Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 961: Nghiệm chứng

Dì Nam mắc "Bệnh vô tâm"? Long Duyệt Hồng thốt lên:

"Sao lại có chuyện đó?"

Vị phu nhân luôn ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, tóc nhất định phải búi lên kia làm sao lại đột nhiên mắc "Bệnh vô tâm", vĩnh biệt trần gian rồi?

Nhưng nghĩ đến Trần Hiền Vũ - chủ quản trung tâm hoạt động tầng 495 tòa nhà ngầm mà mình còn quen thuộc hơn cũng tự dưng mắc "Bệnh vô tâm", không có dấu hiệu báo trước nào, Long Duyệt Hồng lại im lặng.

Đây là "Bệnh vô tâm".

Nó có thể xảy ra trên người mỗi người, bất kể anh đã trải qua gian khổ, cũng bất kể có phải anh vừa nhìn thấy hi vọng trong cuộc sống hay không.

Bạch Thần đã gặp quá nhiều chuyện tương tự, không biểu hiện ra trạng thái khó có thể tiếp nhận.

Cô im lặng một hồi, hỏi bằng giọng hơi trầm thấp:

"Sau đó dì ấy đã bị xử lý?"

Ôi, Tiểu Bạch hỏi vấn đề này chứng tỏ trong lòng cô ấy vẫn có chút mong chờ... Tương Bạch Miên không nói gì.

Cùng lúc đó, cô dùng tay trái ngăn Thương Kiến Diệu xen miệng vào.

"Đúng vậy..." A Phúc thở một hơi thật dài: "Quân phòng thủ thành phố tới xử lý."

Đây là sự lựa chọn mà mỗi một thế lực đối diện với người mắc "Bệnh vô tâm" chắc chắn sẽ đưa ra.

Bạch Thần mím môi một cái nói:

"Như vậy cũng tốt."

Đối với "Vô tâm giả", nhận thức chung của nhân loại chính là phải mau chóng xử lý, tránh làm hại đến bản thân và người bình thường, cũng chặt đứt con đường lây nhiễm có khả năng tồn tại, hoặc là bắt lại, đưa vào phòng thí nghiệm, cống hiến cho việc điều trị thành công "Bệnh vô tâm" vì tương lai nhân loại.

So với cái sau, Bạch Thần càng chấp nhận cách nói dì Nam chỉ đau khổ một trận rồi tiến vào giấc ngủ vĩnh hằng.

Cô dừng lại một chút rồi hỏi:

"Dì Nam chôn ở đâu?"

"Nghĩa trang ngoại thành." A Phúc cười khổ nói: "Vì lý do an toàn, tôi lựa chọn hỏa táng."

Bất kể là hỏa táng hay chôn trong nghĩa trang, đều cần phải bỏ tiền.

Việc đầu tốn nhiên liệu, việc sau tốn đất đai gần thành phố, luôn có một đội binh lính trông coi.

Nếu gia đình bình thường có người chết, thỉnh thoảng sẽ mang ra vùng hoang dã, tùy tiện tìm một chỗ đào hố chôn xuống.

Nhưng việc này chưa chắc đã khiến người chết được mồ yên mả đẹp, bất kể là dân du cư hoang dã hay là dã thú quanh quẩn gần đó, đều là sự uy hiếp tiềm tàng.

Bạch Thần gật đầu:

"Ngày mai dẫn chúng tôi qua đó."

"Được." A Phúc đồng ý.

Thương Kiến Diệu rốt cuộc có thể nói, anh quan tâm hỏi han:

"Đám chị em của dì Nam bây giờ sống thế nào? An Như Hương đâu? Những người góp tiền mời cô ấy làm giáo viên đâu?"

Anh một hơi hỏi liền ba câu.

A Phúc nhớ lại rồi nói:

"Cô An dạy xong ba lớp ở bên này, sau đó đã đến khu nhà khác làm giáo viên tạm thời, vẫn luôn có người mời cô ấy."

"Chị Cốc, còn có những cô gái biết chữ trong khu nhà, thông qua nghiệp đoàn thợ săn, đại đa số đều tìm được công việc mới, họ có cuộc sống rất tốt, có người thu nhập hơi thấp, nhưng vẫn có thể duy trì cuộc sống của mình, không cần phải sống trong lo lắng sợ hãi, không biết lúc nào sẽ bị bệnh lậu, hoặc là gặp phải khách hàng đầu óc có vấn đề như lúc trước.

"Chỉ có một số ít người không may mắn lắm, bản thân hoặc người nhà bị bệnh, xảy ra chuyện, nợ nần, thỉnh thoảng vẫn phải làm một vài lần, bổ sung chi phí sinh hoạt."

"Mấy năm nay, chỉ cần biết chữ, bằng lòng làm việc, đều có thể nuôi được gia đình sống trong thành phố."

Trận bạo loạn kia một là chết khá nhiều người, hai là mấy năm nay thành phố Cỏ Dại yên ổn nhất trong số các địa phương trực thuộc thành phố Ban Sơ... Tương Bạch Miên khẽ gật đầu một cái.

Thương Kiến Diệu "à à" hai tiếng, mắt thường có thể thấy được anh rất vui vẻ.

A Phúc thấy thế, lại nói nhiều thêm vài câu:

"Nhưng cũng do ông trời phù hộ đi, một số ít cô gái mù quáng, bị mấy thành viên của băng đảng xã hội đen chuyên ăn cơm của phụ nữ mê hoặc, đòi sống đòi chết, chỉ thiếu điều tự mình nhảy vào hố lửa, kết quả mấy thành viên băng đảng xã hội đen đó hoặc là chết trong trận sống mái với nhau, hoặc là bị người ta bắn lén cho một phát, không có kết cục tốt."

"Cái loại cưỡng ép lừa đảo, hình như cũng thế."

Tương Bạch Miên sửng sốt một chút, nhớ lại một việc: Công việc trước của cô giáo thời vụ An Như Hương là thợ săn di tích, công việc trước nữa lại là sát thủ.

Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu vỗ tay.

Anh vừa cười vừa nói:

"Tốt lắm!"

Đúng vậy, tốt lắm... Tương Bạch Miên vô cùng vui mừng.

Cô chủ động nói với A Phúc:

"Lúc nào ông hỏi thăm cô An dạy học ở đâu, lâu rồi chúng tôi chưa gặp cô ấy."

"Được." A Phúc biết đám người kia đã quen An Như Hương từ rất sớm, còn sớm hơn mấy cô gái trong khu nhà ở.

Trong phòng trọ, phố Nam.

Tương Bạch Miên tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, nói như có điều suy nghĩ:

"Vì sao thành phố Cỏ Dại lại có "Bệnh vô tâm"?"

"Vì sao thành phố Cỏ Dại không thể có "Bệnh vô tâm"?" Long Duyệt Hồng mờ mịt hỏi lại.

Mỗi một nơi có nhân loại trên Đất Xám đều có thể xuất hiện "Bệnh vô tâm".

Hơn nữa, từ lúc thành phố Cỏ Dại được xây dựng đến nay, hàng năm đều có vài lần "Bệnh vô tâm" bùng phát, số lượng hoặc ít hoặc nhiều, quy mô hoặc lớn hoặc nhỏ, nơi đây chưa bao giờ là thế ngoại đào nguyên.

Tương Bạch Miên nhìn quanh một vòng, nói:

"Kết quả điều tra lúc trước của chúng ta là "Bệnh vô tâm" liên quan đến "Thế giới mới", thông qua các tiếp điểm để lọt vào Đất Xám, thỉnh thoảng khiến nhân loại xung quanh bị lây nhiễm.

"Nhưng thành phố Cỏ Dại không giống nơi sẽ xuất hiện tiếp điểm "Thế giới mới"."

"Ừm, rất nhiều điểm tụ cư của nhân loại cũng không giống, nhưng vẫn xuất hiện "Bệnh vô tâm"."

Lúc trước họ đã hủy bỏ suy đoán "Bệnh vô tâm" bị lan truyền là do dao động sinh ra từ sức mạnh của "Thế giới mới" va chạm với nhau, kết quả hiện giờ lại gặp phải tình huống không giải thích được.

"Đúng vậy... việc này mâu thuẫn với suy đoán của chúng ta." Long Duyệt Hồng khẽ gật đầu một cái.

Lúc nói chuyện, khóe mắt hắn liếc đến đầu đạn hạt nhân được Gnawa đặt ở trong góc phòng.

Nói chuyện phiếm bên cạnh một vật phẩm như vậy, hắn cứ cảm thấy là lạ.

Tuy rằng nó tuyệt đối an toàn, không thể nổ tùy tiện, nhưng nhớ đến uy lực trong lời đồn, Long Duyệt Hồng lại có ảo giác "gần vua như gần cọp".

Bạch Thần suy nghĩ một chút rồi nói:

"Tiếp điểm "Thế giới mới" vừa có thể là người, vừa có thể là vật, người thì thuộc về các thế lực khá lớn, hoặc là đang ngủ say ở nơi bí mật, hẳn là không liên quan đến thành phố Cỏ Dại, nhưng vật thì có lẽ chỗ nào cũng có, hoặc lớn hoặc nhỏ, hiệu quả sinh ra cũng không giống nhau."

Ý của cô là, tuy thành phố Cỏ Dại không tồn tại cường giả "Thế giới mới", nhưng không có nghĩa ở đây không ẩn chứa tiếp điểm "Thế giới mới" loại cực nhỏ.

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng:

"Ngày mai đi viếng dì Nam, để "Này" đeo "Ngọc sáu giác quan" hoặc là dây chuyền "Thiên sứ sinh mệnh", đi lòng vòng quanh thành phố, tìm xem có tiếp điểm "Thế giới mới" không."

"Nếu có, chúng ta sẽ dùng điện cao thế bắn phá, để nơi này không cần lo lắng đến "Bệnh vô tâm" trong một khoảng thời gian dài nữa, nếu không có, vậy chúng ta có thể một lần nữa suy đoán lại cơ chế lây lan và căn nguyên "Bệnh vô tâm", hoặc nên nói là sửa chữa."

Tiếp theo, Tương Bạch Miên vốn định nói "dù sao thành phố Cỏ Dại cũng không lớn, tôi đã vạch xong tuyến đường, với phạm vi cảm ứng của "Này" hiện tại và "tình bạn" với Hứa Lập Ngôn, không khó kiểm tra toàn bộ một lượt", nhưng anh hùng khí đoản, chỉ đành nhìn về phía Gnawa:

"Lão Gnawa, ông kết hợp phạm vi cảm ứng của "Này" vạch ra tuyến đường, phải bao trùm từng nơi một."

"Không thành vấn đề." Gnawa hoàn toàn không cảm thấy đây là một vấn đề khó.

"Vậy lúc nào đến thăm hỏi người anh em Hứa Lập Ngôn của tôi?" Thương Kiến Diệu đưa ra câu hỏi.

Hứa Lập Ngôn chưa chắc đã muốn gặp anh... Tương Bạch Miên thầm lầm bầm một câu, đã nghĩ sẵn câu trả lời trong đầu:

"Không có lệnh của thành chủ, rất nhiều nơi chúng ta không vào được, đừng nói gì đến chuyện cảm ứng kiểm tra toàn bộ thành phố, cho nên, ngày mai chúng ta đi viếng dì Nam xong, chuyện đầu tiên là phải đi tìm người anh em Hứa Lập Ngôn của anh."

Tuy với cấp bậc và năng lực của Thương Kiến Diệu, trong một nơi nhỏ như thành phố Cỏ Dại, hoàn toàn có thể kết giao bạn bè trong phạm vi rộng, dễ dàng đi lại, nhưng có cách thức dễ dàng hơn, Tương Bạch Miên cảm thấy không cần phải làm vậy.

Có ma mới biết nơi này có ẩn giấu giáo đoàn nguy hiểm nào, thờ phụng vị Chấp tuế không thân thiện nào không!

"Đầu bếp của phủ thành chủ khá được." Thương Kiến Diệu bình luận đúng trọng tâm.

Anh lập tức đưa ra đề nghị:

"Chúng ta đến phủ thành chủ trước, đi viếng dì Nam sau."

Ê, có cần phải thực dụng như thế không... Long Duyệt Hồng còn chưa kịp nói câu này, Thương Kiến Diệu đã bổ sung:

"Như vậy chúng ta có thể đóng gói một ít đồ ăn ngon cho dì Nam!"

Bạch Thần mím môi nói:

"Như vậy chỉ lãng phí thì phải?"

"Không đâu." Tương Bạch Miên nói: "Trong tập tục của thế giới cũ, sau khi dùng đồ cúng hoàn thành nghi thức xong, đều sẽ chia cho bạn bè người thân."

Bạch Thần "ừm" một tiếng, gật đầu.

Thảo luận chuyện này xong, Tương Bạch Miên lại nói với Thương Kiến Diệu:

"Anh định lúc nào đến căn phòng "506" nữa?"

Thương Kiến Diệu dùng giọng điệu không thể chờ được nữa đáp lại:

"Bây giờ!"

"Tôi định cứ khoảng hai tiếng đồng hồ lại đi một lần, tôi không tin cô ta không ngủ!"

"Lần này vào giấc mơ của cô ta, tôi định sử dụng năng lực, xem có hiệu quả không?"

"Ừm."

Tương Bạch Miên suy nghĩ một chút rồi nói: "Tiện thể quan sát xem giấc mơ của chủ nhân căn phòng, nếu năng lực vô hiệu, chúng ta có thể căn cứ vào giấc mơ, phán đoán cô ta ở khu vực nào, là người như thế nào, đến tận nhà thăm hỏi trong hiện thực."

"Được."

Thương Kiến Diệu trả lời vô cùng sảng khoái.

Trong khách sạn U Mộng, Tarnan.

Bà chủ Ainol đang ngồi trước máy tính xách tay, cố gắng mở mắt ra, không ngừng nói với bản thân:

"Không được ngủ, không được ngủ..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận