Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 949: Chỗ cuối cùng

"131"... Lawton đọc biển số của căn phòng kia.

Là người thức tỉnh thăm dò vào chỗ sâu trong "Hành lang tâm linh", ông ta có đầy đủ tự tin vào thực lực của bản thân, nhưng điều này không có nghĩa rằng ông ta không biết kiêng nể gì, không lo âu khi tiến vào một căn phòng mới.

Căn phòng này có thể thuộc về bất cứ cường giả "Thế giới mới" nào, cũng có thể là giấc mơ của một vị Chấp tuế!

Dù là người thức tỉnh cùng cấp bậc với Lawton, nếu như cái giá phải trả có chỗ kỳ quặc, bóng ma tâm lý liên quan đến phạm vi rộng, có phần kỳ dị, cũng có thể khiến người đột nhiên tiếp xúc như ông ta phải ăn quả đắng.

Lawton sờ hai vệt pháp lệnh càng ngày càng sâu của mình, điều chỉnh tâm trạng, giơ tay phải ra, vặn nắm đấm cửa bằng đồng, mở cửa phòng "131".

Lần này ông ta không định thâm nhập sâu vào trong, chỉ quan sát một chút ở rìa giấc mơ hoặc là bóng ma tâm lý, tìm hiểu tình hình, lùi ra bất cứ lúc nào cần thiết.

Sau khi cánh cửa phòng đỏ thẫm mở ra, Lawton bước về phía trước hai bước.

Theo đó cảnh tượng trước mắt ông ta có sự thay đổi.

Một lối hành lang kéo dài đến hết tầm mắt, phía trên và hai bên được sơn thành màu trắng thuần, mùi nước sát trùng gay mũi tràn ngập trong không gian.

"Bệnh viện?" Lawton căn cứ vào kinh nghiệm và kiến thức để đưa ra lời suy đoán.

Điều này khiến ông ta một lần nữa đề cao cảnh giác.

Bệnh viện trong hiện thực đã là nơi ông ta không thích lắm, bệnh viện là bóng ma tâm lý trong "Hành lang tâm linh" càng đáng sợ.

Lawton bước về phía trước một bước, thử thăm dò.

Đúng lúc này các căn phòng hai bên đồng loạt mở ra, trước cửa đều có một người khoác ga trải giường màu trắng đang đứng.

Cả người họ bị ga trải giường màu trắng bao phủ, ngay cả gương mặt cũng bị giấu trong "áo choàng", chỉ thấy một màu đen kịt, giống hệt như ác mộng.

Những người này lao ra khỏi phòng, xông về phía Lawton.

Lawton không chút hoang mang, "hừ" một tiếng.

Ông ta vừa phát ra âm thanh, những người quái dị khoác ga trải giường màu trắng này đều đồng loạt ngã xuống đất, dường như trong nháy mắt mất đi mạng sống.

Lawton không liều lĩnh, đứng im tại chỗ, quan sát những người này, xem tiếp theo có sự thay đổi nào không.

Đột nhiên cả người ông ta trở nên kiệt sức.

Nhịp tim của ông ta dần tăng lên, trán nhanh chóng nóng lên, hô hấp không còn thông thuận nữa, một bên mũi bị tắc, một bên lại nóng rực.

"Bị bệnh rồi? bản chất của bóng ma tâm lý này là sợ bị bệnh?" Lawton có kinh nghiệm phong phú, dường như hiểu ra.

Đây là một loại bóng ma tâm lý khá thường gặp, Lawton đã từng trải qua trong một vài căn phòng.

Nếu chỉ là vậy, ông ta cảm thấy bóng ma tâm lý này không phải là vấn đề lớn lao gì, quay về chuẩn bị một chút, thử lại vài lần là có thể tìm ra cách thức thích hợp, hữu hiệu.

Đúng vào lúc này, Lawton bởi vì đổ bệnh nên hơi yếu ớt đột nhiên nghe thấy bên tai vang lên những giọng nói:

"Ông bị bệnh rồi."

"Ông bị lây bệnh rồi!"

"Ông phải cách ly điều trị."

"Tới đây tiêm đi."

"Chúng tôi đã chuẩn bị xong cắn cứu thương và chất khử trùng."

Lawton theo tiếng nhìn lại, thấy cuối hành lang có rất nhiều bác sĩ và y tá mặc áo blouse trắng lao tới.

Họ có người mang cáng cứu thương, có người cầm ống tiêm, có người mang theo băng gạc, đều có gương mặt giống hệt nhau.

Đúng vậy, tuy rằng những bác sĩ và y tá này đều đeo khẩu trang, khiến Lawton không nhìn rõ rốt cuộc họ có diện mạo như thế nào, nhưng trực giác của ông ta nhận thấy họ đều giống nhau như đúc.

Sau đó, ông ta phát hiện trên cáng cứu thương đang được khiêng, ống tiêm được cầm, băng gạc được xách theo đều đột nhiên mọc ra gương mặt giống hệt các bác sĩ và y tá.

Ai nấy đều tràn trề tinh thần.

"Ông đừng chạy!"

"Mau điều trị đi."

"Tiêm một mũi là khỏe."

âm thanh huyên náo vang vọng trong đầu óc Lawton, khiến ông ta vốn đã đổ bệnh, thái dương lại co rút đau đớn, đầu váng mắt hoa, cả người như sắp hôn mê.

Ông ta đang định đối phó với những quái vật này, cánh tay đột nhiên cảm thấy đau đớn.

Lawton cuống quýt quay đầu lại, phát hiện cánh tay mình đã bị tiêm một mũi.

Người tiêm cho ông ta chính là bức tường, bức tường trên hành lang!

Bức tường kia cũng mọc ra gương mặt của bác sĩ và y tá!

"Được rồi, ông đã bị gây mê." Bức tường lên tiếng nói.

Lawton lập tức cảm thấy buồn ngủ, ông ta dùng tư thế khó mà chịu được lăn lộn lao ra.

Ông ta biết là không ổn, vội vàng lùi lại hai bước, ngã về phía sau.

Một tiếng "bịch", Lawton ngã ra khỏi phòng "131".

Ông ta lập tức trở nên tỉnh táo, không còn bị thuốc mê ảnh hưởng, cũng không còn cảm giác bị bệnh nữa.

Lawton im lặng bò dậy, nhìn chăm chú vào căn phòng "131" trước mặt, cả buổi mới tự nói một câu:

"Quá nguy hiểm..."

Trong di tích đầm lầy Số 1, đến gần trưa Thương Kiến Diệu mới tỉnh lại.

"Đợi lát ăn cơm xong, chúng ta rời khỏi trạm thuỷ điện này, sau đó men theo con sông tìm kiếm các làng ven sông." Tương Bạch Miên thông báo kế hoạch tiếp theo cho anh.

Thương Kiến Diệu gật đầu:

"Cô dậy bao lâu rồi?"

Gần đến sáng hai người họ mới ngủ, lúc trước phụ trách gác đêm.

"Chưa được bao lâu." Tương Bạch Miên đáp lại với vẻ tràn trề tinh thần: "Chủ yếu là chưa thích ứng với hoàn cảnh xung quanh, ngủ không ngon giấc lắm."

Thương Kiến Diệu "à" một tiếng, liếc nhìn Long Duyệt Hồng và Bạch Thần đang chuẩn bị bữa trưa.

"Tôi đi vệ sinh trước đã."

"Lát nữa dù sao cũng không có việc gì, tôi đi dạo trong "Hành lang tâm linh", xem căn phòng của "Trang Sinh" có sự biến đổi nào không, xem ban ngày trạng thái của căn phòng "506" là gì, xem các căn phòng xung quanh có giấu cánh cửa nối đến "Thế giới mới" không."

Tương Bạch Miên suy nghĩ một chút rồi nói:

"Tiếp theo không biết sẽ gặp phải điều gì, không cần thiết để việc thăm dò "Hành lang tâm linh" gây cản trở."

"Ừm, chỉ xem căn phòng của "Trang Sinh" có thay đổi gì không là được."

"Được rồi." Thương Kiến Diệu cũng không ép buộc.

Một lát sau, anh trở lại phòng khách, ngồi xếp bằng dưới đất, dựa vào lan can bảo hộ của cửa sổ sát đất, day hai huyệt thái dương, tiến vào giấc ngủ say.

Trong "Hành lang tâm linh", Thương Kiến Diệu một lần nữa đẩy cánh cửa màu đỏ thẫm của căn phòng "102" ra.

Anh đi vào trong một bước, trước mắt xuất hiện một mặt biển rộng lớn màu xanh thẫm gần như đen.

Đại dương mênh mông vô bờ bến, trên trời cao chỉ là một màu đen kịt.

Đúng lúc này bóng tối hơi động đậy, di chuyển một khoảng cách về phía xa theo phương nằm ngang.

Nó lại là một con chim lớn che khuất bầu trời.

"Không thú vị gì cả." Thương Kiến Diệu đã nhìn cảnh tượng tương tự rất nhiều lần, đã sớm thưởng thức đến mệt, cho nên vẻ mặt anh vẫn lạnh nhạt thờ ơ.

Anh lập tức lùi ra khỏi căn phòng "102".

Buổi chiều "Tổ điều tra cũ" lái xe theo con đường lúc tới rút khỏi di tích đầm lầy Số 1, cũng chính là thành phố Đại Giang của thế giới cũ.

Ngay sau đó, họ đi xung quanh phế tích thành phố, tìm kiếm con sông lớn vẫn cuồn cuộn chảy không ngừng kia.

Việc này làm đám người Tương Bạch Miên tốn hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng một con sông lớn vẫn chảy cuồn cuộn dù đang là mùa đông xuất hiện trước mắt họ.

Nơi xa hơn một chút, chỗ tiếp giáp với ngọn núi, có một trạm thuỷ điện đứng sừng sững.

"Xuống hạ du tìm trước đi." Tương Bạch Miên ra lệnh.

Long Duyệt Hồng phụ trách lái xe "ừm "một tiếng.

Qua vài giây, hắn lúc trước có chút im lặng, bây giờ lại lầm bầm nói:

"Vì sao công ty lại giấu chuyện di tích đầm lầy Số 1 là thành phố Đại Giang?"

"Chuyện này hoàn toàn không thể giấu được, chúng ta tùy tiện tìm một thợ săn di tích từng tiến vào nơi này là có thể hỏi được đáp án."

Hắn ám chỉ công ty hẳn là không cố ý giấu nhóm người mình, mà lúc thiết lập quyền hạn đã xảy ra vấn đề.

"Có lẽ không muốn chúng ta biết rằng thánh địa Phật môn cuối cùng ở ngay bên cạnh một cách quá sớm?" Bạch Thần thử suy đoán.

"Nhưng sớm muộn gì chúng ta cũng biết." Thương Kiến Diệu "thành thật" có sao nói vậy.

Tương Bạch Miên như có điều suy nghĩ, suy đoán:

"Cố tình để chênh lệch thời gian sao?"

"Từ lúc phát hiện ra di tích đầm lầy Số 1 đến nay, đã qua hơn hai năm, nếu công ty thực sự muốn dành thời gian làm chuyện gì đó, hẳn là cũng đủ rồi..."

Bốn thành viên của "Tổ điều tra cũ" nghĩ mãi không ra được sự bất thường của "Sinh vật Bàn Cổ" ở điểm này.

Kể cả sếp tổng là Chấp tuế "Tư Mệnh", muốn coi người của công ty thành gia súc nuôi nhốt trong chuồng, họ cũng không thể nhận được câu trả lời hợp lý.

Mang theo sự nghi hoặc như vậy, vào lúc trời sắp tối, "Tổ điều tra cũ" phát hiện ra một thôn làng.

Kiến trúc của thôn làng này có kiểu dáng cổ xưa, nằm ở khúc quanh con sông, ẩn giấu dưới ánh chiều tà, nhưng vì liên quan đến vị trí, "Tổ điều tra cũ" không thể nhìn thấy bên cạnh cổng làng có cây hòe già hay không.

"Là nơi này sao?" Tương Bạch Miên hỏi Thương Kiến Diệu.

Thương Kiến Diệu ngồi ở hàng ghế sau, thò đầu ra khỏi cửa sổ xe, nhìn kỹ càng vài giây:

"Có lẽ, chắc là, đại khái, nói chung là vậy."

"Nghiêm ngặt thật đấy." Tương Bạch Miên hận đến ngứa răng.

Cô lại nói với Bạch Thần:

"Đừng vội vào làng, đi vòng từ một bên khác."

Dù sao trọng tâm cũng là gốc cây hòe già kia.

Bạch Thần thay phiên lái xe gật đầu, để chiếc xe chạy qua cánh đồng hoang bên ngoài thôn làng.

Lúc này, trên mặt đất vẫn còn chút tuyết đọng, khiến cho bánh xe vang lên tiếng ken két.

"Nói đến cây hòe già, tôi lại nhớ đến một chuyện ma." Thương Kiến Diệu đột nhiên nghiêng người về phía trước, nói với Long Duyệt Hồng ở vị trí ghế lái phụ.

"Dừng!" Tương Bạch Miên ngắt lời anh.

Thương Kiến Diệu biết điều ngậm miệng lại.

Không lâu sau, họ đi qua một con đường nhỏ dẫn đến cổng làng.

Một cây hòe lớn đứng sừng sững ở đó, những cành cây màu nâu xám trơ trọi lung lay theo gió, điểm xuyết một vài mảng tuyết trắng.

"Nó trụi rồi." Thương Kiến Diệu chỉ ra.

"Đang là mùa đông." Tương Bạch Miên lườm tên này một cái: "Là cái cây anh nhìn thấy trong bóng ma tâm lý của "Trang Sinh" à?

"Rất giống nhưng nó không có lá cây." Thương Kiến Diệu không dám xác định.

Tương Bạch Miên thở hắt ra, nói với Bạch Thần và Long Duyệt Hồng:

"Đỗ xe lại đi."

"Chắc hẳn chính là chỗ này."

Thánh địa Phật môn cuối cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận