Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 551: Vạch trần

Thương Kiến Diệu nhìn phía trước, cười nói:

"Thực ra tôi cũng nghi ngờ như vậy, cho nên càng muốn tìm ra cậu ta, trông coi cậu ta cho tốt."

"Dựa vào năng lực của tiểu đội chúng ta, thật sự chưa chắc đã làm được việc này." Sau khi giết chết "cha xứ", Tương Bạch Miên không hề tự cao, nghiêm túc nhắc nhở: "Lúc đó nếu không phải vị cường giả bí ẩn Đỗ Hoành kia dọa cho Tiểu Xung sợ hãi chạy mất, cuối cùng chúng ta gặp phải kết quả gì vẫn là một ẩn số."

Thương Kiến Diệu gật đầu:

"Tôi định dùng đạo lý, tình cảm để thuyết phục."

Anh xác định sẽ hữu dụng? Không biết tại sao, trong đầu Tương Bạch Miên hiện lên một vài hình ảnh trong phim của thế giới cũ.

Trong đó có "mẹ chồng khóc lóc om sòm, nước mắt nước mũi giàn giụa bảo con trai ly hôn".

Đương nhiên, hình ảnh mà Tương Bạch Miên tưởng tượng vẫn có sự khác biệt nhất định với phim, ví dụ như, mẹ chồng là Thương Kiến Diệu thủ vai còn Tiểu Xung là con trai.

Lúc nói chuyện, hai người đi về phía khách sạn Ugo.

Cho đến giờ, họ vẫn giữ ba căn phòng giống lúc trước, có kinh phí hoạt động, họ không hề keo kiệt trong việc bố trí phòng an toàn.

Sau khi đi qua cửa chính của khách sạn, Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên nhìn thấy vị trí trước quầy lễ tân không có ai, căn phòng thuộc về ông chủ khách sạn ở phía sau đang đóng chặt cửa.

Họ không kinh ngạc về chuyện này, liếc mắt nhìn nhau rồi cùng gật đầu.

Không cần nói gì họ đã dễ dàng hiểu được ý của đối phương: Một người khẳng định bên trong có ý thức nhân loại, một người xác nhận bên trong tồn tại tín hiệu điện sinh vật cỡ lớn.

Hai người đến gần quầy lễ tân, kiên trì đợi.

Đợi một lúc, Tương Bạch Miên nghe thấy tiếng thở dốc hồng hộc và tiếng gầm khẽ của thú hoang.

Cô giơ tay lên sờ ốc tai bằng kim loại của mình, nhìn Thương Kiến Diệu với vẻ hơi kinh ngạc.

Cô nhớ với thính lực của mình, lúc trước phải vòng qua quầy lễ tân đi đến trước cửa phòng của ông chủ khách sạn, mới có thể nghe được âm thanh tương tự, mà bây giờ, cô vẫn còn đứng bên ngoài quầy lễ tân.

"Lần này có chút dữ dội." Thương Kiến Diệu xác nhận hoài nghi của Tương Bạch Miên.

Tương Bạch Miên một lần nữa đưa mắt về phía căn phòng kia, lẩm bẩm với giọng hơi lo âu:

"Có nguy hiểm gì không?"

"Vào xem một chút?" Thương Kiến Diệu đưa ra đề nghị.

Nếu quả thật là bệnh tật khó chữa, phát hiện càng sớm, đưa đến bệnh viện càng sớm thì càng có thể cơ hội cứu được.

Hai mắt của Tương Bạch Miên khẽ động đậy:

"Đợi thêm một phút nữa."

Cô lo tùy tiện xông vào không phải là cứu người, mà là vạch trần bí mật của ông chủ khách sạn Ugo.

"Được." Thương Kiến Diệu vòng ra sau quầy lễ tân, đi đến trước cửa căn phòng kia, bày ra tư thế vừa đến giờ sẽ lập tức xông vào.

Tương Bạch Miên theo phía sau anh, cũng chuẩn bị sẵn sàng.

Thời gian trôi qua từng giây, tiếng thở dốc hồng hộc và tiếng gào thét đau đớn như của thú hoang bên trong căn phòng không ngừng giảm bớt, mà ngày càng rõ rệt, ngày càng dữ dội, dường như đang ấp ủ một sự khủng bố nào đó.

Rào rào!

Tiếng động như có nhiều đồ đạc rơi xuống đất vang lên.

Tương Bạch Miên liếc nhìn Thương Kiến Diệu, khẽ gật đầu một cái.

Ý của cô là có thể hành động.

Tuy lúc này còn mười bảy mười tám giây nữa mới đến một phút, nhưng động tĩnh bên trong khiến cô cảm thấy không thể đợi thêm nữa.

Thương Kiến Diệu đã chuẩn bị sẵn sàng hơi hạ vai xuống, đụng mạnh một phát, làm cửa gỗ căn phòng của Ugo đập mạnh vào tường bên cạnh.

Trong tiếng "rầm", Tương Bạch Miên nhìn thấy tình huống bên trong.

Đây là một căn phòng có bố cục tiêu chuẩn một buồng một nhà vệ sinh, không có đồ trang trí dư thừa, dưới nền xi măng rơi vãi đầy kim khâu, còn đốt một ngọn nến, rất nhiều dây thừng và dao nhỏ cũ kỹ.

Mà Ugo có làn da hơi đen đang ở trần, đứng trước giường, trên người có những vết roi quất,

Mà sợi roi kia đang nằm trong tay phải của ông ta.

Ông ta cảm giác được động tĩnh ngoài cửa, hơi xoay người lại nhìn sang, mắt đục ngầu, mất đi trí tuệ của con người, trông giống như thú hoang.

Giờ phút này, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Tương Bạch Miên chính là:

"Bệnh vô tâm"!

Ông chủ Ugo mắc "Bệnh vô tâm"!

Một giây tiếp theo, cô nghe thấy mùi mồ hôi nồng nặc trong không khí, nến cháy sinh ra mùi vị đặc thù, bồn cầu tự hoại tỏa ra mùi tanh tưởi, đủ loại mùi mà bình thường không rõ rệt đến thế.

Tương Bạch Miên cảm thấy khứu giác của mình lúc này sắp vượt qua loài chó rồi.

Điều này khiến cô cảm thấy buồn nôn, muốn phun hết đồ ăn còn lại và nước chua trong dạ dày ra.

Sau đó, cô thấy Thương Kiến Diệu xông tới, lao thẳng về phía ông chủ khách sạn Ugo.

Tinh thần có vấn đề có thể miễn dịch với trạng thái này? Tương Bạch Miên nhất thời vô cùng kinh ngạc.

Cô vừa hiện lên suy nghĩ như vậy, Thương Kiến Diệu đã ộc một tiếng phun ra, đồng thời vì khoảng cách quá gần cho nên mấy thứ xanh xanh vàng vàng kia phun đầy vào người Ugo.

Ugo có đôi mắt đục ngầu, gương mặt vặn vẹo bất giác muốn tránh né, nhưng chưa kịp né tránh thì cả người dường như cứng lại một giây.

Thương Kiến Diệu nắm lấy cơ hội, nghiêng người ra một đấm, đánh thẳng vào vị trí gáy của ôn ta.

Bịch!

Ugo trực tiếp ngất xỉu, ngã xuống đất.

Tương Bạch Miên theo đó ngửi thấy mùi chua lòm của chất nôn, nó gay mũi như thế, khủng khiếp như thế, khiến cô rốt cuộc không chịu nổi nữa, nghiêng người sang nôn ngay ở cửa.

Nôn xong cô mới phát hiện khứu giác trở lại bình thường.

Tuy rằng mùi nôn vẫn còn rõ ràng, nhưng không còn kinh khủng đến mức không chịu được nữa.

"Biến thành "Vô tâm giả" cao cấp?" Tương Bạch Miên nhíu mày, đến gần Ugo cả người bẩn thỉu.

Mấy con đường này lại bắt đầu bùng phát "Bệnh vô tâm"?

Thương Kiến Diệu im lặng một chút rồi nói:

"Rất giống."

"Nhưng roi trong tay và vết tích trên người của ông ta lại là chuyện gì?" Tương Bạch Miên nghi hoặc.

Sau khi kiểm tra cẩn thận, cô lại phát hiện trên người Ugo có những lỗ máu, vết thương bị bỏng bị một lớp sáp phủ lên và những vết dao cắt cũ kỹ.

Thương Kiến Diệu nghiêm túc nói:

"Ông ta muốn đốt nến làm quần áo, nhưng tay chân quá vụng về."

"Có thể vụng về đến mức cả người bị thương?" Tương Bạch Miên lẩm bẩm một câu: "Ông ta có sở thích ngược đãi bản thân?"

"Dùng đau đớn để áp chế một thứ gì đó?" Thương Kiến Diệu lập tức có liên tưởng.

Lần này, Tương Bạch Miên không phản bác, khẽ gật đầu:

"Có thể."

Cô dừng lại một chút rồi nói:

"Đừng tìm quản lý trị an vội, đợi ông chủ Ugo tỉnh lại xem có thay đổi gì không."

Chỉ là một "Vô tâm giả" cao cấp, cô cảm thấy có thể đối phó được, huống hồ bên cạnh còn có Thương Kiến Diệu.

Thương Kiến Diệu "ừm" một tiếng, dường như vốn đã định làm vậy.

Được sự "giúp đỡ" của hai người, sau hơn một phút, con ngươi Ugo động đậy, mí mắt chậm rãi mở ra.

Điều khiến Tương Bạch Miên kinh ngạc là cô thấy đôi mắt màu lam nhạt kia không còn đục ngầu hằn đầy tơ máu nữa.

Ánh mắt Ugo nhanh chóng lấy lại tiêu cự, con ngươi phản chiếu Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên đã ngụy trang.

Ông ta ngồi phắt dậy, không màng cả người bẩn thỉu, gấp gáp hỏi:

"Ai cho các người vào đây?"

Tương Bạch Miên không đáp mà hỏi lại:

"Vừa rồi ông bị mắc "Bệnh vô tâm"? Hoàn toàn mất đi lý trí, muốn tấn công chúng tôi."

Cô dùng cách này để ám chỉ bản thân Ugo tự mở cửa.

Đây cũng không phải là lừa đối phương, chỉ muốn làm dịu bầu không khí, dù sao lát nữa Ugo kiểm tra tình hình cửa phòng là biết được sự thật.

Vẻ mặt Ugo dần trở nên u sầu.

Ông ta không trả lời ngay, chậm rãi bò dậy.

Cúi đầu xem xét trạng thái của mình, Ugo im lặng vài giây rồi nói:

"Đây không phải là "Bệnh vô tâm", chỉ là nhìn có chút giống."

"Không chỉ là một chút." Tương Bạch Miên vô tình vạch trần sự giấu giếm của Ugo.

Cô vốn không định làm vậy, nhưng biểu hiện vừa rồi của Ugo thực sự rất giống "Bệnh vô tâm", mà là tổ trưởng của "Tổ điều tra cũ", bất kể là xuất phát từ góc độ cá nhân hay là tập thể thì cô cũng cần phải hỏi cho rõ.

Lúc này, Thương Kiến Diệu dùng một giọng điệu như bất ngờ nảy ý tưởng, hỏi:

"Đây là cái giá phải trả của ông?"

"Ông dùng việc mắc "Bệnh vô tâm" để đổi lấy năng lực?"

"Tôi không phải là đồ ngu." Ugo phủ định suy đoán của anh.

Ông ta im lặng một chút, nhìn quanh một vòng, thấy Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu không có ý định bỏ đi, đành phải bổ sung:

"Dù sao hai người cũng nhìn thấy rồi, tôi không cần giấu giếm nữa."

"Tôi là một người thức tỉnh, cái giá phải trả của tôi là "lý trí"."

"Điều này sẽ khiến tôi thỉnh thoảng gặp phải trạng thái chỉ còn lại bản năng sinh vật, nhìn có vẻ giống "Bệnh vô tâm"."

"Lúc trước tôi có thể khống chế được bản thân ở một mức độ nhất định, để tình hình nhanh chóng thuyên giảm, nhưng có lẽ là quá nhiều áp lực, lần này bộc phát quá dữ dội."

Thương Kiến Diệu tò mò hỏi:

"Sao lại lựa chọn trả giá bằng lý trí?"

Ugo nhìn anh một cái, lạnh nhạt nói:

"Thế giới này khắp nơi đều là đau khổ, cuộc sống cũng vậy, cần lý trí làm gì?"

"Lợi hại." Thương Kiến Diệu vỗ tay bôm bốp.

Đúng là một tay ghê gớm... Tương Bạch Miên giúp bồi thêm một câu.

Cô nói như có điều suy nghĩ:

"Đây có phải là bản chất của "Bệnh vô tâm" không? Phần phụ trách lý trí trong đại não xảy ra vấn đề, chỉ còn lại bản năng sinh vật, điều khác biệt là lý trí của ông là bị áp chế, còn có thể khôi phục mà họ thì hoàn toàn biến mất."

"Họ không những chỉ còn lại bản năng sinh vật, còn có sự lại giống, thể chất, tố chất và thiên bẩm đều trở nên mạnh mẽ." Ugo không trả lời, chỉ đưa ra một điểm mà giả thiết của Tương Bạch Miên không thể giải thích.

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng, rơi vào trầm tư.

Lúc này, Ugo liếc nhìn bản thân và căn phòng toàn thứ nôn ra, bình tĩnh nói:

"Nếu như không có chuyện gì thì tôi đi tắm trước đã."

Là một công dân lớn lên từ thành phố Ban Sơ, rửa sạch đồ bẩn thỉu là thói quen khắc vào gien.

Tương Bạch Miên mỉm cười xin lỗi, dẫn Thương Kiến Diệu ra khỏi căn phòng của Ugo.

Rầm!

Cửa phòng đóng lại trước mặt họ.

"Tiếc quá, bao nhiêu đồ ăn trưa nay thế là đi tong rồi." Thương Kiến Diệu nhìn cửa gỗ với vẻ mặt đau lòng.

Tương Bạch Miên không tiếp tục đề tài khiến mình buồn nôn này, suy nghĩ một chút rồi nói:

"Ông chủ Ugo nói khắp nơi đều là đau khổ, thế giới tràn ngập đau khổ, cuộc sống cũng tràn ngập đau khổ, nghe có chút mùi tôn giáo."

"Ông ta là thành viên của giáo phái bí ẩn?"

"Sao Mai Bình Minh?" Thương Kiến Diệu đưa ra một khả năng.

Đây là suy đoán từ đặc điểm năng lực của Ugo.

"Cảm thấy giáo lý không giống lắm." Tương Bạch Miên lắc đầu: "Trọng điểm của "Sao Mai Bình Minh" là giấc mơ đáng sợ và sử dụng giấc mơ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận