Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 626: Lòng cảnh giác vĩnh viễn tồn tại

Trên đường đi đến phố Antana, đám người Tương Bạch Miên nhìn thấy rất nhiều điểm kiểm soát tạm thời.

Cũng may, họ có người máy thông minh Gnawa, cách một đoạn rất xa đã phát hiện ra trạm kiểm soát từ trước, để xe jeep đi vòng khá xa, không đến mức bị người ta nghi ngờ.

Ở phương diện khác, mục tiêu của những trạm kiểm soát này chủ yếu là xe cộ và người đi đường từ phố Antana đi ra, còn người và phương tiện đến phố Antana lại không kiểm tra nghiêm ngặt lắm.

Cho nên, xe jeep của "Tổ điều tra cũ" đến khu vực xung quanh phố Antana khá thuận lợi, đồng thời đã vạch ra được tuyến đường an toàn để trở về.

"Đỗ ở ven đường." Tương Bạch Miên liếc nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ, lệnh cho Thương Kiến Diệu đang lái xe.

Thương Kiến Diệu không hề nghi hoặc, cho xe dừng lại bên đường, vừa cười vừa hỏi:

"Có cần phải "kết giao" một người bạn không?"

"Có." Tương Bạch Miên khẽ gật đầu, hỏi theo thói quen: "Anh đã rõ lát nữa phải bảo bạn bè làm chuyện gì chưa?"

Thương Kiến Diệu trả lời hùng hồn:

"Làm lá chắn."

Hàn Vọng Hoạch ngồi phía sau nghe thấy vậy thì không hiểu gì, khóe miệng khẽ động đậy.

Thì ra trong lòng các cô, bạn bè chính là lá chắn?

Thương Kiến Diệu đỗ xe xong, nghiêng người đi nói với Hàn Vọng Hoạch:

"Muốn phiêu lưu ở trên Đất Xám thì cần có ba nhu yếu phẩm."

"Vũ khí, dụng cụ cắt gọt và bạn bè."

Có lẽ Hàn Vọng Hoạch đã nghe ra đây là câu nói đùa, không đáp lại, chỉ hỏi:

"Không đến thẳng bãi đỗ xe sao?"

Anh ta thấy chuyện cần làm cực kỳ đơn giản, ngụy trang xong, tiến vào bãi đỗ xe không phải tiêu điểm, lấy đi chiếc xe không ai biết thuộc về mình.

Tương Bạch Miên không trả lời ngay, mà nói với Thương Kiến Diệu:

"Chọn đối tượng thích hợp, cố gắng chọn những tên bán mạng, sống trong phố Antana."

Đám bán mạng trong phố Antana đương nhiên sẽ không viết những từ mang tính miêu tả lên mặt, hoặc là để lên đỉnh đầu, khiến người ta liếc mắt đã nhận ra thân phận của bọn họ, nhưng muốn phân biệt bọn họ lại không khó khăn đến vậy.

Quần áo của bọn họ không rách nát lắm, bên hông thường giấu súng lục, lúc nhìn ngang ngó dọc trong mắt sẽ ánh lên vẻ hung dữ.

Chỉ mất vài giây, Thương Kiến Diệu đã chọn được đối tượng làm bạn.

Anh đổi mũ lưỡi trai thành mũ bóng chày, đeo kính râm, đẩy cửa bước xuống, đi về phía thanh niên có hình xăm màu đen trên cánh tay.

Khóe mắt thanh niên này liếc thấy có người đến gần, nhất thời cảnh giác, đưa tay sờ vào bên hông.

"Chào anh, tôi muốn hỏi đường." Thương Kiến Diệu nở nụ cười ôn hòa.

Người thanh niên kia nói với vẻ mặt lạnh lùng:

"Ở khu vực này, chuyện gì cũng phải thu lệ phí."

"Tôi hiểu rồi, tôi hiểu." Thương Kiến Diệu thò tay vào túi áo, làm bộ như lấy tiền: "Anh xem, mọi người đều là đàn ông trưởng thành, anh dựa vào vũ khí và năng lực để kiếm tiền, tôi cũng dựa vào vũ khí và năng lực để kiếm tiền, cho nên..."

Biểu cảm trên mặt thanh niên kia từ từ thay đổi, lộ ra nụ cười:

"Dù là anh em ruột, về chuyện tiền tài cũng phải có ranh giới, đúng vậy, ranh giới, từ này rất hay, ông lớn của chúng tôi thường hay nói."

Thương Kiến Diệu đưa cho hắn tờ tiền một Orey:

"Có chuyện cần anh giúp đỡ."

"Cứ tin tưởng vào tôi!" Thanh niên kia một tay nhận tiền, một tay vỗ ngực cam đoan.

Thương Kiến Diệu nhanh chóng xoay người, hô lên về phía xe jeep:

"Lão Đàm, qua đây chút."

Hàn Vọng Hoạch ngồi yên tại chỗ, nhất thời không biết Thương Kiến Diệu đang gọi ai.

Trực giác nói cho anh ta biết Thương Kiến Diệu đang gọi mình, bèn nhìn về phía Tương Bạch Miên bằng ánh mắt đợi xác nhận.

Tương Bạch Miên khẽ gật đầu một cái.

Hàn Vọng Hoạch đẩy cửa xuống xe, đi đến bên cạnh Thương Kiến Diệu.

"Nói cho anh ta biết nơi đỗ xe và kiểu dáng của chiếc xe." Thương Kiến Diệu chỉ vào thanh niên có hình xăm trên tay trước mặt, nói với Hàn Vọng Hoạch: "Với cả đưa chìa khóa cho anh ta luôn."

Tuy Hàn Vọng Hoạch có nghi ngờ, nhưng vẫn làm theo những gì Thương Kiến Diệu nói.

Sau khi nhìn theo nam thanh niên có hình xăm trên tay cầm chìa khóa rời đi, anh ta vừa đi về phía xe jeep, vừa nghiêng đầu hỏi:

"Sao lại gọi là lão Đàm?"

Việc này có liên quan gì?

Thương Kiến Diệu nói bằng giọng sâu xa:

"Tên thật của anh đã bị bại lộ, gọi anh là lão Hàn sẽ có rủi ro nhất định, mà anh từng làm quản lí trị an của chợ Đá Đỏ, người Đất Xám nơi đó có rất nhiều người họ Đàm."

Đúng là cái lý này, nhưng anh đưa vấn đề đi hơi xa rồi... Hàn Vọng Hoạch không nói thêm gì nữa, mở cửa xe ngồi vào trong xe jeep.

Đợi Thương Kiến Diệu quay về ghế lái, Hàn Vọng Hoạch mới nhìn Tương Bạch Miên nói:

"Không cần phải cẩn thận như thế chứ?"

Lấy một chiếc xe cũng cần tìm người xa lạ không quen biết.

Tương Bạch Miên cười tự giễu:

"Trên thế giới này có rất nhiều năng lực kỳ lạ, anh không bao giờ biết được mình sẽ gặp phải ai, mà một thế lực lớn như thành phố Ban Sơ chắc chắn không thiếu cường giả, cho nên chỗ có thể cẩn thận thì nhất định phải cẩn thận, bằng không rất dễ ăn quả đắng."

"Tổ điều tra cũ" từng nhận được một bài học về phương diện này, nếu không phải tướng quân Forcas còn có mưu đồ khác thì họ đã bị lật xe.

Hàn Vọng Hoạch từng làm quản lý trị an ở chợ Đá Đỏ, tiếp xúc với giáo phái Cảnh Giác thời gian dài, dễ dàng chấp nhận cách giải thích của Tương Bạch Miên.

Họ cẩn thận đến đâu cũng không khoa trương bằng giáo phái Cảnh Giác.

"Người vừa rồi có đáng để tin tưởng không?" Hàn Vọng Hoạch sợ đối phương lấy được xe sẽ chạy mất.

Về phần bán đứng, anh ta cảm thấy không có khả năng này, bởi vì Thương Kiến Diệu và anh ta đã ngụy trang, đối phương rõ ràng không nhận ra họ là một trong số những người đang bị "Bàn tay trật tự" truy nã.

"Yên tâm, chúng tôi là bạn!" Thương Kiến Diệu tràn trề lòng tin.

Hàn Vọng Hoạch khẽ đảo mắt, ngậm miệng lại.

Phía tây bắc của phố Antana, trong một tòa nhà cao sáu tầng.

Một bóng người đứng trong căn phòng ở tầng sáu, xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh, nhìn xuống bãi đỗ xe cách đó không xa.

Ông ta mặc một bộ áo dài màu đen cho dù ở thế giới cũ cũng được coi là trang phục cổ điển, tóc tai bù xù hệt như mới gặp một vụ nổ.

Mặt ông ta gầy gò, xương gò má gồ lên, trên đầu đã có khá nhiều tóc bạc, nếp nhăn trên khóe mắt và bên mép cũng cho thấy ông ta không còn trẻ tuổi nữa.

Ông già này từ đầu đến cuối vẫn giữ nguyên tư thế nhìn ra ngoài cửa sổ, nếu không phải đôi mắt màu xanh lam thỉnh thoảng sẽ chuyển động, thì ông ta trông hệt như một bức tượng sáp.

Ông ta chính là người bảo vệ Marcus, chủ nhân của "thế giới hư cấu", Narcis.

Ông ta từ chỗ "Người viên giác" am hiểu thuật tiên đoán của "Giáo phái Ý Thức Thạch Anh" biết được, hôm nay, thời điểm này, mục tiêu sẽ quay về bãi đỗ xe này, cho nên chạy tới đây một chuyến, tự mình giám sát.

Giờ phút này, toàn bộ bãi đỗ xe đã bị "thế giới cơ cấu" bao trùm, người lui tới đều bị sàng lọc qua một lần.

Theo thời gian trôi đi, liên tục có người đi vào bãi đỗ xe này, lấy đi chiếc xe hoặc cũ kỹ, hoặc rách nát của mình.

Họ hoàn toàn không nhận ra nhất cử nhất động của mình đã được "thế giới hư cấu" sàng lọc, hoàn toàn không có cảm nhận làm một việc cần nhiều tầng "quy trình" chống đỡ.

Một nam thanh niên mặc áo phông ngắn tay, trên tay có hình xăm màu đen đi vào bãi đỗ xe, vung vẩy chìa khóa, dựa vào trí nhớ để tìm chiếc xe của mình.

Thông tin liên quan đến hắn lập tức được "thế giới hư cấu" mô phỏng lại, tiến hành hàng loạt so sánh với mấy người mục tiêu.

Kết luận cuối cùng là: Không có vấn đề.

Mất một khoảng thời gian nhất định, người nam thanh niên kia cuối cùng đã tìm ra chiếc xe việt dã màu đen đã đỗ ở đây nhiều ngày "của mình", lái nó ra ngoài.

Chiếc xe jeep màu xanh xám và chiếc xe việt dã màu đen một trước một sau lái ra khỏi khu vực phố Antana.

Tuy Hàn Vọng Hoạch không biết việc Tương Bạch Miên cẩn thận có phát huy tác dụng không, nhưng thấy chuyện đã thành công, cũng không trao đổi về phương diện này nữa.

Dọc theo tuyến đường quanh co không có trạm kiểm soát tạm thời, họ quay trở về căn phòng an toàn ở khu Kim Mạch Tuệ.

"Tại sao lại lâu như vậy?" Người hỏi là Bạch Thần.

Cô biết rất rõ đi tới phố Antana mất bao nhiêu thời gian.

"Tiện thể đi lấy thù lao, trả tiền, lấy lại cánh tay người máy." Tương Bạch Miên thuận miệng nói.

Cô lại nói với Hàn Vọng Hoạch và Tăng Đóa:

"Hôm nay nghỉ ngơi thôi, không ra ngoài nữa, ngày mai tới chỗ Tiểu Xung một chuyến."

Tiểu Xung? Hàn Vọng Hoạch và Tăng Đóa không khỏi lặp lại biệt danh này ở trong lòng.

Người mà một đội ngũ lợi hại đến vậy lại muốn đến thăm vào lúc nguy hiểm sẽ là ai đây? Thế lực nắm giữ nội bộ thành phố, sẽ hùng mạnh đến mức nào?

Hơn nữa nghe biệt danh này, có lẽ tuổi cũng không lớn lắm, chắc chắn là nhỏ hơn Tiết Thập Nguyệt.

Thế này thì nhỏ quá rồi... Tăng Đóa nhìn cậu bé tóc đen đang ngồi trước máy tính, thiếu chút nữa không tin vào mắt mình.

Hàn Vọng Hoạch cũng giống vậy, mà điều khiến anh ta càng mờ mịt hơn là, một bộ phận người của đội ngũ Tiết Thập Nguyệt đang chơi game cùng cậu bé này, một bộ phận khác thì nấu ăn trong phòng bếp, bộ phận người khác thì dọn dẹp nhà vệ sinh.

Việc này khiến đội ngũ của họ nhìn rất giống bảo mẫu chuyên nghiệp, chứ không phải là đội ngũ nguy hiểm được treo thưởng mười nghìn Orey một người, làm bao nhiêu chuyện lớn, có gan đối phó với "Bàn tay trật tự", bị phát lệnh truy nã khắp thành phố.

Cảnh tượng tương phản này khiến Hàn Vọng Hoạch và Tăng Đóa đứng ngây ra ở đó, hoàn toàn không thể hòa nhập được.

Hình ảnh hài hòa trước mắt họ giống như sinh hoạt hằng ngày của một gia đình bình thường, tràn đầy ánh mặt trời, ấm áp yên bình.

Đột nhiên Tăng Đóa nghe thấy tiếng mèo kêu "meo meo".

Còn nuôi mèo? Cô ta bất giác nhìn ra ngoài sân thượng, kết quả lại nhìn thấy một sinh vật chỉ có thể tồn tại trong ác mộng:

"Bắp thịt" đỏ như máu lộ hết ra ngoài, cao chừng một mét, trên bả vai là những chiếc gai xương màu trắng, đuôi được bao phủ bởi vỏ cứng màu nâu, mọc ra gai ngược, giống như đuôi của bò cạp…
Bạn cần đăng nhập để bình luận