Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 476: Đường quay về

Đáp án của tất cả câu hỏi đều nằm ở thế giới mới... Đám người Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu lặng lẽ lặp lại câu này.

Mà đối thoại của họ với Duy Gia Nhĩ khiến toàn bộ dân cư của "Chiếc thuyền Noah ngầm" đều tin tưởng tuyệt đối, hành động lật đổ chế độ tàn bạo của Dimarco quả thật là chỉ thị của thần linh!

Sau khi im lặng một hồi, Thương Kiến Diệu đeo mặt nạ khỉ đột nhiên nhìn về phía Duy Gia Nhĩ, hỏi:

"Cậu có năng lực "Sợ hãi cực độ" của người thức tỉnh?"

Tương Bạch Miên lập tức hỏi theo:

"Herwig do cậu giết?"

Cô nhớ lúc cử hành nghi thức trốn tìm của giáo phái Cảnh Giác, Duy Gia Nhĩ cũng mất tích vài hôm, mà Herwig trong thời gian này đã bị dọa sợ đến chết!

Hai chuyện này vốn rất khó đặt chung với nhau để suy xét, dù sao Duy Gia Nhĩ tuổi cũng còn nhỏ, lại không thù không oán với Herwig, hơn nữa chỉ khiến người ta cảm thấy cậu ta có bí mật, chứ không biểu hiện có liên quan đến người thức tỉnh.

Mà bây giờ, trong những lời vừa rồi của Duy Gia Nhĩ rõ ràng để lộ ra chuyện cậu ta nắm giữ năng lực "Sợ hãi cực độ" này.

Cái chết của Herwig chính là do năng lực này ảnh hưởng!

Duy Gia Nhĩ không để ý lắm, đáp lại:

"Ai bảo ông ta cứ luôn chế giễu tôi lùn?"

"Ông ta đã chết lâu rồi, tuyệt đại đa số người ở đây đều muốn ông ta chết, gồm cả vợ ông ta."

Bởi vì bị chế giễu là lùn cho nên giết người? Nhạy cảm quá độ? Tương Bạch Miên như có điều hiểu ra, thầm nói hai câu.

Lúc này, Thương Kiến Diệu bật cười một tiếng, nhìn chằm chằm Duy Gia Nhĩ, bước về phía trước hai bước.

Duy Gia Nhĩ giật mình, lùi về sau theo bản năng:

"Anh muốn làm gì?"

"Cậu đoán xem." Thương Kiến Diệu giữ chiếc mặt nạ khỉ sống động như thật trên mặt.

Duy Gia Nhĩ có thể tưởng tượng dưới chiếc mặt nạ kia anh đang nở nụ cười, hoảng hốt nói:

"Anh, lẽ nào anh muốn báo thù cho Herwig?"

"Ông ta là một con quỷ, giết chết ông ta, gần như tất cả mọi người ở chợ Đá Đỏ đều sẽ vỗ tay cho tôi!"

Thương Kiến Diệu không trả lời, đeo mặt nạ khỉ, đi thêm về phía trước hai bước.

"Anh đừng tiến lên nữa, tôi sẽ dùng "Sợ hãi cực độ"."

Thương Kiến Diệu mỉm cười, chỉ vào Gnawa, nói:

"Thấy không, ông ta không biết sợ."

"Tôi còn tiêm Feca rồi, tôi sẽ không dễ dàng chết vì sợ như thế."

Ánh mắt Duy Gia Nhĩ quét qua người máy thông minh màu bạc đen Gnawa, thốt lên:

"Tôi, tôi là thần sứ dự bị!"

Cậu ta hơi cong người, bày ra tư thế sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.

Đúng lúc này, Thương Kiến Diệu bật cười ha hả"

"Làm sao thế?"

"Không cần căng thẳng, tôi cũng không phải quản lý trị an của chợ Đá Đỏ, không có tư cách phán quyết cậu."

Nói xong, anh tháo ba lô chiến thuật xuống, lấy chiếc loa thân yêu ra:

"Tôi sẽ chỉ lái xe lòng vòng quanh chợ Đá Đỏ, để nó không ngừng lặp lại câu "Duy Gia Nhĩ giết Herwig", "Duy Gia Nhĩ giết Herwig"."

Duy Gia Nhĩ nhất thời cạn lời, qua hồi lâu mới oán giận nói:

"Tùy anh!"

Lúc nói chuyện, cậu ta xoay người chạy đi vài bước, nhảy một cái, leo lên trần nhà, biến mất khỏi đường ống thông gió.

Thương Kiến Diệu nhìn cậu ta rời đi, xoay người đi đến bên cạnh đám người Tương Bạch Miên.

"Anh nói nhiều như vậy là để trêu cậu ta?" Tương Bạch Miên sờ lỗ tai mình: "Cần gì chứ? Tên nhóc này thù dai."

Thương Kiến Diệu đắc ý đáp:

"Bắt nạt mấy đứa nhỏ nguy hiểm như thế mới thú vị."

Tương Bạch Miên vừa định lườm một cái thì thấy một nhóm đông người hầu chạy tới.

Trên mặt họ đều viết rõ sự thấp thỏm và bất an, nhưng ánh mắt lại có chút chết lặng.

Sau khi chậm rãi lướt mắt nhìn về phía thi thể đeo mặt nạ nền đen hoa văn trắng của Dimarco, trong con ngươi họ dần dần xuất hiện ánh sáng.

Mấy hôm sau, phía tây bắc chợ Đá Đỏ, trong một mảnh ruộng gần hồ.

"Từ hôm nay trở đây, mảnh đất này chính là của hai người." Dư Thiên đã trở thành ủy viên ban quản lý của "Chiếc thuyền Noah ngầm", chỉ vào phía trước, nói với hai chị em Cát Lâm và Cát Miêu: "Chúng tôi sẽ tổ chức nhân lực khơi thông mương máng bên này, cùng các cô làm công tác khai hoang, chủ yếu phải dựa vào chính các cô."

"Yên tâm, hạt giống năm đầu tiên được phát miễn phí, các cô cũng có thể tới chợ Đá Đỏ hoặc là giáo đường xin mượn các loại máy móc, chi phí tương ứng được trợ cấp từ khoản làm ăn buôn lậu hàng năm, cho nên ngoại trừ năm thứ nhất, sau này hàng năm các cô phải nộp một phần thu hoạch lên, để cách thành viên và lính gác phụ trách việc làm ăn của "Chiếc thuyền Noah ngầm" có lương thực..."

"Được!" Cát Lâm và Cát Miêu liếc nhìn nhau, vui mừng khó nén.

Đối với hai người xuất thân từ điểm tụ cư nhỏ mà nói, được sử dụng đất là điều đáng quý biết chừng nào.

Sau khi nhận được khế đất tương ứng, hai chị em quay về giáo phái Cảnh Giác, đối diện với thánh huy "U Cô", nghiêm túc thành khẩn cầu khấn.

Các cô không lựa chọn ở lại "Chiếc thuyền Noah ngầm", là bởi vì các cô không thích ứng với cuộc sống ngầm, hơn nữa còn rất sợ hãi.

Các cô định mượn tầng một ngầm của giáo đường Cảnh Giác ở trước, đợi đến đầu xuân, sẽ tìm một căn nhà còn nguyên vẹn, dễ dàng ẩn náu ở gần ruộng nhà mình, thu dọn rồi mời người tới sửa chữa, kéo đường điện.

Được giáo phái Cảnh Giác điều đình, mọi người ở chợ Đá Đỏ miễn cưỡng cấp nhận sự tồn tại của ủy ban quản lý "Chiếc thuyền Noah ngầm", cho phép họ sử dụng những kiến trúc không ai ở, khai khẩn đồng ruộng bỏ hoang, đương nhiên, "Chiếc thuyền Noah ngầm" cũng phải bỏ ra một cái giá nhất định, nhường cho chợ Đá Đỏ rất nhiều mối làm ăn.

Trở về căn phòng được phân ở tạm, Cát Lâm bận rộn cả một ngày cầm chiếc khăn mặt cũ nát lên, nói với Cát Miêu:

"Đi rửa mặt trước đã."

"Đừng mà, để em nằm thêm chút nữa, hôm nay mệt quá." Cát Miêu nằm trên giường, làm nũng.

Cát Lâm không biết bao lâu rồi không được nhìn thấy em gái như thế, một vài hồi ức cũ chợt hiện lên, bèn khẽ cười nói:

"Vậy đợi chị quay lại rồi em đi."

Cô nhẹ bước đi đến nhà vệ sinh gần đó, dùng nước lạnh rửa sạch mặt và tay mình.

Làm xong mọi việc, lúc trở về, Cát Lâm đột nhiên nghe thấy phía trước truyền ra tiếng huyên náo.

Đầu tiên cô có chút mờ mịt, sau đó lòng chợt căng thẳng, vội vàng chạy về phía phòng của hai chị em.

Chẳng mấy chốc cô đã thấy bên ngoài cánh cửa quen thuộc có mấy người tụ tập, mà bên trong cánh cửa là em gái đang còng lưng xuống.

Đôi mắt của Cát Miêu đục ngầu, hằn đầy tơ máu, khóe miệng sùi bọt.

Mặt mũi cô bé vặn vẹo, không còn xinh đẹp như mấy phút trước nữa.

Cát Lâm nhất thời cảm thấy cả thế giới như bị bóc ra khỏi hiện thực, trở nên vô cùng hư ảo.

"Bệnh vô tâm"...

Miêu Miêu bị mắc "Bệnh vô tâm" rồi...

Cát Lâm kinh ngạc nhìn vào cửa, không dám tới gần, không muốn tin.

Pằng!

Một tiếng súng vang lên, Cát Miêu ngã xuống, máu dần dần ngấm ra khỏi người.

Ánh mắt của cô bé trợn tròn, vẫn hằn đầy tơ máu.

Cát Lâm lảo đảo đi tới, ngồi xuống, đưa tay về phía mắt của em gái.

Tầm mắt của cô bắt đầu trở nên mơ hồ, trong cổ họng không sao phát ra âm thanh.

Có người đến gần, cúi xuống trấn an cô:

"Đây là "Bệnh vô tâm", không ai ngờ được..."

"Đừng quá đau buồn, cô vừa được phân ruộng, tương lai sẽ có gia đình của mình, con cái của mình, mọi chuyện đều sẽ tốt lên..."

Trong xe jeep đang chạy trên đường, Tương Bạch Miên liếc nhìn Bạch Thần ở ghế phó lái, một lần nữa cảm khái:

"Nhận thực của chúng ta về người thức tỉnh còn quá nông cạn, không ngờ Dimarco lại nắm giữ năng lực gần như trong thần thoại, truyền thuyết ấy..."

"Kết nối số mệnh", "Kết nối gương thần" và "Cướp đoạt giác quan" hoàn toàn vượt ngoài lệ thường.

Nếu không phải "hành động chém đầu" của "Tổ điều tra cũ" đã thuận lợi ngay từ đầu, phá hủy thân thể Dimarco trước, thì có lẽ diễn biến tiếp theo sẽ vô cùng nguy hiểm, chỉ có thể dựa vào Gnawa và viên dạ minh châu, cố gắng chống đỡ đến khi Duy Gia Nhĩ là thần sứ dự bị của "U Cô" tham gia chiến đấu.

Mà cho dù bước đầu họ thu được thành công lớn, lúc "Tổ điều tra cũ" đối đầu với Dimarco cũng vô cùng nguy hiểm, cũng may mà họ có thông tin từ trước, trong lúc hỗn loạn kịp thời tìm ra điểm yếu của Dimarco, hơn nữa Thương Kiến Diệu cũng rất đặc thù, có thể lợi dụng điểm này một cách có hiệu quả.

"Cho nên nói hành động lần này còn quá lỗ mãng..." Long Duyệt Hồng ngồi ghế sau không nhịn được lên tiếng.

"Cũng không thể nói vậy." Tương Bạch Miên cân nhắc rồi nói: "Lần này chuẩn bị cũng đầy đủ rồi, còn được "U Cô" phù hộ, nếu như lần này không thử, tương lai gặp phải người thức tỉnh có năng lực tương tự, e rằng chúng ta chết như thế nào cũng không biết, hiện giờ ít nhất còn rõ đây là chuyện gì."

Nói đến đây, cô mỉm cười:

"Cũng thu hoạch được khá nhiều thứ hai, hai mươi hai thanh pin tính năng cao, một thiết bị khung xương quân dụng loại "M-45", và viên dạ minh châu đã cố định khí thức của Dimarco."

Pin tính năng cao trong "Chiếc thuyền Noah ngầm" không chỉ có một chút ấy, nhưng cân nhắc đến nhu cầu phòng vệ của ủy ban quản lý, Tương Bạch Miên không lấy hết đi.

Mà số pin này trước mắt đều ở lại chợ Đá Đỏ cùng Gnawa. Từng là thị trưởng của Tarnan, ông ta trở thành hội trưởng tạm thời của ủy ban quản lý "Chiếc thuyền Noah ngầm", đợi đến khi mọi người thứ đi vào quỹ đạo, sẽ đến "Cửa hàng súng A Phúc" ở thành phố Cỏ Dại, gặp lại đám người Thương Kiến Diệu.

Cân nhắc đến lệnh truy nã của "Thiên đường máy móc", Gnawa ở trong "Chiếc thuyền Noah ngầm", ngoại trừ kết nối với giáo phái Cảnh Giác, về cơ bản ông ta không lộ diện ở chợ Đá Đỏ.

Chỉ cần có động tĩnh nhỏ nào đó, ông ta sẽ thông qua lối ra của "Chiếc thuyền Noah ngầm" ở Thiết Sơn trốn đi.

Về phần thiết bị khung xương quân dụng kiểu mới "M-45", là cư dân của "Chiếc thuyền Noah ngầm" sống chết đòi tặng cho "Tổ điều tra cũ" làm quà cảm ơn. Căn cứ vào tình hình thực tế của "Tổ điều tra cũ", Tương Bạch Miên không thể từ chối.

Như vậy năng lực chiến đấu của Bạch Thần sẽ được tăng lên rất nhiều.

Mà viên dạ minh châu đã thay đổi màu sắc này, thông qua thí nghiệm của Thương Kiến Diệu, xác nhận thứ được cố định hóa chính là "Kết nối số mệnh" của Dimarco, đương nhiên, nó sẽ yếu hơn bản gốc rất nhiều.

Nói đến thu hoạch, Tương Bạch Miên lái xe liếc nhìn Bạch Thần, vừa cười vừa nói:

"Lần này chỉ có cô bị thương thôi, ây dà."

"Thực ra, tôi vẫn luôn thắc mắc, bình thường Tiểu Bạch bo bo giữ mình nhất, lần này không những không phản đối "hành động chém đầu", mà còn tỏ ra có chút tích cực."

Bạch Thần ở vị trí phó lái nhìn kính chắn gió, im lặng một hồi rồi nói:

"Tôi vẫn luôn tin chắc rằng ở trên Đất Xám này, mỗi người có thể sống sót đều rất gian nan, không nên để ý đến chuyện người khác."

"Lúc đó, lúc đó tôi bị Vưu Kim bắt được, trở thành nô lệ, cũng đã nói với bản thân như thế."

Cô dừng lại hai giây, ánh mắt nhìn vào hư không:

"Nhưng, nhưng tôi vẫn không khỏi suy nghĩ, nếu có ai đó, có một đột ngũ nào đó xuất hiện, cứu tôi ra ngoài, thì tốt biết bao..."

"Là rất tốt." Tương Bạch Miên hoàn toàn hiểu được điều này, không nhiều lời thêm nữa.

Thương Kiến Diệu lại vừa cười vừa nói:

"Cho nên, lần này chính thức tham gia vào hành động cứu vớt toàn bộ nhân loại rồi sao?"

Bạch Thần không thèm để ý đến anh.

Trong lúc nói chuyện phiếm, Thương Kiến Diệu day hai thái dương, dựa vào lưng ghế, nhắm hai mắt lại.

Trong "Biển khởi nguồn", trên hòn đảo chan hòa ánh nắng có núi có nước.

Gần vị trí bãi cát xuất hiện một có hố lớn, nhìn mà choáng váng.

Thương Kiến Diệu nhìn chăm chú vào hố sâu không vì mình rời đi mà trở lại như cũ, trên mặt nở nụ cười.

Anh lập tức phân hóa ra nhiều bản thân hơn, đào mương máng, dẫn nước vào trong cái hố này.

Lúc Thương Kiến Diệu "ngủ bù", Long Duyệt Hồng vừa nghe tổ trưởng và Bạch Thần tán gẫu, thỉnh thoảng xen vào vài câu, vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc này, trên bầu trời trong vắt thấp thoáng mấy áng mây, xe jeep đang chạy băng băng trên dải đất giữa cánh đồng bát ngát và đồi núi, quay trở về "Sinh vật Bàn Cổ" ở phương xa.

Dọc đường, khắp nơi đều đã lấm tấm màu xanh biếc, thú hoang ẩn hiện.

Mùa đông qua, mùa xuân tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận