Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 388: Miếu thần

Lúc này đã bốn giờ chiều, trời mùa đông vào thời điểm này không còn sáng sủa, nhưng cũng chưa đến chạng vạng. Những tia nắng chiếu xuống mặt hồ lấp lánh, gió từ từ thổi qua, khiến người ta có cảm giác quay lại buổi sáng sớm.

đường sá trên đảo quả thật đúng như tù binh người cá nói, không bị hư hại quá nghiêm trọng, chỉ một vài chỗ thời gian dài dầm mưa dãi nắng nên bị rạn nứt, có một đoạn đường khá nhiều bùn đất bụi bặm.

Đối với Tương Bạch Miên đang đạp xe mà nói, gió lạnh thổi đến khiến đầu óc người ta tỉnh táo, phía bên trái là những đồng rộng chạy dài đến tận chân núi, phía bên phải, xuyên qua hàng cây đã vàng lá có thể nhìn thấy mặt hồ mênh mông lặng sóng.

Cảnh tượng này, cảm nhận này khiến tâm hồn cô khoáng đạt, tinh thần khoan khoái.

Nếu không phải trên người còn khoác súng phóng lựu, súng trường, thì họ thiếu chút nữa đã quên mất mục đích của chuyến đi này.

"Đáng tiếc giờ đang là mùa đông, đồng ruộng và cây cối không còn nhiều màu xanh biếc, nếu không thì cảm giác chắc chắn rất tốt." Tương Bạch Miên vừa đạp xe, vừa cảm khái một câu.

Thương Kiến Diệu cố gắng không để xe đạp của mình lao đi quá xa, suy nghĩ một chút rồi nói:

"Bầu trời mùa thu có lẽ đẹp hơn."

"Vì sao?" Tương Bạch Miên không ngờ Thương Kiến Diệu lại thật sự chọn một mùa.

Thương Kiến Diệu thản nhiên trả lời:

"Trên cây chắc chắn là đã ra rất nhiều quả."

"..." Tương Bạch Miên quyết định không tiếp tục đề tài này nữa, nói: "Xem ra người cá đã hoàn toàn rút khỏi hòn đảo này, không biết là do thần sứ kia ra lệnh hay là vì quá ba ngày sẽ xuất hiện chuyện đáng sợ..."

Đây là một trạng những hạng mục cần chú ý mà "Sinh vật Bàn Cổ" cung cấp: Không thể ở trên đảo quá ba ngày.

Thương Kiến Diệu đeo mặt nạ khỉ, suy nghĩ một chút rồi nói:

"Lúc đó không có hỏi tù binh về vấn đề này."

"Lúc đó đã biết đâu." Tương Bạch Miên bất giác an ủi một câu.

Lúc Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng đi hỏi tù binh người cá, cô còn đang ốm, không thể báo cáo về công ty, còn chưa nhận được những hạng mục cần chú ý khi thăm dò miếu thần.

Mà "Sinh vật Bàn Cổ" gửi điện trả lời vào sáng hôm thứ hai, chợ Đá Đỏ cũng đã trao đổi xong tù binh với người cá và quái núi rồi.

Cố gắng kiểm soát bản thân, không để tốc độ xe chạy quá nhanh, Thương Kiến Diệu nghiêng đầu liếc nhìn Tương Bạch Miên:

"Tôi cảm thấy hẳn là thần sứ ra lệnh."

"Hả?" Tương Bạch Miên tuy cũng phán đoán như thế, nhưng vẫn cảm thấy hứng thú với quá trình suy đoán của Thương Kiến Diệu.

Cô cảm thấy cần phải học tập lối suy nghĩ khác, không thể bảo thủ.

Dù sao có khá nhiều người thức tỉnh có vấn đề nhất định về tinh thần, dùng logic bình thường rất khó phỏng đoán được mô thức hành vi của họ.

Thương Kiến Diệu nói như thật:

"Hắn và người cảnh báo Tống đã kết giao bạn bè, lúc nhắc đến đảo giữa hồ, miếu thần cấm kỵ, sẽ không thể không nói ở trên đảo quá lâu sẽ xảy ra chuyện đáng sợ, trừ phi hắn cũng không biết tình huống cụ thể."

"Đúng vậy." Tương Bạch Miên hơi thất vọng, bởi vì đây là suy luận bình thường.

Reng reng reng!

Lúc này, Thương Kiến Diệu hăng hái bấm chuông xe đạp, dường như muốn dùng nó để tấu lên một khúc nhạc.

Đáng tiếc, loại chuông của xe đạp không làm được chuyện đó.

Tương Bạch Miên thu lại sự thất vọng vừa rồi.

Hai người đi qua từng căn nhà bỏ hoang ven hồ, sau khoảng mười phút thì rốt cuộc nhìn thấy một thị trấn.

Phong cách của nó giống với thành phố Cỏ Dại, tường trắng ngói đen, mái cong đấu củng, tràn đầy ý vị của thế giới cũ trong niên đại cổ xưa.

Đương nhiên, nơi này cũng có chỗ khác so với thành phố Cỏ Dại: Một là không có tường thành; hai là phòng ốc hầu như không cao; khoảng hai ba tầng là chính.

Bên trong thị trấn, trải nền đá xanh, cỏ dại khô vàng thỉnh thoảng lại bị gió lạnh nhổ gốc, bay lên trời.

Không biết tại sao, vừa tiến vào thị trấn này, Tương Bạch Miên đã có cảm giác ánh sáng tối đi một chút.

Điều này khiến cảnh vật lọt vào tầm mắt cô vừa có chút tĩnh mịch xa xưa, lại có chút thâm trầm.

Không cần nghi ngờ, toàn bộ thị trấn đều không có dấu hiệu con người sinh hoạt, nếu không phải hiện giờ đang vào đông, có lẽ nơi này đã thành chỗ cho cây xanh và điểm vui chơi cho các động vật.

Dù là bây giờ, Tương Bạch Miên cũng có thể nhìn thấy phân và nước tiểu của động vật bị gió hong khô ở góc tường, máng nước.

"Không có mùi." Thương Kiến Diệu khịt mũi một cái, đưa ra phán đoán.

Tương Bạch Miên mặc kệ anh, lật cổ tay xem đồng hồ:

"Bây giờ là 4 giờ 16 phút, chúng ta phải rời khỏi thị trấn này trước 4 giờ 42 phút, bất kể có tìm được thứ gì có giá trị hay không."

"Cô tính sai rồi." Thương Kiến Diệu chỉ ra.

Như vậy còn chưa đến nửa tiếng.

Tương Bạch Miên vừa tìm đường theo khẩu cung mà tu binh người cá cung cấp đến miếu thần, vừa cười nhạt:

"Đây gọi là để lại thời gian dự phòng."

"Có ma mới biết nơi này có gì khác so với lúc công ty phát hiện ra không, không thể dựa hết vào các hạng mục cần chú ý của công ty được, phải tăng tiêu chuẩn lên."

"Cô rất thích hợp gia nhập giáo phái Cảnh Giác." Thương Kiến Diệu khen một câu,

Tương Bạch Miên lườm anh một cái, lẩm bẩm:

"Tôi nghĩ anh đang chửi tôi đấy."

"Cảnh giác của giáo phái Cảnh Giác với cảnh giác của người bình thường giống nhau sao?"

Sau khi xác nhận được phương hướng đại khái, cô đạp xe dọc theo mương nước bên cạnh đến vị trí trung tâm thị trấn.

Căn cứ vào những gì tù binh người cá miêu tả, ngôi miếu thần kia ở trong một con ngõ phía đông của quảng trường thị trấn.

Trong thị trấn và ngoài thị trấn đều giống nhau, ngoại trừ tiếng gió thổi vù vù và tiếng xe đạp chạy thì hoàn toàn yên tĩnh, yên tĩnh đến mức khiến da đầu người ta tê dại.

"Ở ngoài đồng hoang còn không cảm thấy gì, đến nơi này, không có tiếng động thực sự cảm thấy rất alj." Tương Bạch Miên nhìn xung quanh, đổ một phần nguyên nhân do việc đường hẹp, quang cảnh chật chội, không khí ngột ngạt.

Thương Kiến Diệu chợt thở dài:

"Đáng tiếc Long Duyệt Hồng không tới."

"Tới thì sao?" Tương Bạch Miên thuận miệng hỏi.

Thương Kiến Diệu "ôi" một tiếng:

"Tôi có thể kể chuyện ma cho anh ta."

"Anh thật là bạn tốt của anh ấy." Tương Bạch Miên nói một câu từ đáy lòng.

Lúc nói chuyện, trước mắt họ chợt trở nên trống trải, xuất hiện một quảng trường không lớn lắm.

Phía đông của quảng trường có một cái sân khấu cao nửa mét, bên trên không có gì.

Lúc lướt qua sân khấu bằng xi măng này, có thể nhìn thấy một con ngõ nhỏ, đầu ngõ bốc ra mùi mốc meo, dường như rất lâu rồi không có gió thổi vào.

Tương Bạch Miên nhanh chóng xuống xe, dựa nó vào bên cạnh.

Họ đã đến đích rồi.

Thương Kiến Diệu vừa xuống xe, vừa nói ra nỗi lo lắng của mình:

"Có cần khóa vào không? Nếu đi ra lại thấy xe bị mất cắp thì không tốt lắm."

"Nếu xe của anh bị mất cắp thì tôi chở anh!" Tương Bạch Miên không nói ở nơi quỷ quái này lấy đâu ra người trộm xe, mà trực tiếp trả lời theo dòng suy nghĩ của Thương Kiến Diệu.

Sau mười mấy giây, hai người đã cất xong xe đạp, cầm súng trường lên, đi từng bước vào trong ngõ nhỏ.

Càng đi vào trong, không khí càng mốc meo, có cảm giác sắp đọng lại, nhưng chúng không ảnh hưởng đến hô hấp của Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên.

Trong con ngõ này tất cả cửa sổ phòng ốc đều đóng chặt, không giống những khu vực khác trong thị trấn, rất nhiều cửa bị mở bung ra, dường như từng bị người lục soát.

Hơn nữa, cửa nơi này đều được thống nhất sơn màu đen.

Đi một lúc, Tương Bạch Miên nghe thấy tiếng bước chân của mình và Thương Kiến Diệu.

Chúng không ngừng vang vọng trong con ngõ nhỏ, trùng lặp lên nhau.

"Ở đây quả nhiên khá kỳ lạ." Trong lúc Tương Bạch Miên cảm khái, ngôi miếu thần kia đã xuất hiện trước mặt họ.

Miếu thần ở chỗ khá cao cuối ngõ, phong cách kiến trúc không có khác biệt về bản chất so với xung quanh.

Cánh cổng màu đen của nó đóng chặt, bên trên nối liền với mái ngói màu đen, hai bên treo đèn lồng giấy màu trắng.

Có lẽ là có mái hiên che, đèn lồng không bị nước mưa làm ướt, dường như mới treo tối hôm qua.

Cửa miếu thần cao hơn những kiến trúc khác, dưới hiên có một tấm biển, chữ trắng nền đen.

Tương Bạch Miên chỉ liếc mắt một cái đã thấy rõ nội dung trên đó:

"Diêm La Điện."

"Cũng ra dáng phết đấy." Cô đánh giá một câu đúng trọng tâm.

Nó không ảnh hưởng đến việc cô tiếp tục đi về phía trước, chẳng mấy chốc cô và Thương Kiến Diệu đã đến trước cửa miếu thần.

Đến gần, cô chợt sinh ra một cảm giác kỳ lạ, nó như nỗi sợ hãi đến từ đáy lòng.

Tương Bạch Miên không do dự, đưa tay trái ra ấn lên cửa, đẩy mạnh một cái.

Lúc trước đạp xe, cô và Thương Kiến Diệu đã đeo găng tay cao su non rồi.

Mà lúc này, vì cẩn thận cô còn dùng tay trái.

Trong tiếng kẽo kẹt, cánh cổng màu đen của miếu thần chậm rãi mở về sau, để lộ quang cảnh bên trong.

Thứ đầu tiên đập vào mắt Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu chính là một cái sân, bốn góc đều có vại nước.

Phía cuối của sân là một điện thờ, ngoài cửa treo màn che màu trắng.

Sau khi bước qua cổng, đi vào miếu thần, nỗi sợ hãi trong lòng Tương Bạch Miên lập tức tiêu tan, nhưng tâm linh dường như bị chồng chất thêm mấy tảng đá nặng, cảm thấy cực kỳ áp lực.

Ở nơi này ngay cả tiếng gió cũng biến mất, yên tĩnh đến mức không giống thế giới hiện thực.

Đột nhiên, Thương Kiến Diệu lên tiếng hỏi:

"Tôi có thể mở loa không?"

"Hả?" Tương Bạch Miên đang hết sức chuyên chú nhất thời không phản ứng kịp.

"Bật nhạc." Thương Kiến Diệu vội vàng giải thích.

Bật nhạc trong ngôi miếu thần kỳ dị, áp lực, yên tĩnh, thần bí, thâm trầm này? Còn bật một ca khúc quái dị? Tuy Tương Bạch Miên cho rằng việc này có thể phá vỡ bầu không khí trước mắt một cách hữu hiệu, nhưng cứ cảm thấy quá kỳ quặc.

Ở một nơi có thể xảy ra chuyện "ma quái" bất cứ lúc nào, lại vang vọng giai điệu "em là quả táo nhỏ của anh"? Quả là điên cuồng!

Cô cân nhắc một chút rồi nói:

"Bây giờ chưa cần, nhưng cứ chuẩn bị đi."

"Được." Thương Kiến Diệu lập tức phấn khởi.

Hai người xách súng nhanh chóng đi vào cửa chính điện.

Sau khi vén rèm che, buộc nó vào, họ thấy bàn thờ, lư hương, tro tàn, bồ đoàn và nến trắng.

Nhưng trên bàn thờ không có tượng thần, mà phía sau bị bàn thờ che khuất, không nhìn thấy tình hình thực tế.

Lúc này, Thương Kiến Diệu đột nhiên lên tiếng:

"Có ý thức của nhân loại, không quá mười mét."

Anh miêu tả khá mơ hồ, dường như không dám khẳng định phạm vi cụ thể.

"Sau khi đi vào anh mới cảm ứng được?" Tương Bạch Miên vô cùng kinh ngạc, hỏi.

Cô nhớ phạm vi năng lực của Thương Kiến Diệu lớn nhất là hai mươi mét.

Thương Kiến Diệu gật mạnh đầu.

Tương Bạch Miên lập tức tập trung tinh thần, qua một lúc lâu mới do dự nói:

"Đúng vậy, có tín hiệu điện, rất yếu ớt... Sinh vật có tính sống cực thấp?"

Cô vừa nói vừa giơ súng lên, cùng Thương Kiến Diệu đi vòng ra phía sau bàn thờ.

Sau đó, họ nhìn thấy một cỗ quan tài, một cỗ quan tài màu đen.

Nắp quan tài mở ra, bên trong có một người đang nằm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận