Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 915: Cuộc sống nhàn nhã

Lối vào tòa nhà ngầm, "Sinh vật Bàn Cổ".

Lưu Trừng Khôn dẫn theo một đội nhân viên cấp dưới thuộc Ban an toàn, canh giữ đằng sau cánh cổng lớn màu bạc trắng, ai nấy đều có chút lười biếng.

Họ mang đến một đống ghế, hoặc nằm hoặc ngồi, hoặc ngây ra, hoặc nói chuyện phiếm, chỉ để lại bốn đồng nghiệp vác theo súng đứng ở bên cạnh thiết bị kiểm tra an ninh loại hình mới, nghiêm túc canh gác.

Không phải họ đang lén trốn việc, lười biếng một cách tiêu cực, mà người ra vào tòa nhà ngầm mỗi ngày đều khá hữu hạn, đám người Lưu Trừng Khôn phần lớn thời gian đều không có việc gì để làm, nếu như ép họ luôn giữ trạng thái đề phòng cao độ, chỉ khiến cho thể xác và tinh thần của họ đều mệt mỏi, bề ngoài chuyên chú, thực tế lại rã đám, cho nên chẳng thà để họ chia tổ thay phiên canh gác vào những lúc không có ai ra vào, mỗi tổ bốn người, mỗi ca một tiếng đồng hồ.

Lưu Trừng Khôn ngồi trên ghế bành có lưng tựa của mình, ánh mắt quét qua tất cả cấp dưới, gật đầu với vẻ khá hài lòng.

Anh ta vừa thỏa mãn với bốn người chuyên tâm canh gác trong ca trực của mình, toàn bộ tinh thần đều đề phòng, vừa thỏa mãn với những nhân viên còn lại mặc dù đang nghỉ ngơi thả lỏng, nhưng không hoàn toàn ném chức trách ra sau đầu, vẫn giữ lại một chút cảnh giác.

Cuộc sống thế này thật sự không tồi... Lưu Trừng Khôn hơi dựa về phía sau, cầm lấy chiếc bình giữ nhiệt nhặt được ở trên Đất Xám lúc trước, mở nắp vặn, nhấp một ngụm.

Việc ít, điểm cống hiến nhiều, không có nguy hiểm gì, chính là miêu tả chân thực về chức vụ lúc trước của anh ta, không biết có bao nhiêu người ao ước lén gửi báo cáo về anh ta.

Mỗi lần nghe thấy thủ trưởng bảo mình phải chú ý một chút, lúc canh gác ở lối vào đừng quá buông lỏng, như vậy rất dễ bị một vài tên tâm địa đen tối nào đó túm được điểm yếu, anh ta luôn cười khẩy khinh thường trong lòng: Đám khốn nạn kia, ông đây có được như ngày hôm nay lúc trước phải dùng mạng để đổi lấy, thật sự cho rằng cấp đội trưởng D8 là dựa vào quan hệ, tích lũy thời gian làm việc là có thể có được từ lúc còn trẻ sao?

Thật sự cho rằng không có hơn mười năm kinh nghiệm, công ty sẽ giao việc quan trọng như canh cửa ra vào cho mình hay sao?

Phải biết rằng nhân viên làm việc bên ngoài của Ban an toàn có tỉ lệ thương vong không thấp, cho dù có nhận thêm phụ cấp ngoài định mức, đồ ăn ngon hơn cùng thu hoạch ngẫu nhiên thuộc về cá nhân, cũng không có mấy người tình nguyện gia nhập, dù sao trong tình huống cùng một cấp bậc chức vụ, tiền lương cơ bản của mọi người là như nhau, phụ cấp và đồ ăn được cộng thêm vào cũng không cao đến mức khiến người ta muốn bỏ mạng ra để đổi lấy, nhà mình tiết kiệm một chút cũng có thể sống được, không đến mức chết đói, chết rét, cùng lắm là mỗi tuần ăn ít hơn hai bữa thịt.

Về phần nhân viên công tác ở bên ngoài của Ban an toàn, phúc lợi tốt nhất chính là thăng chức nhanh, nhưng vấn đề ở chỗ, người thăng chức nhanh cũng phải chịu thử thách mưa bom bão đạn, đủ loại nguy hiểm mới có được, đằng sau mỗi người đều có không ít tứ chi, thậm chí hài cốt của đồng nghiệp lót đường.

Những người còn lại, tốc độ thăng chức cũng chỉ như thế, điều kiện tốt nhất chỉ là chuyển vào bên trong, có thể trực tiếp tăng lên một cấp, bởi vậy mỗi năm vẫn có một vài nhân viên dã tâm bừng bừng, muốn liều mạng tìm kiếm vinh hoa phú quý, chủ động tham gia cuộc tuyển chọn của Ban an toàn, đại đa số đều muốn tích lũy năm công tác và đủ độ tuổi để có thể thăng chức, trong nhà có già có trẻ, có bạn đời, thực sự không cần phải mạo hiểm.

Nhớ lại thời phải đối đầu với cướp bóc, sinh vật biến dị, quân đội của các thế lực lớn, hoàn cảnh hiểm ác đáng sợ, những người có năng lực đặc thù trên Đất Xám lúc trước, Lưu Trừng Khôn không hiểu sao cảm thấy trong lòng run rẩy, xương cốt cũng trở nên đau nhức.

Nhiều năm trước, anh ta và các đồng nghiệp của mình bị một nhóm kị sĩ của "Đoàn bạch kỵ sĩ" ngụy trang thành thợ săn di tích bao vây ở chỗ sâu trong vùng đầm lầy, khi đó mưa dầm liên miên, qua mấy ngày họ bước cao bước thấp đi tìm đường ra, thỉnh thoảng có người rơi xuống bùn, nhanh chóng bị lún xuống, kéo cũng không ra được, anh ta chỉ đành trơ mắt nhìn những gương mặt quen thuộc, sinh động bị nỗi tuyệt vọng dần dần bao phủ.

Từ đó về sau mỗi khi đến ngày mưa dầm, bàn chân của Lưu Trừng Khôn sẽ âm ỉ đau, khi ngủ thường mơ thấy ác mộng.

Cơn đau này kéo dài cho đến khi anh ta chuyển về làm công việc bên trong công ty mới từ từ biến mất.

Xoa đầu gối một lúc, Lưu Trừng Khôn càng cảm thấy thỏa mãn với công việc và cuộc sống hiện giờ, hy vọng có thể được như vậy cho đến độ tuổi giới hạn, rời khỏi Ban an toàn, chuyển sang chức vụ khác.

Đến lúc đó, anh ta có thể từ cấp đội trưởng D8 tăng lên cấp chủ quản hành động đội ngũ D9, đối ứng với quản lí cấp cao của các ban ngành khác, gần với các lãnh đạo cao cấp bắt đầu bằng chữ M, có thể làm chủ quản một tầng, xưởng trưởng một gian nhà xưởng, hoặc là cục trưởng Cục giám sát trật tự của một khu lớn.

Cấp bậc chức vụ như vậy, điểm cống hiến đủ để nuôi sống một gia đình, còn được nhận thêm đủ loại phúc lợi như chia nhà, đồng thời nắm thực quyền, có thể nắm giữ số mệnh của khá nhiều người.

Trong lúc suy nghĩ miên man không bờ bến, Lưu Trừng Khôn có chút buồn ngủ.

Đúng lúc này, anh ta nghe thấy lời nhắc nhở:

"Có nhân viên công tác ở bên ngoài quay trở về, thông qua hệ thống kiểm tra sơ bộ, xin hãy sắp xếp người làm kiểm tra đợt hai, xác định có mở cửa hay không."

Lưu Trừng Khôn đứng phắt dậy, nói với đám cấp dưới hai bên:

"Tiểu Đồng, Tiểu Kha, hai cậu đi kiểm tra một chút."

Trong quá trình chờ đợi, anh ta xoa mặt, tìm lấy một chút tinh thần, tránh cho người ta đâm chọc.

Không lâu sau, anh ta nhìn thấy một chiếc xe jeep màu xanh xám lái qua cánh cổng lớn màu bạc trắng, nhìn thấy một cô gái khá cao đẩy cửa bước xuống xe, tay tháo cặp kính đen đặt trên sống mũi xuống, để lộ ra gương mặt xinh đẹp quen thuộc.

"Miên..." Lưu Trừng Khôn vừa hô lên một tiếng, đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng đổi giọng: "Các cô đã trở về rồi đấy à?"

Anh ta không tỏ ra quá mức thân thiết vì mình là bạn thân của anh trai Tương Bạch Miên, gọi tên mụ của đối phương, anh ta biết trước khi ra ngoài làm nhiệm vụ lần này, Tương Bạch Miên là nhân viên cấp chủ quản D9, ngồi ngang hàng với thủ trưởng của mình.

Điều này khiến cho Lưu Trừng Khôn vừa xấu hổ, vừa có chút gò bó.

Dựa theo điều lệ chế độ trong "Sinh vật Bàn Cổ", nếu thật sự có tình huống tương ứng, Tương Bạch Miên chưa biết chừng sẽ được điều tới quản lý trực tiếp họ.

Dù sao đối phương có thể thằng cấp từ D6 lên D9 trong vòng hai năm công tác, chắc chắn cũng tích lũy đủ cống hiến để chuyển về làm bên trong công ty, chỉ cần cô ấy không muốn rèn sắt khi còn nóng, dứt khoát gia nhập cấp quản lý, bất cứ lúc nào cũng có thể đổi chức vụ.

Tương Bạch Miên cười nói:

"Đúng vậy, lần này ra ngoài gần nửa năm."

Hiện giờ đã cuối thu rồi.

Lúc cô và Lưu Trừng Khôn nói chuyện, Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần lần lượt xuống xe, mở cốp sau lấy ra tất cả vật phẩm để kiểm tra.

Chuyện tiểu đội tinh anh như họ có hai bộ thiết bị khung xương quân dụng, năm ngoái Lưu Trừng Khôn trực ban đụng phải đã biết rồi, cũng chuẩn bị đầy đủ tâm lý, nhưng nhìn từng chiếc thùng gỗ được bê xuống, mở ra, anh ta vẫn không nhịn được trợn tròn mắt.

"Một, hai, ba... Một, hai..."

Ba bộ thiết bị khung xương quân dụng, hai bộ áo giáp thông minh sinh học!

Đối với một đội ngũ chỉ có bốn người mà nói, đây không thể dùng từ xa xỉ để hình dung nữa rồi.

Quả thật là lãng phí!

"Các cô đây là?" Lưu Trừng Khôn không nhịn được lên tiếng hỏi.

Một đội ngũ thế này rốt cuộc chấp hành nhiệm vụ gì ở bên ngoài?

Phân phối tương tự để đánh một đại đội hành động không có sự đề phòng cũng đủ!

Thương Kiến Diệu nghiêm trang giải thích:

"Giống như xe cần có lốp dự phòng, trang bị cũng cần có cái để thay thế."

Chúng tôi lúc trước, một đại đội hành động có hai bộ áo giáp thông minh sinh học đã là rất khá rồi, trừ phi là đại đội chuyên môn, sử dụng theo kiểu tập trung... Lưu Trừng Khôn thầm châm chọc một câu.

Anh ta dùng ánh mắt phức tạp nhìn đám người Tương Bạch Miên lần lượt đi qua cửa an ninh, lặng lẽ thở một hơi thật dài.

Tiểu đội này là trường hợp đặc biệt trong đặc biệt, có thể dùng tốc độ khó tin để liên tục thăng chức mà không tổn thất bất cứ thành viên nào, có lẽ đây là lần đầu tiên từ lúc "Sinh vật Bàn Cổ" khai thiên lập địa đến nay.

Người khác có tốc độ thăng chức nhanh hơn họ, đều thức tỉnh năng lực hùng mạnh, một bước đi đến đúng chỗ, thuộc về loại nâng cao có tính chất cá nhân, chứ không phải là kết quả của việc đội ngũ chấp hành nhiệm vụ.

Cho nên rốt cuộc họ đã làm chuyện gì ở Đất Xám, mới được phân phối ba bộ thiết bị khung xương quân dụng, hai bộ áo giáp thông minh sinh học, mới xứng với việc ra ngoài hai năm mấy lần thăng chức theo kiểu nhảy cấp, vượt xa cống hiến của những nhân viên làm việc bên ngoài mười năm, hai mươi năm? Lưu Trừng Khôn lại cực kỳ hâm mộ, nghi ngờ nhìn theo đám người Tương Bạch Miên lái xe vào bãi đỗ xe.

Anh ta thậm chí còn nghi ngờ lần này bốn người đó còn được thăng lên cấp bậc cao hơn nữa.

Không, Miên Miên hẳn là không có khả năng, còn tăng lên nữa con bé chính là cấp quản lý rồi, ngoại trừ những thiên tài khoa học và người thức tỉnh hùng mạnh, đây chính là người thuộc cấp quản lí trẻ tuổi nhất, mới hai mươi lăm tuổi... Lưu Trừng Khôn đột nhiên dâng trào cảm xúc, kích động muốn đệ đơn xin quay trở về đội ngũ công tác bên ngoài, liều mạng kiếm lấy cuộc sống vinh hoa phú quý.

Đương nhiên, anh ta chỉ suy nghĩ như vậy mà thôi, sau khi thở dài, ngồi xuống chiếc ghế bành có lưng tựa, hơi nheo mắt nhìn các nhân viên xung quanh lần lượt thả lỏng, nghe họ nói chuyện về các trang bị xa xỉ của tiểu đội Tương Bạch Miên và đủ loại lời đồn.

Ừm, cuộc sống thế này rất tốt... Lưu Trừng Khôn dựa người về sau, nghĩ như vậy.

Tầng 647, trong phòng 14.

Tương Bạch Miên sau khi tiếp nhận những việc như khử độc, lấy mẫu, tắm rửa vẫn giống như trước, ném mình vào chiếc ghế đằng sau bàn tổ trưởng, bày ra tư thế xụi lơ.

"Thoải mái quá!" Cô mỉm cười cảm khái.

Đây là cảm nhận khi về nhà.

Rầm! Thương Kiến Diệu cũng ném mình vào trong chiếc ghế ngồi, thiếu chút nữa làm chiếc ghế kia sập xuống.

Long Duyệt Hồng mừng rỡ nhìn quanh một vòng, nói với Bạch Thần:

"Hôm nay trở lại tôi sẽ nói với cha mẹ mình về chuyện của chúng ta, tranh thủ tối mai đưa em đến gặp họ."

"Không cần gấp gáp như vậy đâu." Người trả lời hắn là Thương Kiến Diệu đóng vai người ngoài nhìn vào: "Như vậy khiến Tiểu Bạch trông có vẻ thiếu rụt rè!"

Bạch Thần vốn cảm thấy không sao cả, nghe vậy nhất thời do dự.

Cô vẫn hy vọng mình có thể hòa nhập vào xã hội nhỏ bên trong "Sinh vật Bàn Cổ", không muốn bị người khác chỉ trỏ nói lung tung.

Ở phương diện này, thật ra bản thân cô không có vấn đề gì, tâm lý đủ mạnh mẽ, cô chỉ sợ Long Duyệt Hồng sẽ phiền muộn vì điều đó.

Long Duyệt Hồng suy tư rồi nói:

"Đúng vậy đúng vậy, phải chọn một ngày lành."

Trong "Sinh vật Bàn Cổ" không chú ý nhiều như vậy, cái gọi là ngày lành chính là cuối tuần, người nhà đều nghỉ ngơi.

Như vậy, lần đầu tiên Bạch Thần đến nhà làm khách cũng không bị tiếp đón không chu đáo.

"Được." Bạch Thần không phản đối.

Tương Bạch Miên thấy thế, vỗ tay, vừa cười vừa nói:

"Được rồi được rồi, đừng khoe tình yêu trước mặt chúng tôi."

"Trước hết nghĩ xem lát nữa có báo cáo kiểm tra xong sẽ đến căng tin ăn gì."

Người thường xuyên lang thang ở bên ngoài thời gian dài như họ khi quay trở về lòng đất, tất nhiên sẽ phải kiểm tra xem có mang theo bệnh truyền nhiễm gì không.

Long Duyệt Hồng và Thương Kiến Diệu đồng thanh đáp:

"Loại không có đồ hộp ở bên trong."

Nói xong cả bốn người đều bật cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận