Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 852: Đinh Linh

Xe jeep men theo con đường nhiều ổ gà, một bên là vách núi lái về phía trước một hồi, đi tới một thung lũng.

Trong thung lũng có dòng suối sạch sẽ phát ra âm thanh róc rách, chảy về phía trước, làm ẩm ướt một mảnh đất lớn.

Dòng suối không sâu lắm, thậm chí có hơi nông, xe jeep của "Tổ điều tra cũ" có thể trực tiếp cán lên đá cuội để đi qua.

Mà đường ở chỗ này bị ngăn cách ra, một phía khác vẫn tiếp tục kéo dài, ở giữa có một điểm tụ cư loại nhỏ, kiến trúc được xây dựng bằng cốt thép trộn lẫn với bùn đất.

Trên tường bao rất cao xung quanh điểm tụ cư có mấy người đàn ông mặc đồng phục màu đen của "Quân cứu thế" đang ôm súng máy bán tự động, súng trường, nhìn chăm chăm vào đám người Tương Bạch Miên với ánh mắt sắc bén.

Trong đồng ruộng được dòng suối chảy quanh, một vài nam nữ cũng mặc đồng phục quân đội đang canh tác.

Tương Bạch Miên ở vị trí ghế lái phụ nhìn thấy thì gật đầu một cái, biết đây là một cứ điểm quân sự ở biên cảnh.

Trong các cứ điểm tương tự, những quân nhân này thay nhau canh gác, tuần tra, trồng trọt và săn bắn, ngoại trừ đạn dược, quần áo được hậu cần định kỳ cung ứng, những thứ khác có thể gắng gượng tự túc.

Cùng lúc đó ánh mắt Tương Bạch Miên đảo qua, dựa vào kinh nghiệm phong phú, cô phát hiện ra một ít vết tích, theo đó phán đoán trên vách đá bốn phía còn có thành viên của "Quân cứu thế" đang ẩn nấp.

Để đề phòng người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" tập kích cứ điểm cho nên đã bố trí hỏa lực mạnh tầm xa ở ngoài mấy trăm mét... Tương Bạch Miên thu lại đường nhìn như có điều suy nghĩ.

Cô lại cười nói với các tổ viên:

"Trời sắp tối rồi, đêm nay hạ trại cạnh bờ suối."

"Được!" Thương Kiến Diệu trả lời rất dứt khoát.

Anh đẩy cửa xe đi xuống, hướng về phía cứ điểm quân sự kia, đặt tay phải lên ngực trái, cao giọng hô lên:

"Vì toàn bộ nhân loại!"

Các thành viên của "Quân cứu thế" trên tường bao nhất thời ngây ra.

Họ lần lượt quyết định tha cho người kia, chỉ cần anh ta không có thêm hành động nào khác.

Tương Bạch Miên cũng xuống xe theo, bĩu môi sau lưng Thương Kiến Diệu, giả vờ không quen biết anh.

Thấy "Tổ điều tra cũ" không định tiến vào điểm tụ cư, mà hạ trại ở cách đó một khoảng nhất định, các thành viên của "Quân cứu thế" đều lặng lẽ thở phào một hơi.

"Họ vẫn rất tốt mà!" Thương Kiến Diệu thấy thế, cảm thán với đám người Long Duyệt Hồng.

Long Duyệt Hồng có chút không hiểu:

"Sao lại nói vậy?"

Thương Kiến Diệu hùng hồn đáp:

"Ở một cứ điểm biên cảnh hẻo lánh không người như thế này, gặp phải người từ ngoài đến trông có vẻ khá béo bở giống như chúng ta, binh lính bình thường không phải đều tìm cách ra tay, thỏa mãn lòng tham hay sao?"

"Vậy mà họ lại thở vào nhẹ nhõm khi thấy chúng ta không gây chuyện."

"Đây là biểu hiện lương thiện và nhân từ đến mức nào chứ?"

Bạch Thần bày tỏ tán thành với những gì Thương Kiến Diệu nói:

"Khá nhiều cứ điểm hoang dã ở thành phố Ban Sơ đã từng xảy ra rất nhiều chuyện tương tự, về sau, các đội ngũ thợ săn di tích, buôn lậu vũ khí thà mạo hiểm gặp phải cướp, "Vô tâm giả", sinh vật biến dị và nguy hiểm bất ngờ cũng muốn vòng qua những nơi đó."

Nếu thật sự bị binh lính ở cứ điểm hoang dã của thành phố Ban Sơ để mắt đến, tổn thất ít đồ còn là may, chỉ sợ ngay cả mạng cũng không giữ được.

Hơn nữa nếu như đánh trả, làm bị thương hoặc giết chết mấy binh lính thuộc quân chính quy, trừ phi giết người bịt miệng toàn bộ hiện trường, để sau đó không điều tra ra được, nếu không thì chắc chắn sẽ bị thành phố Ban Sơ phát lệnh truy nã.

Tương Bạch Miên vô tình phá vỡ mộng tưởng tươi đẹp của Thương Kiến Diệu:

"Có thể là vì lai lịch của chúng ta quá huy hoàng."

Đội ngũ có thể bị thành phố Ban Sơ phát lệnh truy nã cũng như tăng tiền thưởng liên tục, đến mức dùng chục nghìn Orey để tính, mà đến nay vẫn còn sống sót chạy lung tung khắp nơi, quả thực không dễ trêu vào.

Thấy vẻ mặt Thương Kiến Diệu bắt đầu sụp đổ, không hề che giấu chút nào, giống hệt như trẻ con, Tương Bạch Miên thầm thở dài, lại nói thêm một câu:

"Bất kể bên ngoài nói "Quân cứu thế" đã sa sút như thế nào đi nữa, tôi nghĩ họ chắc hẳn vẫn còn giữ được những điều then chốt, không tùy ý ra tay với người vô tội."

"Ừm... Đối với cứ điểm quân sự của thành phố Ban Sơ, làm gì có chuyện binh lính kiêm luôn nông dân, thay nhau canh tác? 100% họ sẽ bắt dân du cư hoang dã đến làm nô lệ, thay thế mình làm việc này."

"Đúng vậy." Bạch Thần gật đầu.

Trên Đất Xám hiện giờ chỉ có một bộ phận khu vực khôi phục được trật tự nhất định, các cứ điểm ở biên cảnh hoặc vùng hoang dã hiển nhiên không nằm trong phạm vi này.

Thương Kiến Diệu lại một lần nữa mỉm cười, ngân nga một bài hát, xung phong nhận việc đến bờ suối kiểm tra chất lượng nước.

Lúc "Tổ điều tra cũ" đi nhặt củi, đốt lửa trại chuẩn bị cơm tối thì cánh cổng bằng sắt của cứ điểm quân sự kia mở ra.

Ra ngoài là một nam một nữ, nữ cao khoảng một mét sáu mươi lăm, tuổi trên dưới ba mươi, vừa chín chắn vừa mặn mà.

Chị ta có mắt đen tóc nâu, lông mày đậm, ngũ quan không xấu, màu da gần với Tương Bạch Miên, đều là màu bánh mật khỏe mạnh, nhưng chị ta đen hơn một chút.

Chị ta để mái tóc ngắn ngang tai gọn gàng sạch sẽ, mặc đồng phục màu đen, dáng người không gầy không béo, khá tiêu chuẩn.

Lúc này người phụ nữ đi sóng vai với người đàn ông trẻ tuổi còn lại, nhưng bất kể là khí chất hay thái độ đều chứng tỏ chị ta mới là người lãnh đạo.

Người thanh niên kia chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, trên mép còn có hàng lông măng nhàn nhạt, tướng mạo bình thường, nhìn có chút ngây ngô.

Sau khi đến gần "Tổ điều tra cũ" thanh niên trẻ tuổi vẫn còn chút cảm giác thiếu niên chủ động giới thiệu người phụ nữ ở bên cạnh:

"Đây là đội trưởng Đinh của điểm định cư biên cảnh chúng tôi."

"Đinh Linh." Người phụ nữ kia mỉm cười đưa tay phải ra, rất thản nhiên vô tư.

Nghe lời giới thiệu mang theo chút khẩu âm, Tương Bạch Miên mỉm cười:

"Chị là người vừa dùng loa phóng thanh cảnh cáo chúng tôi?"

Cô cũng đưa tay phải ra khẽ nắm tay đối phương một cái.

Đinh Linh gật đầu:

"Đây là chức trách thuộc điểm định cư biên cảnh chúng tôi, không thể bỏ qua bất cứ người khả nghi nào."

"Tiết Thập Nguyệt đúng không? Tuy tôi biết xác suất cao đây là tên giả của cô, nhưng không sao, tên chỉ là một danh hiệu."

Tiếp đó chị ra tùy ý giới thiệu người thanh niên bên cạnh:

"Tăng Bình An."

"Tên hay lắm!" Thương Kiến Diệu vỗ tay bôm bốp, khiến cho cậu nhóc kia có chút ngượng ngùng.

"Cha mẹ cậu ta có kỳ vọng tốt đẹp về cậu ta." Đinh Linh giải thích đơn giản một câu.

Tương Bạch Miên lập tức giới thiệu các tổ viên của mình.

Đương nhiên cô đều nói tên giả.

Về phần Gnawa, vai trò hiện giờ của ông ta là một người máy bình thường, không có tên, chỉ có số hiệu, không cần giới thiệu.

Sau khi hai bên làm quen xong, Thương Kiến Diệu hỏi Đinh Linh với vẻ rất có trách nhiệm:

"Nếu như thành phố Ban Sơ lựa chọn chỗ này làm cửa đột phá, điểm tụ cư không lớn lắm như của các chị, mấy chục người thực sự có thể đỡ được sao?"

Anh biểu hiện như một thành viên thâm niên của "Quân cứu thế".

Giờ phút này, Đinh Linh có cảm giác gặp phải cấp trên đi thị sát.

Chúng tôi có chống đỡ được hay không liên quan gì đến cậu? Chị ta khẽ mỉm cười:

"Chắc chắn là không chống đỡ được."

"Chúng tôi chủ yếu sẽ báo động từ trước, dùng các cách khác nhau."

"Năm ngoái điểm tụ cư này đã bị thành phố Ban Sơ tập kích bất ngờ, chúng tôi đưa ra lời báo động trước, sau đó bỏ qua nơi này, dùng hình thức tiểu đội rút vào sâu hơn, dọc đường tìm cơ hội quấy rối kẻ địch, làm giảm tốc độ di chuyển của họ."

"Chỉ cần người vẫn còn, thì nhất định sẽ xây dựng được điểm định cư mới."

Đinh Linh trả lời khá kỹ càng chi tiết, chủ yếu là muốn nói cho đội ngũ có thực lực không thấp ở đối diện biết rằng điểm định cư của "Quân cứu thế" đều có phương án thuần thục để đối phó với các kẻ địch khác nhau, bảo họ đừng bí quá hóa liều.

"Rút vào sâu hơn chắc chắn rất gian nan và nguy hiểm đúng không?" Thương Kiến Diệu hỏi với vẻ mặt thân thiết.

Đinh Linh sửng sốt một chút mới nói:

"Đúng vậy."

Vẻ mặt của chị ta và Tăng Bình An ở bên cạnh đều có sự dao động, dường như đang nhớ lại các mối gian nguy lúc đó.

Qua vài giây Đinh Linh chủ động hỏi:

"Vì sao các cô lại muốn đến Băng Nguyên?"

Lúc trước cũng cảm thấy chị có chút để ý đến Băng Nguyên... Tương Bạch Miên sắp xếp lời lẽ rồi nói:

"Trước khi thế giới cũ bị hủy diệt, một bộ phận Băng Nguyên hiện giờ vẫn còn là nơi có khí hậu khá bình thường, có rất nhiều thành phố của con người, sau đó khí hậu thay đổi đột ngột, Băng Nguyên mở rộng, nuốt chửng khu vực này."

"Bởi vì khí hậu của Băng Nguyên có sự hạn chế cho nên đất đai có thể trồng trọt được rất ít, dân du cư hoang dã và thợ săn di tích ở nơi đó cũng không nhiều, rất nhiều phế tích thành phố vẫn còn giữ được trạng thái tương đối hoàn chỉnh, có thể giúp chúng tôi thu hoạch lớn."

"Đúng là như vậy." Đinh Linh gật đầu: "Cho dù là "Quân cứu thế" chúng tôi, phần lớn thời gian cũng chỉ tổ chức đội ngũ đi đến đó thu thập tài nguyên vào mùa hè, ừm, hiện giờ các cô đi đến đó vừa vặn vào giữa mùa hè."

Chị ta hé miệng ra, muốn nói lại thôi, qua một lúc lâu mới ngập ngừng nói:

"Các cô đến Băng Nguyên có thể để ý giúp tôi một người không?"

"Ai vậy?" Thiền sư Phổ Độ từ bi hỷ xả lấy việc giúp người làm niềm vui lên tiếng hỏi: .

Đinh Linh cúi đầu cười nói:

"Chồng tôi, anh ấy tên là Quý Cường, là một nhân viên nghiên cứu khoa học."

"Mỗi năm chúng tôi sẽ gặp nhau hai lần, nhưng năm kia anh ấy tham gia một đội khảo sát, đến Băng Nguyên, nói là chấp hành một nhiệm vụ bí mật, nếu như có thể thành công thì có tư cách gọi tôi về Ô Bắc, cả nhà sẽ đoàn tụ, nhưng từ lúc đi đến giờ tôi đã mất liên lạc với anh ấy, đơn vị của anh ấy lại vẫn luôn lo lắng về điều lệ bảo mật, không cho tôi câu trả lời cặn kẽ."

Có lẽ không ngờ đội trưởng lại nói chuyện cặn kẽ về việc phân phối và điều động công tác như vậy, Tăng Bình An ở bên cạnh chị ta có chút xấu hổ.

"Vậy à..." Tương Bạch Miên suy nghĩ một chút rồi nói: "Lưu ý thì không thành vấn đề, chỉ là chuyện nhỏ thôi."

Đinh Linh để lộ nụ cười từ tận đáy lòng:

"Chỗ tôi có ảnh của anh ấy."

"Là ảnh chúng tôi chụp ở Ô Bắc lúc kết hôn."

Ô Bắc là một trong những thành thị cốt lõi nhất của "Quân cứu thế", Ô Bắc 6 và Ô Bắc 7 do nơi đó sản xuất là loại súng lục khá thường gặp ở Đất Xám.
Bạn cần đăng nhập để bình luận