Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 772: Hội nghị phổ giáo

"Làm sao vậy?" Chú ý thấy Tương Bạch Miên có vẻ bất thường, Thương Kiến Diệu "thành thực" lên tiếng hỏi.

Gnawa thành thực lập tức ngắt lời anh:

"Bây giờ không phải là thời cơ tốt để thảo luận." Lúc nói chuyện, ánh sáng đỏ lóe ra trong mắt ông ta quét qua gương mặt của hội trưởng lâm thời "Chiếc thuyền Noah ngầm" - Ullrich.

A, lão Gnawa, không cần trực tiếp như vậy, khéo léo một chút, khéo léo một chút... Long Duyệt Hồng liên tục thầm phàn nàn, không ngừng được.

Cũng may, năng lực nhìn mặt đoán ý của Ullrich chắc chắn là hạng nhất, nếu không thì lúc đó cũng không thể làm quản gia bên cạnh một tên bạo quân như Dimarco, ông ta nói bằng giọng điềm tĩnh:

"Hội trưởng Tiết, có cần tôi phản hồi lại đội trưởng Đàm điều gì không?"

"Nếu như không có, vậy tôi đi xử lý công việc hằng ngày của ủy ban quản lý."

Tương Bạch Miên trầm ngâm một chút rồi nói:

"Tạm thời chưa có."

Đến khi Ullrich rời khỏi tầng này, cô mới mở trang cuối cùng ra cho đám người Thương Kiến Diệu xem.

"Nghi là có liên quan đến viện nghiên cứu Số 8... Nói cách khác Lâm Toái không có quá nhiều khả năng là một trong những người chủ trì kế hoạch "Người bất tử"." Bạch Thần nhanh chóng lý giải ý tứ mấu chốt trong thông tin này.

Tuy cô không biết lúc trước viện nghiên cứu nào phụ trách kế hoạch "Người bất tử", nhưng có thể khẳng định không phải là viện nghiên cứu Số 8 ở phía bắc.

"Lưu Ly Niết Bàn" của giáo đoàn tăng lữ nằm ở cánh đồng tăng lữ, không thuộc phương Bắc theo nghĩa rộng, mà "Lưu Ly Niết Bàn" là tổng bộ của một viện nghiên cứu tương ứng.

Thương Kiến Diệu "vừa thành thực lại thích phản bác" lắc đầu:

"Chưa chắc, lỡ đâu Lâm Toái vừa là người của viện nghiên cứu Số 8, vừa tham gia vào kế hoạch "Người bất tử" thì sao?

"Ai quy định giữa các viện nghiên cứu không thể sử dụng chung nhân tài?"

Bạch Thần không thể phủ định, Long Duyệt Hồng thì mạnh miệng nói thêm:

"Có xác suất này, nhưng chắc chắn là rất thấp, nói từ yêu cầu bảo mật, giữa chín viện nghiên cứu lớn chắc chắn có hàng rào thông tin, Orey là nhà khoa học đứng đầu viện nghiên cứu Số 3, nhưng sự hiểu biết về các viện nghiên cứu khác khá hữu hạn."

"Anh nghiêm túc thật đấy." Không biết là Thương Kiến Diệu nào liếc mắt nhìn Long Duyệt Hồng, trên gương mặt không đeo mặt nạ hiện ra một nụ cười hứng thú.

Long Duyệt Hồng lập tức đỏ mặt, giải thích:

"Tôi đang nghiêm túc thảo luận!"

Tương Bạch Miên hắng giọng, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người:

"Lúc chưa xuất hiện thông tin trái ngược, tôi tạm thời tin vào phán đoán của "Quân cứu thế"."

"Cho nên Lâm Toái sẽ là vị nào trong "Phó viện trưởng", "Charlie", "giáo sư Lý" và "Bác sĩ"? Hoặc là cô ta đã qua đời khi thế giới cũ bị hủy diệt?"

"Phó viện trưởng", "Charlie", "giáo sư Lý", và "Bác sĩ" là số ít thành viên của viện nghiên cứu Số 8 còn sống từ thời thế giới cũ đến bây giờ, họ đã tiến vào thế giới mới, quanh năm ngủ say, thỉnh thoảng mới hoạt động.

Đây là thông tin mà "Tổ điều tra cũ" lấy được từ đặc phái viên của Khan của viện nghiên cứu Số 8, Thương Kiến Diệu lén gọi họ là bốn tay trùm của viện nghiên cứu Số 8.

"Đầu tiên loại trừ "giáo sư Lý", bởi vì Lâm Toái họ Lâm." Thương Kiến Diệu là người đầu tiên phát biểu ý kiến.

Long Duyệt Hồng lập tức phản bác:

"Giáo sư Lý chỉ là danh hiệu, chưa chắc đã thực sự là họ Lý."

Sau khi thốt ra một câu nói như vậy, Long Duyệt Hồng cảm nhận được sự vui vẻ khi trả được thù.

"Đúng vậy." Thương Kiến Diệu lại bày tỏ tán thành: "Giống như Cố Tri Dũng cũng chưa chắc đã họ Cố, còn có thể mang họ Long, ôi, làm thay đổi gien, à, cải tạo gien mới được 1 phần 75, ngoại hình cũng không anh tuấn, thành tích còn bình thường..."

Gương mặt Long Duyệt Hồng lúc đỏ lúc trắng, không ngờ Thương Kiến Diệu còn sửa lại lời thoại.

Đúng vậy, lần này sau khi làm ba loại cải tạo gien "tăng cường năng lực phục hồi", "tăng cao khả năng miễn dịch", "tốc độ phản ứng nhanh hơn", chiều cao của hắn vẫn không thay đổi.

Mà bây giờ Long Duyệt Hồng buồn bã phát hiện ra, "tốc độ phản ứng nhanh hơn" dường như không bao gồm tư duy.

Trong thời gian ngắn hắn không biết vặc lại Thương Kiến Diệu như thế nào.

"Bốn người đều có thể là Lâm Toái, họ dùng danh hiệu chứ không phải tên thật chứng tỏ họ muốn che giấu điều gì đó." Bạch Thần kéo đề tài trở về quỹ đạo.

Tương Bạch Miên gật đầu:

"Đây cũng là một phương hướng điều tra trong tương lai."

Qua vài hôm, tổn thương tinh thần của Thương Kiến Diệu đã hồi phục hoàn toàn.

Mà một đêm trước khi xuất phát, "Tổ điều tra cũ" vừa vặn gặp được hội nghị phổ giáo do ba giáo phái lớn dưới trướng của "U Cô" tổ chức.

Tương Bạch Miên vô cùng hứng thú với sự kiện này, đề nghị mọi người đến giáo đường Cảnh Giác nghe, tiện thể giúp duy trì trật tự.

Thương Kiến Diệu đồng ý cả hai tay hai chân.

Anh nhảy bật lên, giơ cả hai tay hai chân lên.

Gnawa thành thật thấy thế, cố tình nhắc nhở anh:

"Này, bệnh tình của anh ngày càng nghiêm trọng, chú ý một chút."

"Yên tâm, chúng tôi đã thảo luận kỹ lưỡng và có cơ chế đổi người rồi." Thương Kiến Diệu trả lời.

Năm người của "Tổ điều tra cũ" ỷ vào địa lợi, trực tiếp đi thang máy tới đại sảnh giáo đường Cảnh Giác.

Ở đây đã chen chúc hơn một trăm người, chia ra làm ba nhóm.

Đương nhiên, đây chỉ là tình huống trên bề nổi, trong các đường ống thông hơi, những nơi kín đáo bên ngoài cửa sổ, không biết có bao nhiêu lính gác của giáo đường và dân cư thị trấn chợ Đá Đỏ cảm thấy hứng thú với cuộc tranh luận đang trốn ở đó.

Theo Thương Kiến Diệu tính toán, số lượng của họ phải gấp ba đến bốn lần những người có mặt.

"Duy Gia Nhĩ, tôi thấy cậu rồi!" Thương Kiến Diệu đột nhiên hết lớn một tiếng.

Không ai trả lời anh.

Thương Kiến Diệu thở dài, tiếc nuối vì không thể lừa được Duy Gia Nhĩ ra ngoài.

Lúc anh và đám người Tương Bạch Miên nương theo ánh đèn tường mờ nhạt trong giáo đường, tìm một chỗ đất trống ngồi xuống, không biết từ đâu vang lên một tiếng cười nhạo.

Tiếng cười nhạo mang theo âm thanh rõ ràng như vịt đực, dường như đến từ một cậu bé đang dậy thì.

Thương Kiến Diệu không quan tâm, tháo ba lô chiến thuật xuống, lấy một thứ ra.

Anh lập tức hỏi đám người Tương Bạch Miên:

"Mọi người có muốn không?"

"Thời điểm này làm sao thiếu hạt dưa được?"

"Hạt dưa?" Long Duyệt Hồng trợn tròn hai mắt, nhìn vào tay Thương Kiến Diệu, quả nhiên nhìn thấy một vốc hạt dưa căng tròn.

"Anh, sao anh có được?" Hắn kinh ngạc hỏi.

Thương Kiến Diệu đắc ý trả lời:

"Anh không phải không biết, tôi sẽ để dành kẹo và hạt dưa lại, đợi đến lúc thích hợp mới lấy ra ăn."

"Ôi, kẹo đều cho đám trẻ kia rồi."

Ý anh chỉ đám trẻ quái núi.

Nghe thấy giọng điệu này, Long Duyệt Hồng không hiểu sao cảm thấy mình như quay về thời quá khứ, chỉ mới bảy tám tuổi.

"Cho tôi chút." Tương Bạch Miên không khách sáo xòe tay ra.

"Cô như thế sẽ bị đánh." Thương Kiến Diệu dùng bàn tay còn lại vỗ nhẹ lên lòng bàn tay Tương Bạch Miên, sau đó mới bỏ một ít hạt dưa lên.

"Trò chơi hồi bé của các anh?" Tương Bạch Miên nắm năm ngón tay lại, cười hỏi.

"Là trò đùa của anh ta." Long Duyệt Hồng bắt đầu lên án: "Bình thường hay lừa tôi, Dương Chấn Viễn, còn mấy đứa khác nữa, nói có đồ ăn vặt cho chúng tôi, kết quả tôi vừa đưa tay ra, anh ta sẽ đập bốp vào lòng bàn tay chúng tôi."

"Anh thật dễ lừa." Tương Bạch Miên cố ý nhịn cười.

Long Duyệt Hồng bắt đầu hối hận mình mau mồm mau miệng.

Tương Bạch Miên thấy thế, bồi thêm một câu như không có chuyện gì:

"Điều này chứng tỏ anh có bản tính lương thiện, sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với người khác."

"Nửa câu sau làm sao mà suy luận ra được?" Gnawa thành thật lên tiếng hỏi.

"Đúng vậy đúng vậy." Thương Kiến Diệu "thành thực" cũng hỏi vấn đề này.

"Sắp bắt đầu rồi! Sao lắm lời thế?" Tương Bạch Miên đưa ngón tay chỉ về phía hội nghị phổ giáo sắp bắt đầu.

Là giáo chủ giáo đường Cảnh Giác, Antoniola có cơ thể cường tráng, để đầu trọc lóc, tuy địa vị và thực lực không bằng mấy vị ở đây, nhưng vẫn dùng thân phận người chủ trì đi đến trước thánh huy Cảnh Giác.

Ông ta liếc nhìn giáo chủ Sợ Hãi Sigmund đặc biệt chạy đến giáo phái của mình một chuyến, lớn tiếng nói:

"Đề tài thảo luận trong hội nghị giáo phổ lần này là..."

"Cảnh giác và sợ hãi, bên nào là quan niệm đầu tiên của Chấp tuế."

Zug lấy việc duy trì trật tự làm nhiệm vụ, muốn giơ tay, xin thêm "thân mật" vào, nhưng sau khi tự cân nhắc, vẫn quyết định không nhảy vào vũng nước đục này.

Tình hữu nghị quan trọng nhất!

Sau khi Antoniola tuyên bố xong đề tài thảo luận, giáo chủ Sợ Hãi đeo mặt nạ yêu ma, có vóc dáng cao gầy - Sigmund đứng lên:

"Đương nhiên là cảnh giác."

"Lúc chúng ta đối mặt với nguy hiểm tại sao lại cảm thấy sợ hãi? Bởi vì từ lúc sinh ra chúng ta đã mang theo sự cảnh giác đối với nó."

"Vì sao khi đối mặt với những điều chưa biết chúng ta lại cảm thấy sợ hãi? Là vì cảnh giác nó sẽ ẩn chứa sự nguy hiểm, cảnh giác sinh mệnh quý báu của chúng ta sẽ bị mất đi..."

"Lúc chúng ta còn là trẻ con, trước khi biết có cảm xúc như sợ hãi, khi đối mặt với rất nhiều chuyện sẽ nảy sinh sự cảnh giác theo bản năng!"

Giáo đoàn Sợ Hãi lập tức có người đứng dậy, run rẩy phản bác:

"Không phải, lúc chúng ta còn bé, đã có cảm xúc sợ hãi."

"Tổ tiên của chúng ta viết nó vào gien, truyền từ đời nọ qua đời kia."

"Đơn giản mà nói, nếu trẻ con không biết sợ hãi một số thứ, ở thời đại viễn cổ hoàn toàn không sống nổi, gien của chúng tự nhiên không thể di chuyển..."

Trình độ lý luận lần này cao hơn một chút... Tương Bạch Miên hứng thú lắng nghe, mà thỉnh thoảng bên cạnh cô lại vang lên tiếng tí tách.

Thương Kiến Diệu, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần đều đang lặng lẽ cắn hạt dưa.

Cơ mặt của Tương Bạch Miên khẽ động đậy, trong lúc thầm chế giễu cũng cầm mấy hạt dưa lên.

Cuộc tranh luận dần trở nên sâu sắc, cô nghe càng thêm chăm chú, sau đó quên mất trong tay mình còn có hạt dưa, bị Thương Kiến Diệu lén lút lấy đi mấy hạt.

Nghe một lúc, Tương Bạch Miên đột nhiên cảm thấy đại sảnh của giáo đường Cảnh Giác trở nên u ám hơn.

Cô chợt có linh cảm, bất giác ngẩng đầu nhìn về phía thánh huy khổng lồ phía trước.

Đằng sau cánh cửa màu trắng hơi khép hờ, trong bóng tối sâu thẳm, bóng dáng người phụ nữ như ẩn như hiện kia dường như rõ ràng hơn một chút, đang theo dõi mọi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận