Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 424: Quán bar

Chạng vạng, "Tổ điều tra cũ" rảnh rỗi không có việc gì quyết định đi dạo đến quán bar của Tarnan.

Một mặt là xem có thể thăm dò được tin tức hay không, mặt khác là không muốn ăn đồ hộp, bánh quy, và lương khô nữa.

Chỉ cần quán bar có đồ ăn bình thường, họ bằng lòng trả giá cao, dù sao trên xe cũng có rất nhiều máy tính xách tay loại mới nhất, mà chúng chỉ mất chút đạn dược là đã đổi được rồi.

Mà nếu ngay cả quán bar cũng không có gì ăn, thì họ còn có thể lựa chọn loại đồ hộp, bánh quy và lương khô mùi vị khác, nói chung, những thứ hiện đang có đều đã ăn ngán rồi.

Ở Tarnan có hai quán bar, cửa chính chênh chếch nhau, cách rất gần, Thương Kiến Diệu đứng ở giữa hai quán bar, liếc nhìn phải một cái, liếc nhìn trái một cái, rồi hỏi Long Duyệt Hồng:

"Chọn quán nào?"

Mặc dù Long Duyệt Hồng đã đi ngang qua đây vài lần, nhưng vẫn chưa quan sát kỹ, nghe vậy thì quét mắt nhìn hai biển hiện "Bồ Câu Hoang" và "Nho Xanh" mấy lần:

"Tới "Nho Xanh" đi, cảm thấy rất, tươi mát."

"Được, vậy chúng ta tới "Bồ Câu Hoang"!" Thương Kiến Diệu nói như trút được gánh nặng.

"Anh lại bắt nạt Tiểu Hồng rồi!" Tương Bạch Miên cười mắng một câu.

Trong lúc Long Duyệt Hồng đang cảm thấy được an ủi thì cô "ừm" một tiếng:

"Tôi chọn "Bồ Câu Hoang", tên này khiến tôi có cảm giác thèm ăn."

Lần đầu tiên ra ngoài huấn luyện, "Tổ điều tra cũ" ngoại trừ bắt thỏ, còn từng bắn chim nướng ăn.

Long Duyệt Hồng nghe Tương Bạch Miên nói, nhất thời nhớ lại trải nghiệm lúc đó, bèn nuốt nước bọt, nói:

"Được."

Vừa dứt lời, hắn chợt nghe thấy Thương Kiến Diệu lầm bầm:

"Bắt nạt phải chú ý cách thức phương pháp..."

Thương Kiến Diệu còn chưa dứt lời, Tương Bạch Miên đã khoác tay trái lên vai anh, tươi cười nói:

"Vào thôi."

"Được." Thương Kiến Diệu ngoan ngoãn nghe lời.

Long Duyệt Hồng cạn lời đi cuối cùng.

Quán bar "Bồ Câu Hoang" có hai tầng, một tầng mở rộng rãi, một tầng chỉ có vị trí ở giữa, chia làm hai, màu nâu nhạt, toàn đồ gỗ.

Đi qua cửa lỡ không khóa, cảnh tượng bên trong đập vào mắt Tương Bạch Miên.

Ở giữa là một sàn nhảy, xung quanh có những bàn tròn và ghế, lúc này còn chưa thấy bật nhạc, khá nhiều người ngồi xung quanh, chơi bài, xúc xắc và mạt chược;

Đi qua sân nhảy, đến vị trí quầy bar, sẽ thấy bên cạnh có bàn bi-a, bàn bóng bàn.

Là một quán bar, "Bồ Câu Hoang" ngoại trừ không có rượu thì những thứ khác đều rất đầy đủ.

"Đúng như Tiểu Bạch nói, nơi này giống "trung tâm hoạt động"." Tương Bạch Miên nhìn quanh một vòng, vừa cười vừa nói.

Thương Kiến Diệu lập tức ngâm nga một bài ca dao:

"Em là của anh..."

"Thôi!" Tương Bạch Miên quát bảo anh ngừng lại: "Trước tiên tìm một người hỏi xem tiểu đội thợ săn di tích kia đã về chưa."

Chính là tiểu đội vào núi điều tra tình hình "Vô tâm giả" cao cấp kia.

Không đợi Tương Bạch Miên sắp xếp, Thương Kiến Diệu đã trực tiếp đi về phía bàn đang chơi bài.

Anh vỗ một người thanh niên có mái tóc cạo trắng hai bên, thân thiết hỏi:

"Thế nào? Thắng chứ?"

Thanh niên kia quay đầu lại, phát hiện là một gương mặt xa lạ, nhưng đối phương tỏ ra rất nhiệt tình, trông có vẻ như quen biết mọi người, khiến gã không biết có phải mình đã từng gặp ở đâu rồi không.

Bởi vì vấn đề không nhạy cảm, nên gã thuận miệng đáp:

"Đừng nói nữa, sắp thua hết số thu hoạch được từ lần thăm dò trước rồi."

"Cố gắng lên." Thương Kiến Diệu suy nghĩ một chút, cả người hơi co rúm lại, nhảy một đoạn giống như bị bỏng: "Cầu nguyện hơi thở của thần linh gột rửa anh."

Ở Tarnan có khá nhiều tín đồ giáo phái Lò Luyện, những người đánh bài cũng không thấy lạ vì việc này.

Thương Kiến Diệu giống như thuận miệng hỏi thêm một câu:

"Đội thợ săn vào núi kia đã về chưa?"

"Chưa." Thanh niên đánh bài lắc đầu: "Tôi đoán họ xảy ra chuyện rồi."

Thương Kiến Diệu nhận được câu trả lời, gật đầu, lại xem chơi bài thêm hai phút nữa mới chậm rãi quay về phía đám người Tương Bạch Miên.

Lúc này, trên bàn đánh bài, một dân cơ bà trong đó hỏi thanh niên bị Thương Kiến Diệu vỗ vai:

"Sa Hoa, người kia là ai vậy, sao tôi không quen?"

Thanh niên tên Sa Hoa kia nhớ lại vài giây rồi đáp:

"Tôi cũng không quen..."

"Không phải cậu rất thân với gã sao?" Một tay chơi bài khác kinh ngạc hỏi.

Vừa rồi hai người thân thiết như anh em đã từng kết nghĩa vậy.

Sa Hoa mờ mịt, một lần nữa nghi ngờ trí nhớ của mình.

Có điều, ván bài đang trước mặt, họ nhanh chóng ném chuyện này ra sau đầu.

Trong lúc đi qua sàn nhảy về phía quầy bar, Tương Bạch Miên đảo mắt qua, đột nhiên hỏi Long Duyệt Hồng:

"Mấy người kia có biết anh không?"

"Sao trông như muốn lột da anh ra vậy?"

Long Duyệt Hồng nhìn theo Tương Bạch Miên, phát hiện trên một bàn đánh bài khác, có ba người đàn ông đang nhìn mình đầy thù hận.

"Ơ, không phải tôi đã kể rồi sao? Tôi có đánh mấy người bản địa lừa bịp tôi." Đây là thành quả lần đầu tiên hành động đơn lẻ của Long Duyệt Hồng, cho nên hắn vẫn còn nhớ rõ.

"Họ nhìn có vẻ không phục lắm." Thương Kiến Diệu nói mát.

Anh trưng ra biểu cảm "mau, đánh thêm trận nữa".

"Không phục là chuyện bình thường, dù sao cũng không dám chọc vào tôi nữa." Long Duyệt Hồng từ trước đến nay là một người rất tốt tính.

Thương Kiến Diệu tìm lý do:

"Họ nhìn anh, còn lườm anh nữa!"

Lúc hai người đang nói đùa, ba người từng bị đánh kia vốn nghĩ có nên nhân lúc ở đây nhiều hàng xóm láng giềng, người đánh bài cũng đông, mà đòi nợ không, nhưng sau khi thấy chiều cao, tướng mạo và bạn nữ của anh thì bỏ qua suy nghĩ này.

Vừa nhìn đã biết không phải đối tượng dễ trêu.

Lúc này, đám người Tương Bạch Miên đã đến trước quầy bar, nhìn thấy người pha rượu đang buồn chán đờ ra.

Không có rượu, cũng không có người uống rượu, có nghĩa là anh ta không có nhiều việc để làm.

"Chủ quán của các anh đâu?" Tương Bạch Miên gõ xuống mặt quầy bar.

Người pha chế ngẩng đầu nhìn cô một cái, vẻ mặt lập tức sinh động:

"Chính tôi đây."

"Cô nghĩ xem, ai lại đi mời một người phục vụ không có việc gì để làm chứ?"

Anh ta hơn ba mươi tuổi, mặc áo khoác bông màu xanh thẫm, tóc rẽ ngôi lệch, trên mặt có vết tích của gió sương tàn phá.

"Xưng hô thế nào?" Thương Kiến Diệu thay Tương Bạch Miên, lịch sự hỏi.

"Gọi A Nghĩa là được, Thái Nghĩa." Chủ quán bar vừa cười vừa nói: "Các cô muốn gọi gì?"

"Có cơm nước bình thường không?" Tương Bạch Miên không giấu nhu cầu của bản thân.

Thái Nghĩa lắc đầu: "Tôi tự tìm hai người trồng trọt, một người nuôi gà, một người nuôi lợn, mới cố gắng đủ đồ cho nhà ăn, nào có đồ thừa?"

Nói đến đây, anh ta lại mỉm cười:

"Các cô là thợ săn di tích à?"

"Chỗ tôi có so tài đánh đấm định kỳ, ai được giải quán quân, ngoại trừ được phần thưởng, còn có thể được tặng một bữa tối thịnh soạn, loại bình thường."

Thương Kiến Diệu cướp lời Tương Bạch Miên, lắc đầu nói:

"Việc này quá rắc rối, tôi có cách đơn giản hơn."

"Cách gì?" Thái Nghĩa hơi tò mò.

Thương Kiến Diệu cười như tỏa nắng:

"Bắt cóc anh, bảo người nhà anh cầm một túi bột mỳ, một túi gạo, một con lợn, bốn con gà, một sọt cải trắng đến chuộc."

Thái Nghĩa sờ bên hông theo bản năng, cười nói:

"Việc này có hai vấn đề, một là các anh có đánh được đội vệ binh người máy hay không, hai là các anh có bắt được tôi không."

Anh ta lại thừa dịp chém gió:

"Nhớ năm đố, tôi cũng từng là "thợ săn trung cấp", nếu không phải cưới một cô gái bản địa, dùng tài sản tích góp mở quán rượu, tập trung tất cả cách thức giải trí của Đất Xám lại đây, thì chưa biết chừng tôi đã là "thợ săn thâm niên" rồi."

"Các cô đến cấp nào rồi?"

"Chính thức." Tương Bạch Miên hoàn toàn không ngại chuyện này.

Thái Nghĩa nghe vậy, không tiếp tục đề tài này nữa, hỏi:

"Các cô muốn ăn gì? Chơi gì?"

Thương Kiến Diệu lấy một chiếc máy tính xách tay từ ba lô chiến thuật ra, nói với vẻ mặt đau khổ:

"Anh xem rồi thu xếp đi."

Tương Bạch Miên vội vàng bổ sung:

"Tốt nhất là khẩu vị hiếm thấy một chút, còn thừa thì mang đi."

"Chúng tôi chơi bi-a."

Thái Nghĩa nhìn thấy chiếc máy tính xách tay, cười nói:

"Các cô cũng rất gì và này nọ đấy."

"Không thành vấn đề, chỗ tôi không có gì nhiều, nhưng đồ hộp thì đa dạng."

Giao dịch xong, Long Duyệt Hồng tò mò hỏi:

"Các anh nuôi gia súc ở đâu? Tôi không nhìn thấy."

Thái Nghĩa cười đáp:

"Trong những khu nhà không người kia, mọi người tự mình chiếm một căn, dù sao thứ không đáng tiền nhất ở Tarnan chính là nhà ở."

Khu không người ý chỉ một phần nội thành không ai ở.

Nhớ đến bên trong "Sinh vật Bàn Cổ", để gia đình có chỗ ở khá một chút phải vắt hết óc, trả cái giá rất cao, Long Duyệt Hồng chợt thấy thổn thức.

Trong lúc "Tổ điều tra cũ" đi về phía khu vực bi-a, Thái Nghĩa bỗng đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa quán rượu với vẻ mặt nghiêm túc.

Một đám người hùng hổ xông vào, bọn họ chừng mười bốn người, người cầm đầu để tóc vàng, đội mũ giáp sừng trâu.

Đây chính là toán cướp "Cáo Núi".

Thái Nghĩa chạy ra, vừa cười vừa nói:

"Ôi, còn chưa đi à?"

Tuy đang ở Tarnan, anh ta không lo sẽ bị toán cướp "Cáo Núi" cướp bóc, nhưng một đám người đông thế này, đủ để phá nát quán bar của anh ta trong mức độ giới hạn của điều lệ, cho nên anh ta vẫn phải cư xử cẩn thận.

Người đông thế mạnh luôn khiến người ta sợ hãi.

Thủ lĩnh toán cướp "Cáo Núi" Panarnia cười nói:

"Phải cho các anh em dập lửa trước."

Ánh mắt của hắn lập tức nhìn về phía chân cầu thang của quán bar, xung quanh có mấy bộ sô pha cổ, đủ loại phụ nữ ngồi ở đó.

Những nơi như quán bar thường sẽ móc nối với loại làm ăn này.

"Không thành vấn đề, trả tiền chính là khách hàng." Thái Nghĩa cười đáp.

Panarnia đang định qua đó chọn, đột nhiên bị một tên tay chân kéo áo lại.

"Thủ lĩnh, bên kia..." Giọng của gã tay chân vô cùng nghiêm trọng.

Panarnia nghe vậy nhìn sang, thấy cô gái xinh đẹp, thấy người đàn ông trẻ tuổi cao to, thấy kẻ mạnh đã đánh toán cướp của mình ra bã, thấy đồng đội không nổi bật lắm của họ.

Lúc này, đám người Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu đều tủm tỉm cười nhìn về phía hắn.

Khóe miệng Panarnia giật giật, nghiêng đầu nói với Thái Nghĩa:

"Tự nhiên dạ dày tôi không ổn lắm, lần sau lại tới."

Nói xong, hắn lập tức xoay người định dẫn đám cướp sang quán bar đối diện.

Đúng lúc này, khóe mắt hắn thấy Thương Kiến Diệu vẫn còn đang nhìn chằm chằm về phía nhóm người mình.

Phù, Panarnia thở hắt ra, giơ tay phải lên:

"Tạm biệt."

"Tạm biệt." Thương Kiến Diệu hài lòng đáp lại.

Thấy họ tương tác như thế, chủ quán bar Thái Nghĩa vô cùng sửng sốt.

Mắt thấy toán cướp "Cáo Núi" sắp ra khỏi cửa chính, bên ngoài đột nhiên nổi lên một trận gió to.

Trong gió còn mang theo tiếng vù vù, khiến trực giác của người ta có chút bất an.

Bên này núi có gió to vậy sao? Tương Bạch Miên nghi ngờ nhíu mày.

Trong cơn cuồng phong, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng gõ lớn.

"Cốc!" "Cốc!" "Cốc!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận