Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 969: Khát khao

"Vậy bây giờ tôi sẽ đi hỏi luôn!" Thương Kiến Diệu xung phong nhận việc.

Tương Bạch Miên lườm anh một cái:

"Vừa tới ngày đầu tiên đã đi khắp nơi hỏi han mọi người, là sợ biểu hiện của mình quá bình thường, không bị người ta chú ý?"

"Đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, đến căn phòng "506" hỏi thêm các chi tiết đi."

"Được rồi." Thương Kiến Diệu kéo một cái ghế tới ngồi xuống.

Vừa rồi trưởng thôn có hỏi ý kiến họ, sắp xếp cho họ ba căn phòng liền nhau, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần một phòng, Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu một phòng, Gnawa một mình một phòng.

Ý của Tương Bạch Miên là sắp đến Băng Nguyên rồi, để hai vợ chồng Long Duyệt Hồng và Bạch Thần có cơ hội ân ái một chút.

Hiện giờ, họ định ăn tối xong sẽ tự quay về phòng mình.

Không lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ.

Một cô gái mặc áo bông thẫm màu cầm hộp đựng thức ăn đi tới.

"Cơm tối của mọi người." Cô ta vừa đặt hộp thức ăn lên bàn trà trong phòng, mở nắp ra, vừa giới thiệu: "Có thịt thỏ hầm, thịt dê nướng, thị heo xào..."

Tương Bạch Miên hít mùi thơm đang tràn ngập trong không khí, vừa cười vừa nói:

"Rất thịnh soạn."

"Các cô là khách quý mà." Cô gái kia tủm tỉm cười, bỏ từng đĩa thức ăn trong hộp đựng ra.

Tương Bạch Miên gật đầu:

"Bình thường các cô ăn uống thế nào?"

"Cũng tạm ổn." Cô gái kia nhẹ giọng trả lời: "Tuy đến tết mới được ăn thịnh soạn thế này, nhưng bình thường cũng không kém lắm, luôn có thịt để ăn."

Có lẽ là được người ta dạy, cô ta lập tức bổ sung:

"Đều nhờ có công ty."

Nói xong, cô ta mở to hai mắt, thân thiết hỏi:

"Năm nay công ty có kế hoạch tuyển thêm nhân viên bên ngoài không?"

Nếu có, thế lực phụ thuộc như họ luôn có hai đến ba suất, nếu không thì bản thân phải có công hiến rất lớn hoặc là có tài năng xuất chúng.

Đây là một cách để "Sinh vật Bàn Cổ" lôi kéo lòng người.

"Việc này tôi không rõ lắm." Tương Bạch Miên nói thật.

Đây là kế hoạch hàng năm do ban giám đốc quyết định.

Long Duyệt Hồng tò mò hỏi cô gái đưa cơm:

"Các cô sống cũng không tệ lắm, sao còn muốn vào công ty?"

Hắn nhớ trước lúc mình gia nhập "Tổ điều tra cũ", kiếm được một lượng lớn điểm cống hiến, cả nhà phải chen chúc trong một căn phòng không lớn lắm, cũng phải cách vài ba bữa mới được ăn một bữa thịt.

Cô gái kia dường như đã tưởng tượng ra rất nhiều lần, đáp lại mà không lắp bắp chút nào:

"Nhưng vào công ty thì không cần lo lắng thu hoạch kém, không cần lo bị kẻ cướp để mắt đến, nếu chẳng may mắc bệnh cũng có thể được điều trị khỏi."

"Hơn nữa, vào công ty, trở thành công nhân viên cấp bậc thấp nhất, nhưng không phải cả đời đều ở cấp bậc thấp nhất, tôi nghe nhân viên tới lúc trước có nói, cho dù chỉ sống qua ngày cũng có thể tăng lên một vài cấp..."

Nghe cô gái làng Huyền Nhai chậm rãi nói, Long Duyệt Hồng có cảm giác trong mắt thế lực phụ thuộc, công ty chính là thiên đường, mà nhóm người mình lại muốn làm phản.

Hắn đột nhiên sinh ra một nhận thức: Trên Đất Xám, thế lực có thể giúp thành viên của nó không bị chết đói, có hi vọng, cuộc sống cũng đủ yên ổn, thực sự chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Mà ở những phương diện này, công ty làm cũng rất tốt, tốt đến mức Long Duyệt Hồng bắt đầu dao động: Cho dù sếp tổng là Chấp tuế, cho dù Chấp tuế coi nhân viên trong công ty là gia súc mà nuôi nhốt, nhưng chỉ cần ở mức độ hợp lý, thì vẫn có thể chấp nhận được.

Tốt nhất là sếp tổng đừng giống vị ở viện nghiên cứu Số 4 kia... Long Duyệt Hồng thầm than một tiếng, thu lại ánh mắt, chuyển đường nhìn về phía thức ăn trên bàn trà.

Thấy trên gương mặt thanh tú còn vài phần non trẻ của cô gái kia ánh lên vẻ khao khát, Tương Bạch Miên không đả kích cô ta, vừa cười vừa nói:

"Cho dù năm nay công ty không tuyển công nhân viên bên ngoài, thì sang năm cũng sẽ có kế hoạch, cứ hai ba năm sẽ xuất hiện một cơ hội như vậy, cô còn ít tuổi, hoàn toàn có thể chờ được."

Không đợi đối phương đáp lại, cô lại đổi giọng:

"Nhưng số suất dành cho làng của các cô cùng lắm là ba, cô có nắm chắc bản thân sẽ được chọn không?"

Cô gái kia lắp bắp một hồi, nhỏ giọng đáp:

"Có."

"Vì sao cô tự tin đến vậy?" Thương Kiến Diệu tò mò hỏi.

Long Duyệt Hồng và Bạch Thần đều không nhìn ra cô gái này có tài năng xuất chúng gì.

Cô gái kia liếc nhìn ra cửa, thấp giọng nói:

"Trưởng thôn là cậu của tôi."

Đám người Long Duyệt Hồng hết lời chống đỡ.

Tương Bạch Miên chỉ có thể cười nói:

"Nhưng không phải cứ cậu của cô đề cử thì công ty nhất định sẽ tuyển, đây chỉ là một yếu tố trong đó."

"Chủ yếu nhất vẫn là bản thân cô phải có tài năng của riêng mình, ừm... nhân lúc còn trẻ tuổi, dồi dào tinh lực, thì học tập nhiều hơn, nắm giữ nhiều kỹ năng hơn đi, như vậy sẽ dễ được tuyển vào công ty hơn."

Cô gái kia nghe vậy thì cảm kích:

"Các cô thật tốt, bằng lòng dạy cho tôi những điều này, những nhân viên lúc trước tới đây không phải qua loa lấy lệ với tôi thì là muốn ngủ với tôi."

Long Duyệt Hồng thiếu chút nữa phun nước trong miệng ra, cũng may hắn không uống nước.

Bây giờ hắn mới phát hiện ra, có lẽ là vì hai mươi năm qua làng Huyền Nhai sống không tệ lắm, thiếu nữ này lại là người thân của trưởng thôn, cho nên không phải chịu nhiều khổ sở, vẫn còn giữ được vẻ ngây thơ hồn nhiên.

"Những người qua loa lấy lệ với cô thực ra là người tốt." Tương Bạch Miên nghiêm mặt nói: "Công nhân viên trong công ty như chúng tôi đều không quá xem trọng người lợi dụng quan hệ thân thích để đạt được lợi ích, chỉ kính nể nhất những người tự mình có bản lĩnh. Bất kể là kỹ năng bắn súng, kỹ năng đánh đấm hay kỹ năng trồng trọt đều phải tốt, hoặc là những người có tay nghề may quần áo, nấu nướng, chúng tôi đều rất bội phục."

Cô gái kia như hiểu ra:

"Tôi sẽ cố gắng học tập thật giỏi!"

Cô ta rời khỏi phòng của "Tổ điều tra cũ" với vẻ vừa hăng hái vừa kỳ vọng.

Thương Kiến Diệu đã nhịn hồi lâu, lập tức lẩm bẩm:

"Nếu như không phải cha cô thuộc cấp bậc quản lý, những gì cô vừa nói tôi sẽ tin."

Tương Bạch Miên tỉnh tụi giơ tay trái lên.

Thương Kiến Diệu vội vàng bổ sung:

"Nhưng tôi cũng thực sự rất bội phục bản lĩnh của cô."

"Ăn thôi, ăn thôi!"

Anh cầm bát đũa lên.

Buổi tối, Thương Kiến Diệu một lần nữa tiến vào "Hành lang tâm linh", đẩy cửa căn phòng "506" ra.

Anh vui mừng phát hiện, chủ nhân căn phòng "đúng giờ" nằm mơ.

Trong giấc mơ, bầu trời trong xanh, ánh nắng chan hòa, phong ảnh núi non vô cùng tươi đẹp, bóng người phụ nữ kia đang ngồi trên một chiếc xe việt dã màu đỏ, vi vu trên con đường nhiều ổ gà.

Thương Kiến Diệu đứng ở ven đường, hào hứng vẫy tay với cô ta.

Vù!

Chiếc xe việt dã dùng tốc độ cực nhanh lái qua trước mặt anh, làm tóc anh tung bay.

"Cũng không hỏi xem mình muốn làm gì? Chẳng có tinh thần mang đến niềm vui cho người khác gì cả!" Thương Kiến Diệu phàn nàn.

Bởi vì đây chỉ là giấc mơ, chẳng mấy chốc cảnh tượng đã thay đổi, chiếc xe lại từ đằng xa lái tới.

Thương Kiến Diệu đứng ra giữa đường, nằm lăn ra đó.

Chiếc xe việt dã màu đỏ ngày càng gần, nhưng tốc độ không hề giảm, mà còn tăng lên!

Nó lao tới như thể sắp cán qua người Thương Kiến Diệu!

"Chết người đấy!" Thương Kiến Diệu hô lên.

Tiếp đó, anh chia ra làm mười người, chín người vội vàng lăn sang một bên.

Họ đều hô lên về phía người còn lại:

"Anh thử xem có bị chèn lên không!"

Thương Kiến Diệu "lỗ mãng" cao giọng đáp lại:

"Tôi lại không ngu!"

Anh ta cũng lăn ra khỏi đường.

Tuy anh ta có thể cụ thể hóa ra thiết bị khung xương quân dụng, dùng sắt thép đối đầu với bánh xe, nhưng trọng lượng xe việt dã đè lên, xương của anh ta chắc chắn cũng không chịu nổi.

Vù một tiếng, chiếc xe việt dã màu đỏ không hề giảm tốc độ, cứ thế lái qua.

"Thật quá đáng." Các Thương Kiến Diệu đồng loạt lắc đầu, tập hợp lại với nhau.

Anh mặc thiết bị khung xương quân dụng, đợi đến khi xung quanh thay đổi, chiếc xe việt dã màu đỏ một lần nữa lái tới, anh nhảy bật lên, trèo lên nóc xe.

Bóng người phụ nữ kia hét lên thất thanh, nhắm hai mắt lại, đạp chân ga hết cỡ.

Cô ta dường như cảm thấy đến khi mình mở mắt, vấn đề đã được giải quyết rồi.

Nhưng giây tiếp theo, hai chân và hai tay cô ta đều không thể thực hiện được động tác mà bản thân đang cố gắng làm ra.

Trong tiếng choang, kính chắn gió vỡ nát, Thương Kiến Diệu nghe theo sự xúi giục của nội tâm, hoàn thành chuyện này.

Sau đó, anh chui vào trong xe, ngồi vào vị trí phó lái, sử dụng năng lực:

"Tỉnh dậy đi, là tôi đây!"

"Chẳng lẽ cô không nhận ra tôi? Gần đây ngày nào chúng ta cũng gặp nhau mà."

Bóng người phụ nữ kia không còn cứng nhắc nữa, mà thả lỏng hơn.

"Sao anh không nói sớm?"

"Tôi vẫy xe ở ven đường, vì sao cô không ngừng lại?" Thương Kiến Diệu hỏi ngược lại.

"Anh chưa từng gặp người lang thang trên đường? Gặp phải người vẫy tay bảo anh dừng xe, hoặc là cản xe giữa đường, phải đề cao cảnh giác, thà coi họ là đồ khốn, còn hơn tin là đó là người tốt." Bóng người phụ nữ kia nói rất hùng hồn, dạy dỗ Thương Kiến Diệu.

Thương Kiến Diệu coi việc cứu vớt toàn bộ nhân loại là nhiệm vụ không tán thành lắm:

"Gặp phải tình huống tương tự, tôi sẽ lựa chọn đỗ xe lại, đại đa số đều là người cần giúp đỡ, không có ý xấu."

"Thật sao?" Bóng người phụ nữ lái xe không tin nổi.

Thương Kiến Diệu thành khẩn đáp lại:

"Thật, họ vừa nhìn thấy lão Gnawa thì đã giàn giụa nước mắt kể khổ."

"Lão Gnawa."

Bóng người phụ nữ đang lái xe đột nhiên cảm thấy tiếng gọi này khiến mình liên tưởng đến điều gì đó.

Cô ta lắc đầu, xua tan cảm giác kỳ lạ kia:

"Vậy số ít kẻ khốn thì sao?"

"Đều chết rồi." Thương Kiến Diệu nghiêm mặt trả lời.

Bóng người phụ nữ mờ ảo nhất thời không nói gì.

Thương Kiến Diệu lại hỏi:

"Có chuyện tôi vẫn không hiểu lắm."

"Vì sao cô xác định vị ở trong căn phòng sâu trong khu thí nghiệm là Chấp tuế?"

Bóng người phụ nữ kia im lặng hồi lâu rồi nói:

"Tôi từng lén lút tín ngưỡng một vị Chấp tuế."

"Việc này có liên quan gì?" Thương Kiến Diệu đầu tiên là sờ cằm, sau đó tò mò hỏi: "Vị Chấp tuế nào?"

Giọng nói của bóng người phụ nữ kia trở nên chập chờn:

"Trang Sinh..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận