vọng.

Đây không phải là Phí Lâm Thông.

"Hôm nay mới lưu lại..." Vương Phú Quý hơi cau mày nói: "Còn có người khác biết hang núi kia dẫn đến đây? Tôi đã cảnh cáo Long Ân và Harrison, bảo họ không được tiết lộ ra ngoài, bình thường, trước khi chúng ta rời đi, họ sẽ không dám bán tin tức này."

Long Ân là người dẫn đường lúc trước của "Tổ điều tra cũ", Harrison là người trong đội ngũ thợ săn độc hành.

"Đi qua xem một chút." Thương Kiến Diệu hăng hái đề nghị.

Anh vừa dứt lời, Long Duyệt Hồng chỉ vào một nơi không xa lắm nói:

"Chỗ đó có khói."

Những người khác lần lượt nhìn sang, thấy một chỗ nào đó đằng trước, nơi bị những tòa nhà che khuất, có một làn khói xám hơi pha lam lượn lờ bay lên, không tính là mù mịt lắm, khá mỏng.

"Cách bên này khoảng một cây số." Tương Bạch Miên đưa ra phán đoán giản lược.

"Là do thời tiết quá nóng, không khí quá khô, tự sinh ra cháy?" Thợ săn độc hành Grey suy đoán rồi nói.

Hai hôm nay nhiệt độ rất cao, hắn ta cảm thấy vô cùng thoải mái, tuy rằng vẫn bọc kín áo da như trước, nhưng không còn run rẩy nữa.

"Cũng có thể là người đi vào hôm nay tạo ra." Bạch Thần nhìn vết chân bên đường.

"Đi qua đó xem sao." Thương Kiến Diệu lại một lần nữa thúc giục mọi người.

Không ai phản đối.

Đối với họ mà nói, đi sang bên đó xem cũng không ảnh hưởng đến việc mình thu thập vật tư, bên đường vẫn còn rất nhiều thứ.

Vừa thu thập, vừa đi, họ rẽ vào một con đường khác, vòng qua mấy tòa nhà, trước mắt bỗng trở nên rộng rãi.

Phía trước là một quảng trường nhỏ có hồ nước.

Giữa quảng trường có dựng một tấm bia hình bút tháp, trên bia có một giá chữ thập.

Đây là thứ thuộc về thế giới cũ thường gặp ở lưu vực sông Hồng Hà.

Bên cạnh tấm bia bút tháp kia, trên lan can của hồ nước có cắm một bó hương to, khói màu xám hơi pha lam bốc ra từ chúng.

Một cô gái mặc áo đạo sĩ màu lam xám đang đối diện với bó hương này.

Cô ta tóc vàng mắt xanh, vô cùng xinh đẹp.

"Đạo trưởng Già La Lan!" Thương Kiến Diệu hô lên, có sự phấn khích tha hương gặp cố nhân.

Cô gái kia chính là đạo sĩ Già La Lan của giáo phái "Năm Tháng Vĩnh Hằng" mà "Tổ điều tra cũ" đã gặp ở vùng hoang dã Hắc Trảo.

Cô ta là người Hồng Hà, xuất thân từ một gia đình quý tộc ở thành phố Ban Sơ.

Già La Lan không trả lời ngay, mà quay người về hướng khác vái một cái.

Sau đó cô ta không chút hoang mang xoay người lại, nhìn về phía đám người Thương Kiến Diệu.

Trên mặt cô ta lập tức hiện lên ý cười, dùng tay trái ôm lấy tay phải, để lên chỗ giữa chán.

Sau khi cúi người xuống thật sâu, cô ta lên tiếng:

"Phúc sinh vô lượng thiên tôn, chúng ta lại gặp nhau, đây là vận mệnh an bài, đây chính là sự tồn tại của đạo."

Lúc tụng niệm danh hiệu, cô ta dùng tiếng Đất Xám, nhưng bởi vì có người Hồng Hà ở đây, sau đó cô ta đã đổi sang dùng tiếng Hồng Hà.

Thấy đám người Vương Phú Quý có chút sửng sốt, Tương Bạch Miên tiến tới vài bước, cười nói:

"Đạo trưởng, sao cô lại tới đây?"

Già La Lan quay người sang, nhìn về một phía, cảm thấy không cần giấu giếm điều gì:

"Sư phụ của sư phụ tôi, từng là thiên sư, người từng phong ấn một con quái vật hùng mạnh ở nơi này giúp thành phố Ban Sơ."

"Vì thế người đã hy sinh thân mình."

"Mỗi lần đi ngang qua đây, tôi đều đi vào viếng ông ấy một chút."

Ơ... Già La Lan nói mạch lạc rõ ràng như thế, Long Duyệt Hồng lại sinh ra cảm giác hoang đường.

Đó là do phong cách bị phá vỡ tạo thành!

Giống như chủ quán Nam Kha Châu Nguyệt cầm nước bùa, gương bát quái đối phó với "Vô tâm giả cao cấp" lúc trước vậy.

Mà sau đó bản chất của chuyện này là nhắm vào cái giá phải trả của người thức tỉnh.

Tương Bạch Miên nghe vậy, chớp mắt, hỏi ngược lại như có điều suy nghĩ:

"Ngô Mông?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận