Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 1045: Căn phòng mới

Trong lòng Gittis, Konimis là nơi tất cả đại kị sĩ của "Đoàn bạch kỵ sĩ" cộng lại cũng không dám đến, chỉ cần là nhân loại, đến nơi đó chắc chắn sẽ bị nhiễm "Bệnh vô tâm".

Lúc trước cô ta có pho tượng Bồ Đề, nhưng cũng hoàn toàn không muốn làm một phân thân, cho đến Konimis thu thập vật tư, sợ "Bệnh vô tâm" sẽ vì thế mà nhiễm vào bản thể.

Hiện giờ đội ngũ trước mắt này không những đi vào Konimis, hơn nữa còn sống quay về pháo đài Guest.

Họ còn tuyên bố đã giải quyết xong vấn đề của Konimis, khiến "Bệnh vô tâm" lan tràn ở nơi đó hoàn toàn biến mất, không còn là nơi cấm kỵ nữa!

Trong lúc Gittis không tin nổi, Thương Kiến Diệu vô cùng chân thành và khiêm tốn đáp lại:

"Chúng tôi chỉ làm một chút cống hiến nhỏ bé."

Đây là lời nói thật đấy, vấn đề của Konimis không biết là do vị Chấp tuế nào giải quyết, xác suất cao là sếp tổng "Tư Mệnh", chúng tôi chỉ phụ trách đưa "vật phẩm" liên quan vào trong... Tương Bạch Miên thầm lầm bầm một câu trong lòng.

Cô không để ý lắm đến chuyện Thương Kiến Diệu nói cho Gittis biết Konimis đã trở lại bình thường, không sợ lúc này sẽ để lộ ra chuyện "Tổ điều tra cũ" đã hoàn thành nhiệm vụ.

Bởi vì Gittis chắc chắn sẽ không lan truyền chuyện này ra ngoài, khiến người khác chiếm được tiên cơ, mà hai ba đội ngũ cô ta tổ chức lúc đầu chắc chắn đều đáng tín nhiệm, những người đó sẽ không đem cơ hội phát tài đi nói lung tung, tránh tăng thêm áp lực cạnh tranh, không thể chọn được phần vật tư tốt nhất, có giá trị nhất.

Tuyệt đại đa số thợ săn di tích ở pháo đài Guest rất thích khoác lác, sau khi họ thăm dò hai ba lần, lén lút uống chút rượu mạnh do buôn lậu mà có, chưa chắc đã giữ được bí mật, dù sao Konimis lớn như vậy, trong khoảng một hai năm, nhiều thợ săn di tích hơn nữa cũng không thể nào khoắng sạch nơi đó được.

Nhưng chỉ cần ít nhất một tháng sau là "Tổ điều tra cũ" cũng đã hoàn thành mục tiêu dự định rồi.

Nếu đã như vậy, làm lợi cho bạn bè quen biết cũng là việc nên làm.

Cống hiến nhỏ bé... Gittis liếc nhìn Thương Kiến Diệu vài giây, bỏ qua ý định truy hỏi.

Người này có quá nhiều bí ẩn, càng tìm hiểu, càng nguy hiểm.

Cô ta kìm nén cảm xúc chấn động và kinh ngạc, chuyển sự chú ý vào vấn đề thực tế:

"Vô tâm giả ở Konimis có nhiều không?"

Nếu như còn khá nhiều, hoặc khá mạnh thì cô ta phải cân nhắc kỹ càng đến việc cấu thành đội ngũ.

"Chắc là chết hết rồi." Thương Kiến Diệu thành thật trả lời: "Dù sao lần này chúng tôi cũng không gặp được."

Tương Bạch Miên gật đầu theo:

"Đồ ăn ở Konimis đã hết sạch rồi, cho dù còn có "Vô tâm giả", trong tình huống sắp đến mùa hè, cũng sẽ đi ra khu vực xung quanh tìm thức ăn, chứ không ở lại Konimis."

"Nhưng vẫn phải thật sự cẩn thận, các "Vô tâm giả" còn sót lại ở Konimis chắc chắn đều rất mạnh." Thương Kiến Diệu dùng cách thức bổ sung để dặn dò một câu.

Sau khi tạm biệt Gittis, "Tổ điều tra cũ" lên lầu, đi vào phòng căn hộ đã đặt trước.

Tương Bạch Miên tháo ba lô chiến thuật ra, bỏ xuống bên cạnh, ngồi vào một chiếc ghế sofa đơn, vừa cười vừa nói:

"Hai ba ngày tiếp theo, chúng ta có thể thả lỏng một chút, nhiệm vụ chủ yếu chính là bổ sung điện năng và dự trữ vật tư."

"Trên mặt đất không thể nào thực sự thả lỏng." Thương Kiến Diệu trả lời một câu.

Tiếp đó anh giải thích:

"Tôi nói giúp Tiểu Hồng."

"Tôi không cảm thấy như vậy!" Long Duyệt Hồng lập tức phản bác.

Tuy rằng hắn quả thực không thể nào toàn tâm toàn tâm đều thả lỏng như trong công ty, nhưng trong tình huống bản thân ở khu vực an toàn, hắn cũng không bị quá căng thẳng, dù sao bên cạnh còn có vợ đang nằm, bên ngoài lại có đồng đội đáng tin cậy canh gác.

Tương Bạch Miên ngăn lại câu tiếp theo của Thương Kiến Diệu, thở hắt ra nói:

"Sắc trời không còn sớm nữa, nên cân nhắc xem ăn cái gì."

Hai mắt Thương Kiến Diệu sáng lên, lập tức bị rời sự chú ý.

Đêm tối, sau khi nằm dài trên giường, Thương Kiến Diệu một lần nữa tiến vào "Hành lang tâm linh", ngồi xổm trước căn phòng "205" đại diện cho Chấp tuế Tháng Hai - "Bình Minh".

Thương Kiến Diệu "lỗ mãng" thoát ra ngoài, hét lên với vẻ gấp gáp:

"Lần này có thể tiến vào chưa?"

Thương Kiến Diệu "thành thực" tự thành một thể:

"Đúng vậy, người nhà không lừa người nhà, mục tiêu đặt ra lúc trước đều đã hoàn thành rồi."

"Không phải nói tìm được vị trí cụ thể của viện nghiên cứu Số 8, thăm dò xong Konimis là có thể đi vào, cho dù gặp phải điều gì chết cũng không hối tiếc sao?"

"Đúng vậy đúng vậy." Một Thương Kiến Diệu khác phụ họa.

Từ trước đến nay anh ta luôn đứng về bên có lý.

Thương Kiến Diệu "thâm độc cay nghiệt" cười khẩy một tiếng:

"Mấy người muốn chết đừng kéo theo chúng tôi!"

"Nói cứ như tôi muốn kéo theo anh vậy, nếu không phải không thể bỏ lại tên nhát gan như anh, tôi đã sớm làm một mình rồi!" Thương Kiến Diệu "lỗ mãng" không khách sáo chút nào, đáp lại.

Đối với bản thân, không cần khách sáo.

Thương Kiến Diệu "thích mới mẻ" cũng nói xen vào:

"Không biết thăm dò trong phòng của Chấp tuế sẽ như thế nào, có được thu hoạch gì..."

Trong giọng nói của anh ta mang theo sự khao khát mãnh liệt.

Mắt thấy lòng người sắp tan rã, đội ngũ khó kiểm soát, Thương Kiến Diệu "bình tĩnh lí trí" đi một bước đến căn phòng "205".

Đúng lúc mấy Thương Kiến Diệu định hoan hô, Thương Kiến Diệu này chợt xoay người, chắn ở trước cửa phòng "205".

Anh ta nhìn quanh một vòng rồi nói:

"Đến giờ chúng ta vẫn còn chưa biết rõ vì sao Chấp tuế lại nuôi nhốt nhân loại, trong công ty che giấu mối nguy hiểm nào, lẽ nào mọi người muốn chôn vùi tấm thân hữu dụng này trước, để mặt mọi người trong công ty rơi vào vực sâu không đáy?"

"Tôi không muốn chết đi mà vẫn phải mang theo mối bận tâm như vậy." Thương Kiến Diệu hai mắt có chút sưng đỏ tỏ ý tán thành.

"Đúng vậy đúng vậy." Thương Kiến Diệu loại hình phụ họa giống như ngọn cỏ đầu tường, gió thổi chiều nghiêng về chiều đó.

"Nam mô a nậu đa la tam miệu tam bồ đề." Thiền sư Phổ Độ một nửa là máy móc, một nửa là con người dựng thẳng bàn tay lên, nói với giọng sâu xa: "Độ mình trước độ người, độ người là để độ mình."

Không ai để ý đến câu châm ngôn mang ý Phật mà anh ta khó khăn lắm mới nghĩ ra được, Thương Kiến Diệu "sứ giả chính nghĩa, ghét ác như thù" nói:

"Ngay cả mọi người trong công ty còn không cứu vớt được, thì nói gì đến chuyện cứu vớt toàn bộ nhân loại?"

Thương Kiến Diệu có tính cách hào sảng cười hì hì liếc nhìn các đồng nghiệp:

"Nếu đã có tranh chấp thì bỏ phiếu đi."

Thông qua biểu quyết, hội hiệp thương dân chủ Thương Kiến Diệu dùng số phiếu sáu bốn để thông qua đề án giải đáp bí ẩn vì sao Chấp tuế nuôi dưỡng nhân loại trước rồi mới thăm dò phòng "205".

"Ôi." Thương Kiến Diệu "thích mới mẻ" thở một hơi thật dài: "Sao chúng ta lại chưa thăm dò đến căn phòng tâm linh của người thức tỉnh trong thành phố Tuế Mạt nhỉ?"

Như vậy chưa biết chừng có thể dễ dàng tìm ra vị trí cụ thể của thành phố Tuế Mạt, thậm chí trực tiếp nhận được đáp án vì sao Chấp tuế nuôi nhốt nhân loại.

"Vận may không tốt lắm." Thương Kiến Diệu "thành thực" đáp.

"Cũng có thể là có người không muốn chúng ta gặp phải." Thương Kiến Diệu "thâm độc cay nghiệt" cười lạnh một tiếng.

Trong lúc nói chuyện, họ hợp làm một, đi vào sâu trong "Hành lang tâm linh", xem có thể tìm thấy căn phòng có cánh cửa nối đến "Thế giới mới" hoặc là liên quan đến người của thành phố Tuế Mạt không.

Đi một hồi, ánh mắt của Thương Kiến Diệu chợt ngưng lại.

Phía trước cách anh không xa, trên một cánh cửa màu đỏ thẫm có viết mấy số "503".

Đây là căn phòng thuộc về Giang Tiểu Nguyệt.

"Anh vẫn chưa tiến vào?" Sáng hôm sau, sau khi nghe thấy báo cáo của Thương Kiến Diệu, Tương Bạch Miên vừa vui mừng vừa buồn cười hỏi lại.

Thương Kiến Diệu nghiêm mặt đáp:

"Mức độ nguy hiểm của căn phòng "503" chưa chắc đã ít hơn phòng "205"."

Keng keng keng, lần này là Gnawa vỗ tay cho Thương Kiến Diệu.

Thương Kiến Diệu lại chuyển sang vẻ mặt tiếc nuối:

"Đáng tiếc không thể để lão Gnawa đi vào "Hành lang tâm linh", nếu không có thể bảo ông ấy thăm dò phòng "503"."

Mối nguy hiểm mà căn phòng "503" biểu hiện ra ngoài hiện giờ là khiến những người thăm dò mắc "Bệnh vô tâm", mà người máy thì không thể mắc "Bệnh vô tâm".

"Ừm, để đến tối rồi thảo luận lại vấn đề này, bây giờ ra ngoài mua đồ ăn và vật tư." Tương Bạch Miên gật đầu.

Họ vẫn còn dư một ít tiền từ lần trước.

Đi xuống lầu, Long Duyệt Hồng nhìn thấy một vị quản lý trị an rời khỏi quầy lễ tân, đi ra ngoài khách sạn.

Hôm nay, người trực ca ngày là Gittis.

"Anh ta hỏi gì vậy?" Thương Kiến Diệu đến gần, hỏi với thái độ là người quen.

"Iman là phó đoàn trưởng đoàn kỵ sĩ địa phương, cái chết của ông ta khiến các đại kị sĩ chú ý, vẫn đang điều tra nguyên nhân thật sự."

"Họ nghi ngờ cô?" Tương Bạch Miên tranh hỏi trước Thương Kiến Diệu.

Gittis lắc đầu:

"Cũng may tôi vẫn kiên trì không dùng các phân thân để làm lợi bất chính, bề ngoài tôi và Iman không hề có bất cứ sự liên hệ nào, họ hoàn toàn không nghi ngờ tôi."

"Đám quản lý trị an chỉ biết tôi là một người buôn bán tin tình báo không tệ, muốn xem chỗ tôi có đầu mối hay không."

Tương Bạch Miên chậm rãi gật đầu.

Sau đó cô thấp giọng nói:

"Sau này đừng nói bất cứ chuyện gì liên quan đến Iman và phân thân ở bất cứ nơi nào, trong bất cứ trường hợp gì, cho dù xung quanh không có ai, kể cả lúc trao đổi với chúng tôi."

"Tôi nghĩ không ai hiểu rõ hơn cô cái gọi là "tai vách mạch rừng"."

Người nắm giữ năng lực "Thiên nhĩ thông" không chỉ có một mình Gittis.

Gittis hơi biến sắc, nghiêm túc gật đầu.

Lúc Thương Kiến Diệu định tạm biệt người bạn này, đến những nơi khác nhau trong pháo đài Guest để mua vật tư và đồ ăn, Bạch Thần đột nhiên lên tiếng hỏi:

"Cô có từng nghe đến thành phố Tuế Mạt không?

"Làm người buôn bán tin tình báo ba năm nay, cô có từng nghe đến thành phố Tuế Mạt không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận