Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 579: Phát hiện kỳ lạ

Tương Bạch Miên nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, lên tiếng hỏi:

"Có cảm ứng được chúng ở đâu không?"

Đang ở giữa dãy núi, tín hiệu điện sinh vật ở bên ngoài rất nhiều, gồm cả những loại có hình thể đạt đến một mức độ nhất định, cho nên cô nhất thời không thể phân biệt được rốt cuộc hai tín hiệu điện sinh vật nào mới tương ứng với Ngựa ác mộng và Mèo an giấc.

Lời vừa ra khỏi miệng, Tương Bạch Miên lập tức hối hận, bởi vì Ngựa ác mộng và Mèo an giấc đều là sinh vật biến dị, không phải con người, Thương Kiến Diệu chưa chắc đã cảm ứng được ý thức của chúng.

Giây tiếp theo, Thương Kiến Diệu bỏ tay xuống, đeo "Vòng gây mù" lên cổ tay trái.

Sau đó, anh tháo ba lô chiến thuật xuống, lấy ra một chiếc loa phóng thanh màu xanh trắng.

Tiếp theo, anh vừa mở loa phóng thanh, đặt nó đến trước miệng, vừa cho vật phẩm trang sức giống như được bện bằng tóc đen kia tỏa ra ánh sáng như lửa đốt.

Tương Bạch Miên không ngăn cản, mang theo sự mong đợi đứng ở bên cạnh xem diễn biến.

Thời gian dường như đã dừng lại vào thời khắc này, vài giây sau, giọng của Thương Kiến Diệu truyền về phía một khu vực bên ngoài doanh trại, cũng vang vọng ở xung quanh:

"Các bạn nên biết."

"Tôi là bạn của Tiểu Xung."

"Tôi muốn tìm Tiểu Xung để chơi game."

"Cho nên..."

Dùng "Thằng hề suy luận"... Hiện giờ anh ta đã cảm ứng được ý thức của Ngựa ác mộng và Mèo an giấc? Trong lúc Tương Bạch Miên suy nghĩ, phát hiện khá nhiều người trong doanh trại hoặc bị đánh thức, hoặc là bị cắt ngang chuyện đang làm.

Trong đó gồm cả Long Duyệt Hồng, Bạch Thần và Gnawa.

Trên tầng bốn của tòa kiến trúc chính trong pháo đài, Vương Phú Quý trong phòng của khách sạn nghiêng tai lắng nghe một hồi, nhíu mày đi về phía cửa sổ, đưa ánh mắt về phía chỗ của "Tổ điều tra cũ".

Nương theo ánh đèn đường, hắn ta nhìn thấy Thương Kiến Diệu và chiếc loa phóng thanh trong tay anh, vẻ mặt càng khó hiểu.

Hắn ta hoàn toàn không biết người này rốt cuộc đang nói với ai, những lời này có ý nghĩa gì, Tiểu Xung lại là thần thánh phương nào.

Theo hướng của Thương Kiến Diệu, Vương Phú quý từ trên cao nhìn xuống toàn bộ phía ngoài doanh trại.

Dưới ánh trăng, bóng đêm mờ mịt, dường như không có gì cả.

Thương Kiến Diệu đợi một hồi lâu, lặp lại hai lần lời nói vừa rồi, rốt cuộc bỏ loa phóng thanh trong tay xuống.

Anh nói với vẻ mặt tiếc nuối:

"Có lẽ chỉ số thông minh của bọn chúng có chút vấn đề, nghe không hiểu ý tôi muốn bày tỏ."

Kỳ vọng chúng có thể nghe hiểu thì não anh còn có vấn đề hơn, biết chưa... Anh cũng đâu phải Tiểu Xung... Trong lúc Tương Bạch Miên oán thầm, cô liếc nhìn Bạch Thần, Long Duyệt Hồng và Gnawa mở cửa đi ra ngoài.

Sau đó cô hỏi Thương Kiến Diệu:

"Anh có thể cảm ứng được ý thức của bọn chúng à?"

"Bình thường không được." Thương Kiến Diệu giơ tay trái lên bày ra chiếc "Vòng gây mù" trên cổ tay: "Dùng nó thì được, tôi có thể cảm ứng được vị trí cách đây ba mươi mét ở hướng kia, có hai ý thức không phải là nhân loại nhưng khá giống, mà chúng lại không giống các sinh vật khác, bởi vì các sinh vật khác không hiện ra ý thức rõ ràng đến mức có thể cảm ứng được."

Ba mươi mét nằm trong phạm vi "Hai tay thiếu sót động tác" của Thương Kiến Diệu, mà anh không dùng "Vòng gây mù" lại không thể phát hiện ra mục tiêu.

Đến cấp bậc "Hành lang tâm linh" có thể cảm ứng được ý thức của sinh vật biến dị? Tương Bạch Miên gật đầu như có điều hiểu ra.

Lúc trước mai phục con sói trắng khổng lồ, cô bảo Thương Kiến Diệu dùng "Vòng gây mù" để cảm ứng tình huống ở phía xa, không phải là đã xác định điểm này, mà muốn dùng cách này để đề phòng chuyện bất trắc.

Mà chuyện bất trắc thường đến từ chính con người.

Đương nhiên lúc đó cô cũng ôm hy vọng thử xem "Vòng gây mù" có thể cảm ứng được ý thức của sinh vật biến dị hay không.

"Hiện giờ thế nào? Chúng vẫn đang ở đó sao?" Tương Bạch Miên gặng hỏi.

Thương Kiến Diệu lắc đầu:

"Lúc tôi gọi lần thứ hai, chúng đã lùi ra khỏi phạm vi ba mươi mét, có lẽ bản thân chúng cũng không phân biệt rõ được đôi nào là tay đôi nào là chân, nên "Hai tay thiếu sót động tác" không thể có hiệu quả."

"Vì sao không nói sớm?" Tương Bạch Miên vốn định nói một câu "còn không mau đuổi theo", nhưng suy nghĩ lại cảm thấy việc này nên để lão Gnawa ra tay thì ổn hơn.

Thương Kiến Diệu thành thật trả lời:

"Tôi cho rằng chúng nó muốn đến thông báo cho Tiểu Xung, kết quả hình như không phải."

Có lẽ Tiểu Xung còn đang chơi game trong thành phố... Tương Bạch Miên chậm rãi thở hắt ra nói:

"Tiểu Hồng, Tiểu Bạch, lấy hai bộ thiết bị khung xương quân dụng ra đây."

"Tôi và "Này", lão Gnawa đuổi lên xem một chút, hi vọng còn kịp ngăn cản chúng."

Trong dãy núi này, với khoảng cách này, không có thiết bị khung xương quân dụng, muốn đuổi theo hai sinh vật biến dị gần như là không có khả năng.

"Vậy để tôi đi trước." Gnawa không hề dừng lại, nói.

"Được." Tương Bạch Miên đang có ý định đó.

Gnawa nghe Thương Kiến Diệu miêu tả lại địa điểm xong, lập tức xông ra chỗ tường pháo đài, đưa tay nhấn một cái đã bay thẳng lên không trung.

Dưới cái nhìn khó tin của đám lính tuần tra, ông ta trực tiếp nhảy ra bên ngoài, chạy về phía khu vực của mục tiêu.

Giờ này, cánh cổng của doanh trại tiền tuyến đã đóng rồi.

Vương Phú Quý ở tầng bốn của tòa kiến trúc chính nhìn thấy cảnh ấy, ngây ra vài giây.

"Có người máy thật là tốt..." Hắn ta cảm khái với giọng hâm mộ.

Nhờ ánh trăng, hắn ta quan sát hướng đi của Gnawa, phát hiện ông ta đứng ở cách đó mấy chục mét, không biết đang tìm cái gì.

Qua một hồi lâu, không có thu hoạch gì, Vương Phú Quý thu lại ánh mắt, một lần nữa nhìn xuống khu vực đỗ xe của "Tổ điều tra cũ".

Thương Kiến Diệu vào Tương Bạch Miên vừa mặc xong thiết bị khung xương quân dụng, đang hoạt động tay chân ở chỗ đó, trạng thái rất quen thuộc.

"Việc này..." Vương Phú Quý nhìn mà tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra ngoài.

Hắn ta biết đội ngũ này có bối cảnh, thực lực mạnh, nhiều trang bị, nhưng không ngờ trang bị lại nhiều đến mức này, thực lực lại mạnh đến thế kia.

Còn không phải là loại quá cũ kỹ... Đây là ai vậy... Vương Phú Quý nhìn Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu chạy ra ngoài đến bên cạnh tường của pháo đài, cũng đưa tay nhấn một cái, bay thẳng lên trước tường bao bốn mét.

Đám binh lính tuần tra đờ đẫn nhìn, không dám ngăn cản.

Họ nghĩ đây là ngày mà bức tường thành phải chịu nhục nhã nhất.

Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu nhanh chóng đi đến bên cạnh Gnawa.

"Có dấu vó ngựa, nhưng biến mất trong cánh rừng." Gnawa chỉ vào một mảnh rừng rậm rạp nói.

Trong đó cây cối um tùm, hoàn cảnh phức tạp, muốn tìm dấu vết vô cùng khó khăn.

"Thôi bỏ đi." Tương Bạch Miên thở hắt ra, nói.

Có Gnawa ở đây, thật sự muốn truy tìm dấu vết vẫn có hy vọng nhất định, nhưng không biết sẽ tốn bao nhiêu thời gian.

Mà Ngựa ác mộng và Mèo an giấc lại không đứng im bất động, có khi chúng đã sớm chạy ra khỏi phạm vi truy đuổi.

Tương Bạch Miên nhìn quanh một vòng, rồi nhìn về phía Thương Kiến Diệu nói:

"Không phải Ngựa ác mộng thực sự bị anh bắt chước tiếng sói tru lừa tới đây đấy chứ?"

Tiếng sói tru do người bắt chước và tiếng sói tru thật vẫn có sự khác biệt nhất định.

Nếu quả thật Ngựa ác mộng bị lừa vì việc này, thì chẳng khác nào sỉ nhục giới sinh vật biến dị.

"Không có khả năng khác." Thương Kiến Diệu nói với vẻ mặt tự hào.

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng, nghi hoặc lẩm bẩm:

"Nhưng vì sao nó và Mèo an giấc lại đối phó với tôi, mà không phải là anh?"

Lừa người, à không, lừa ngựa rõ ràng là Thương Kiến Diệu!

Thương Kiến Diệu suy tư một lát, nghiêm trang nói:

"Có lẽ do cô rất có sức hút."

"Hả?" Tương Bạch Miên có tư duy nhạy bén đến đâu, cũng không thể hiểu nổi người này có ý gì, Gnawa cũng không phân tích được.

Thương Kiến Diệu nghiêm túc giải thích:

"Ngựa ác mộng nghe thấy tiếng tru của con sói trắng kia, chạy tới, kết quả không phát hiện ra mục tiêu. Mà nơi phát ra âm thanh, cô lại là người có sức hút nhất, nó cho rằng cô đã bắt cóc con sói trắng, không cho chúng tương thân tương ái, cho nên ghi thù cô."

"Cô biết đấy, đầu óc nó không được tốt lắm, dù sao cũng chỉ là một con ngựa."

Tương Bạch Miên một mặt cảm thấy cách giải thích này quá kỳ ba, mặt khác lại không hiểu sao nghi ngờ khả năng này có thể là sự thật.

Vài giây sau cô thở hắt ra:

"Quay về thôi, hi vọng chúng có thể hiểu được mấy chữ anh là bạn của Tiểu Xung."

Nhóm ba người một lần nữa quay về bên cạnh tường thành của pháo đài, tự ấn tay xuống một cái dễ dàng nhảy vào trong.

Đám binh lính tuần tra coi như không nhìn thấy gì.

Trao đổi xong với Bạch Thần và Long Duyệt Hồng về tình huống vừa rồi, Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu cởi thiết bị khung xương quân dụng ra, tiếp tục trực đêm.

Qua vài lần thay ca, chân trời đã hửng sáng.

Sau khi dùng bữa sáng xong, mấy thành viên của "Tổ điều tra cũ" phân công nhau hỏi thăm từng người trong doanh trại tiền tuyến, xem họ từng nhìn thấy sinh vật giống như Ngựa ác mộng không.

Lần này bất kể là ai cũng đều vô cùng khách sáo với họ, thái độ không tệ.

"Có từng thấy một con ngựa không? Màu đen, cao không bằng tôi, màu bờm và đuôi giống như máu tươi đọng lại rất lâu rồi, mắt cũng gần như thế..." Sau khi hỏi một vòng, Thương Kiến Diệu tìm đến ông chủ khách sạn doanh trại.

Thực ra họ chưa từng gặp được Ngựa ác mộng, tất cả những miêu tả về ngoại hình của Ngựa ác mộng đều đến từ Kiều Sơ.

Ông chủ khách sạn đã có tuổi, hai thái dương hoa râm, ông ta nghi ngờ nói:

"Từng gặp rồi, các anh mất à?"

"Đã gặp ở đâu?" Thương Kiến Diệu vui mừng gặng hỏi, Tương Bạch Miên cũng lập tức lên tinh thần.

Ông chủ nhớ lại nói:

"Hình dáng nó khá đặc thù, tôi có ấn tượng rất sâu."

"Một thời gian trước, chỗ chúng tôi thiếu gia súc vận chuyển vật tư vào trong núi, nên đi tìm những điểm tụ cư ở xung quanh để hỗ trợ, có người dắt đến một con ngựa như thế."

"Nó làm việc rất siêng năng, tôi muốn mua lại, nhưng người kia không bán."

Trong núi có nhiều nơi xe cộ khó đi, chỉ có thể dựa vào súc vật vận chuyển vật tư hoặc là con người vác bằng vai, xách bằng tay.

"Xong sau khi làm việc xong trong khoảng thời gian đó, nó bị dắt đi." Ông chủ tiếp tục nói: "Cuối cùng tôi thanh toán tổng cộng mười lăm Orey."

Tương Bạch Miên nghe vậy thì vô cùng mờ mịt, nghi ngờ ông chủ có phải đang nhận nhầm ngựa rồi không.

Ngựa ác mộng lại đến doanh trại làm khổ sai, vận chuyển vật tư?

Nó là một sinh vật biến dị khá hùng mạnh.

Sau khi nghe Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu hỏi lại hai ba lần, ông chủ bày tỏ quả thật có một con ngựa như thế.

"Tôi hiểu rồi!" Thương Kiến Diệu rượu đột nhiên đấm nắm tay phải vào lòng bàn tay trái.

"Cái gì?" Tương Bạch Miên bất giác hỏi.

Thương Kiến Diệu nghiêm túc đáp:

"Nó đang đi làm kiếm tiền."

"Hả? Vì sao?" Tương Bạch Miên toàn không hiểu.

Thương Kiến Diệu vui mừng:

"Kiếm tiền cho Tiểu Xung thuê nhà và trả tiền điện nước."

Anh dường như nghĩ rằng nuôi thú cưng đến mức độ này cũng đủ để khiến người ta hâm mộ.

Tương Bạch Miên một lần nữa lại cảm thấy tuy rất kỳ lạ, nhưng xảy ra ở chỗ sinh vật kỳ lạ, hình như cũng không đến mức khó tưởng tượng.

Nhưng đường đường là "Vua của vô tâm giả" mà cũng cần phải trả tiền nhà, tiền điện nước sao?

Lúc này ông chủ khách sạn ghi ngờ nhìn về phía họ:

"Tiểu Xung mà hai người nói là người dắt nó tới à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận