Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 1038: Thêm buff

Thương Kiến Diệu và Gnawa đứng cách tòa nhà căn hộ không xa, ngẩng đầu ngước nhìn lên trên.

Tòa nhà trước mắt họ rất có cảm giác nghệ thuật, từ bên cạnh nhìn lại, giống như lưỡi dao dựng thẳng cắt ngang bầu trời tăm tối.

Tường của nó có màu đen, mỗi khung cửa sổ đều tỏa ra ánh đèn, vẫn xa hoa như năm đó.

"Có cảm giác được vòng xoáy kia không?" Gnawa hỏi Thương Kiến Diệu.

Lần trước, sau khi họ kích hoạt "gợn sóng" ở Konimis, cảm thấy sâu trong khu trung tâm thành phố tồn tại một vòng xoáy khổng lồ, đang chậm rãi tăng tốc, mở rộng ra bên ngoài.

Thương Kiến Diệu lắc đầu:

"Không có."

Giọng nói của anh dần mang theo vẻ tự đắc rõ ràng:

"Lúc trước chúng ta rời đi, vòng xoáy không phải đã lắng xuống rồi sao?"

"Sách lược lần này của chúng ta quả thực rất thành công, đã đến ngọn nguồn của vấn đề, mà vòng xoáy vẫn không bị kích hoạt."

"Nhưng tiếp theo vẫn phải cẩn thận một chút." Gnawa nhìn tòa căn hộ xa hoa phía trước, nói: "Trong này ngoại trừ một vài chỗ, còn lại đều bị ánh đèn bao phủ, có nhiều cường giả "Thế giới mới" như vậy sao?"

Dựa theo kinh nghiệm lúc trước của "Tổ điều tra cũ", mỗi một chỗ có ánh đèn tương ứng với một đến hai vị cường giả "Thế giới mới", mà tòa căn hộ xa hoa này cao hơn ba mươi tầng, mỗi một tầng lại có hai căn phòng.

"Đúng vậy, đúng vậy." Thương Kiến Diệu đồng ý với câu nói phía trước của Gnawa: "Tôi phải chuẩn bị một chút."

Anh khoác súng trường "Chiến sĩ điên cuồng" trên người, dùng tay phải có thể động đậy lấy "Ngọc sáu giác quan" và ngọc Phật từ trong ba lô chiến thuật ra.

Sau đó anh đeo "Ngọc sáu giác quan" lên cổ tay trái, quấn song song với dây chuyền "Thiên sứ sinh mệnh".

Về phần ngọc Phật, Thương Kiến Diệu lựa chọn nhét vào bên cạnh thắt lưng, chỗ đó có một chiếc túi áo rằn ri, không bị thép bao phủ, cũng không có khung xương kim loại chống đỡ.

Gnawa vốn cho rằng anh chỉ chuẩn bị đến thế, nào ngờ Thương Kiến Diệu lại lấy ra một món khác.

Đó là một tờ giấy được gấp rất vuông vắn.

Thương Kiến Diệu thành kính mở nó ra, để lộ mấy hình vẽ nguệch ngoạc như trẻ con vẽ.

Bức tranh chư thiên Chấp tuế phù hộ!

Đương nhiên trong này còn chưa đủ, vẫn thiếu mấy vị nữa.

Thương Kiến Diệu lập tức lấy ra băng dính trong suốt, dán bức tranh chư thiên Chấp tuế phù hộ lên trước phần ngực bọc thép của thiết bị khung xương quân dụng, hướng mặt phải ra ngoài.

"Được rồi." Anh hài lòng thở phào một hơi.

Không đợi Gnawa đáp lại, anh hoạt động cơ thể, lầm bầm một câu:

"Không đúng, vẫn còn thiếu gì đó..."

Sau vài giây, Thương Kiến Diệu như ngộ ra:

"Tôi biết thiếu cái gì rồi!"

Anh nhanh chóng đứng thẳng người, hô lên về phía căn hộ xa hoa mà "con của Chấp tuế" từng ở:

"Ai dám giết ta!"

Tiếp đó Thương Kiến Diệu thấp giọng nói:

"A... Làm vậy trông có vẻ miệng hùm gan sứa."

Anh điều chỉnh một chút, một lần nữa hô lên về phía tòa nhà:

"Ai dám ngăn cản ta!"

"Ai dám ngăn cản ta!"

"Ai dám ngăn cản ta!"

Sau khi hô liền ba lần, Thương Kiến Diệu chống một tay vào sườn, cười nói với vẻ vô cùng hài lòng:

"Như vậy được đấy."

Gnawa liếc mắt nhìn bức tranh chư thiên Chấp tuế phù hộ dán trước ngực anh, phân tích rồi nói:

"Những lời anh vừa hô đều có chứa hiệu quả của "Cấy ghép tư duy"?"

Ông ta cảm thấy Thương Kiến Diệu điên thì điên, nhưng rất ít khi làm những việc không có ý nghĩa.

Cho dù anh thích làm các bước một cách vô cùng rườm rà, nhưng cuối cùng vẫn có mục đích của riêng mình.

Thương Kiến Diệu bật cười:

"Lão Gnawa à, có phải ông bị ngốc không, tôi không cảm ứng được trong tòa nhà này có ý thức nhân loại, sao lại sử dụng "Cấy ghép tư duy" chứ?"

"Lúc anh dùng loa phóng thanh nâng cao phạm vi ảnh hưởng, cũng có thể cảm ứng được ý thức nhân loại của mục tiêu? Ở đây hẳn là vượt qua giới hạn cảm ứng của anh rồi." Lúc trước Gnawa chưa từng thảo luận vấn đề này với Thương Kiến Diệu.

Thương Kiến Diệu nghiêm túc giải thích:

"Sau khi sức mạnh của tôi thông qua sóng điện từ hòa vào âm thanh, trong quá trình phát ra, có thể cảm ứng được ý thức nhân loại trong một khoảng cách nhất định."

"Hiểu rồi." Gnawa gật gật cái cổ bằng kim loại.

Ông ta lại hỏi:

"Vừa rồi anh hô như vậy là để làm gì?"

"Để tăng thêm dũng khí." Thương Kiến Diệu "thành thực" đáp lại không chút do dự.

Gnawa lựa chọn im lặng.

Thương Kiến Diệu lại một lần nữa cầm súng trường "Chiến sĩ điên cuồng" lên, bước về phía trước.

Anh vừa đi vừa nói:

"Đi thôi, bây giờ đã có chư thiên Chấp tuế phù hộ chúng ta rồi!"

Từ một ý nghĩa nào đó mà nói đây là sự thật, chỉ có điều số lượng Chấp tuế phù hộ cho anh có lẽ không nhiều đến vậy. Ánh sáng đỏ lóe lên vài cái trong mắt Gnawa.

Ông ta đi theo, cùng Thương Kiến Diệu tiến về phía cửa chính mở rộng của tòa căn hộ.

Trên đường, ông ta liếc nhìn Thương Kiến Diệu, hỏi bằng giọng không hiểu lắm:

"Vì sao anh còn cầm súng trường?"

"Cho dù anh cảm thấy cơ thể của kẻ địch ở nơi này vẫn không thể chịu nổi đạn bắn, bản thân thiết bị khung xương quân dụng cũng có module vũ khí, có thiết bị phóng lựu đạn, chẳng thà anh treo súng trường bên người, để tay phải được giải phóng."

Thương Kiến Diệu ngạc nhiên hỏi:

"Ông chưa phát hiện ra trong hoàn cảnh thế này, cầm vũ khí đi từng bước về phía trước trông sẽ ngầu hơn à?"

"Chưa phát hiện ra." Gnawa thành thật đáp lại.

"Lão Gnawa à." Thương Kiến Diệu nói bằng giọng sâu xa: "Đây là điều ông thực sự còn thiếu để trở thành nhân loại chân chính, lần trước ông đã biết cách bắt chuyện theo xu hướng rồi cơ mà, vì sao hôm nay lại thụt lùi?"

"Đây không phải là nói chuyện theo xu hướng." Gnawa đã sớm rà soát lại kho số liệu.

Thương Kiến Diệu lắc đầu, chỉ hận rèn sắt không thành thép.

Lúc này, hai người đã đi đến trước cửa chính của tòa căn hộ xa hoa, không nói chuyện nữa, thông qua các cách thức để quan sát bên trong.

Đập vào mắt là đại sảnh rộng rãi dùng màu xám nhạt là chính, có phong cách rất hiện đại, bên trong treo đèn pha lê rất có khí chất nghệ thuật.

Ánh sáng trắng ngần lẳng lặng chiếu sáng tầng một không có một bóng người.

Chỗ sát rìa và trong góc, nơi ánh sáng không chiếu tới, tràn ngập sương mù, bóng tối đặc quánh.

Không giống với kinh nghiệm lúc trước của Gnawa và Thương Kiến Diệu lắm, mặc dù ở đây có đèn nhưng không có bóng người nào tồn tại.

"Ha ha, bị bức tranh chư thiên Chấp tuế phù hộ của tôi dọa chạy rồi!" Thương Kiến Diệu bật cười ha ha.

"Tôi không phân biệt được các ngọn đèn treo này thuộc về "Thế giới mới" hay là của Konimis, cũng không biết ánh sáng của nó xuất phát từ bên nào." Gnawa vô cùng lí trí, kéo đề tài về quỹ đạo.

Việc này hoàn toàn khác với sự liên quan giữa hình chiếu từ "Thế giới mới" và Konimis mà họ gặp phải lúc trước, không có cảm giác mâu thuẫn khi hai hình ảnh bị ép chồng chéo lên nhau, vừa liếc mắt đã nhận ra.

Ở nơi này, khu vực mà ánh đèn soi sáng cũng chính là hoàn cảnh vốn có của Konimis, cũ mới khó phân biệt.

Thương Kiến Diệu tỏ ra thỏa mãn:

"Như vậy mới đúng chứ, không hổ là ngọn nguồn của vấn đề!"

Ánh sáng đỏ lóe lên mấy cái trong mắt Gnawa:

"Chúng ta đến thang máy quan sát xem sao, nếu có thể từ nơi đó lên thẳng tầng trên cùng là tốt nhất."

"Tiền đề là bên trong đó không có hình chiếu của vị cường giả "Thế giới mới" nào." Thương Kiến Diệu "bình tĩnh lí trí" đáp.

Anh không nói có phải xác nhận những người này thân thiện hay không, là vì không thể nào đem việc này ra đánh cược, nếu như thất bại, anh và Gnawa chắc chắn sẽ bị chôn ở chỗ này, cơ bản là xong đời.

Cho nên anh định dùng các cách thức để quan sát tình huống trong thang máy ở một khoảng cách nhất định, nếu có người thì cân nhắc đến việc đi thang bộ.

Không đợi Gnawa đáp lại, Thương Kiến Diệu nhìn quanh một vòng, nói:

"Trước khi đi lên, chúng ta kiểm tra tình hình ở tầng một, chủ yếu là những nơi ánh đèn không chiếu tới và những nơi bị hình chiếu của "Thế giới mới" che đậy."

"Được." Gnawa phân tích ra mục đích Thương Kiến Diệu làm vậy.

Hai người tự mang đèn pin, chậm rãi đi qua cửa chính vào đại sảnh, đến khu vực tối tăm bên rìa, bị sương mù bao phủ.

Trên đường Thương Kiến Diệu thỉnh thoảng lại cố gắng dẫm mạnh xuống mặt đất, dường như muốn xác nhận phía dưới đá cẩm thạch có chôn giấu thứ gì không.

Gnawa cũng làm giống vậy, hoàn cảnh điện từ ở nơi này vô cùng hỗn loạn và phức tạp, rất nhiều phương pháp của ông ta không thể sử dụng, chỉ có thể lấy Thương Kiến Diệu làm chuẩn.

Sau vài chục bước, hai người đi đến một góc tối, nơi ánh đèn trần bị cản lại.

Khi luồng ánh sáng vàng chiếu vào chỗ đó, nơi đó xuất hiện một thi thể đang cuộn mình lại.

Thi thể đã thối rữa thành xương trắng, bộ quần áo rằn ri màu xám bên ngoài rất giống bộ trên người Thương Kiến Diệu.

"Keng" một tiếng, hai đầu gối của Thương Kiến Diệu chạm đất, bỏ súng trường "Chiến sĩ điên cuồng" ra, đưa tay lục lọi túi trên quần áo của bộ hài cốt.

Anh không tìm được gì.

"Đây chắc là một thành viên của đội ngũ điều tra kia, nhưng không phải là cha anh." Gnawa ở bên cạnh nói.

Bởi vì lần này tới Konimis là để truy tìm tung tích của đội ngũ kia, cho nên trước khi xuất phát Thương Kiến Diệu đã thông qua Tương Bạch Miên, đường hoàng xin các loại tư liệu liên quan đến cha mình.

Gnawa dựa vào các số liệu ghi chép liên quan, kết hợp với ảnh chụp và trí nhớ của Thương Kiến Diệu, cơ bản xây dựng nên hình ảnh lập thể của cha Thương Kiến Diệu.

"Vì sao?" Thương Kiến Diệu hỏi.

Gnawa kiên trì giải thích:

"Một là chiều cao không đúng, hai là người này không để lại thứ gì ngoại trừ quần áo."

"Vị đặc phái viên của viện nghiên cứu Số 8 lúc trước có từng nói, họ tìm được khá nhiều thi thể đồng đội của cha anh, đây chính là một trong số đó, tất cả vật phẩm đã bị họ cầm đi rồi."

Thương Kiến Diệu dựa vào sự hỗ trợ của thiết bị khung xương quân dụng, đứng dậy, lại hỏi tiếp:

"Nguyên nhân cái chết?"

"Không biết." Gnawa kiểm tra, nhưng không tìm được nguyên nhân.

Hai người tìm thấy bảy tám thi thể trong tầng một của tòa căn hộ xa hoa, nhưng đều không phải là của cha Thương Kiến Diệu, thậm chí không phải hoàn toàn là thành viên của đội ngũ điều tra lúc trước.

Hai người phân biệt dựa vào đặc điểm đặc thù của xương người Đất Xám, những thứ ở trên người họ đều bị viện nghiên cứu Số 8 cầm hết đi rồi.

Thương Kiến Diệu và Gnawa không có thu hoạch khác, thận trọng đến gần thang máy.

Thông qua quan sát, nơi đó cũng không có bóng người.

Thương Kiến Diệu lao tới, chạy thẳng tới trước một buồng thang máy mở cửa.

Đột nhiên anh dừng lại.

"Làm sao vậy?" Gnawa cũng dừng lại ngay.

Thương Kiến Diệu chỉ vào màn hình tinh thể lỏng trong thang máy, nói với vẻ khó nén nổi thất vọng:

"Không có điện..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận