Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 532: Chuẩn bị đằng sau

Trong khóa huấn luyện của "Tổ điều tra cũ" có một hạng mục là dỡ bom, nếu tồn tại thiết bị cho nổ từ xa, thì chắc chắn không thiếu sự tồn tại của mạch điện, không thể thiếu thiết bị thu tín hiệu điện.

Cho nên, Tương Bạch Miên và Long Duyệt Hồng nhanh chóng tìm ra tất cả bom, hóa giải sự uy hiếp.

Nhìn thấy những vật phẩm nguy hiểm này, đám người Tô Na vừa sợ hãi vừa hoảng hốt, không tin nổi mình còn sinh hoạt mấy hôm trong hoàn cảnh như thế.

Tương Bạch Miên thấy vậy, trấn an:

"Các cô chỉ bị lợi dụng, bản thân sẽ không bị nhắm vào."

Lúc này, Bạch Thần nhìn những cô gái người Đất Xám từng là kỹ nữ này, nói với vẻ khá bình tĩnh:

"Đây là kẻ địch của chúng tôi, chỉ cần từ nay về sau các cô không còn bất cứ quan hệ gì với chúng tôi thì sau này hẳn sẽ không gặp phải chuyện tương tự nữa."

Đám người Tô Na, Lý Quỳnh, Tần Tiểu Chân liếc mắt nhìn nhau, có chút hoảng loạn, có chút mê man.

Vài giây sau, Tô Na nở nụ cười nói:

"Là các cô đã cứu tôi, mạng của tôi là các cô cho, làm sao lại nói không vấn đề gì là không vấn đề gì."

"Ừm."

"Đúng vậy."

Các cô gái khác cũng phụ họa theo.

Tô Na lại nhìn sang Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu, nói với chút chờ mong:

"Tôi tin các cô có thể giải quyết được chuyện này."

Trò khôn vặt của đám người tầng áp chót... Tương Bạch Miên âm thầm thở dài:

"Chúng tôi sẽ cố gắng, nhưng không nắm chắc tuyệt đối."

"Trong quá trình này, e rằng các cô còn gặp phải nguy hiểm, chưa biết chừng sẽ chết không ít người."

Đám người Tô Na im lặng.

Qua hồi lâu, Tô Na gắng gượng cười nói:

"Dù sao không có các cô thì qua một hai năm nữa chúng tôi cũng sẽ chết."

Thái độ của cô khiến những cô gái còn lại trong phòng bất kể có xuất hiện sự do dự hay không, đều lần lượt nói ra lời tương tự.

Cũng không bảo các cô phải tỏ lòng trung thành! Lời ngoài miệng, quay đầu đi là có thể đổi ý... Tương Bạch Miên không nhịn được châm chọc hai câu.

Lúc này, Thương Kiến Diệu nở nụ cười:

"Tôi có thể khiến các cô gặp phải những chuyện tương tự nhưng vẫn có sức phản kháng, có cơ hội bóp chết mối nguy hiểm từ trong trứng nước, chỉ cần các cô tin tưởng tôi."

Anh nhìn Tô Na với ánh mắt sáng ngời, đợi câu trả lời của cô.

Tô Na nghĩ tới trạng thái của ông chủ tiền nhiệm Auge, do dự vài giây mới nói:

"Tôi tin tưởng anh."

"Vậy chúng ta đến phòng bên cạnh." Thương Kiến Diệu chỉ ra cửa.

Tương Bạch Miên lẳng lặng nhìn, không ngăn cản.

Đi tới căn phòng bên cạnh, Thương Kiến Diệu một lần nữa nhìn vào mắt Tô Na:

"Tôi chỉ nói hai sự thực."

"Một, chúng tôi cứu vớt cô."

"Hai, chúng ta vẫn luôn giúp đỡ các cô đứng vững gót chân ở thành phố Ban Sơ, có thể thực sự sống sót được."

"Cho nên, nếu có người muốn các cô đối phó chúng tôi, cô sẽ..."

Tô Na nghe vậy đầu tiên là khẽ gật đầu, sau đó để lộ ra vẻ kiên nghị và giận dữ:

"Tôi sẽ lập tức cho hắn một phát súng!"

Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu vỗ tay, vừa cười vừa nói:

"Đáp án tốt hơn tôi tưởng tượng."

Tô Na hơi ngượng ngùng nói:

"Tôi, tôi còn chưa biết dùng loại súng đó."

"Luyện nhiều một chút là được." Thương Kiến Diệu vừa nói vừa đi ra ngoài cửa.

Tô Na mờ mịt:

"Vậy là xong rồi?"

Cô cảm thấy mình không hề thay đổi gì cả.

"Được rồi, biểu hiện của cô rất tốt." Thương Kiến Diệu khen một câu, dẫn theo Tô Na còn chưa hiểu lắm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì về căn phòng mà các cô đang học tiếng Hồng Hà.

Tiếp đó, anh lần lượt nói chuyện đơn độc với từng cô gái Đất Xám này, khiến các cô có lòng cảnh giác đối với những người cố gắng làm hại "Tổ điều tra cũ".

Mà ở phương diện này, một số người bằng lòng rút súng bắn trả giống như Tô Na, một số người thì tỏ ý sẽ không nghe theo đối phương, một số người lại nói bên ngoài thì hợp tác, nhưng sẽ âm thầm thông báo cho "Tổ điều tra cũ" biết.

Thương Kiến Diệu không cần ghi nhớ rốt cuộc ai làm ra sự lựa chọn nào.

Lúc anh bận làm việc này, Tương Bạch Miên, Long Duyệt Hồng, Bạch Thần và Gnawa thẩm tra xong đám thành viên "đảng áo đen" bây giờ là nhân viên phục vụ của tiệm đồ ăn nhanh, tỉ mỉ lục soát "ổ sói" thêm một lần, không phát hiện ra "cha xứ" thật có bố trí thêm cái gì.

Đợi Thương Kiến Diệu quay về phòng khách, Long Duyệt Hồng hiếu kỳ hỏi:

"Điều này có thể khiến các cô đối kháng với thôi miên của "cha xứ" thật một cách hữu hiệu?"

Thương Kiến Diệu bật cười nói:

"Không những đối kháng hữu hiệu, hơn nữa còn có thể đánh trả, nếu "cha xứ" thật không cẩn thận là sẽ chết dưới nòng súng của đám người Tô Na, vậy tôi sẽ chôn hắn ở một nơi nào đó khu phế tích bờ bắc, cứ một thời gian lại đến mộ hắn bật nhạc khiêu vũ, lớn tiếng cười nhạo hắn."

Tàn nhẫn... "Trong đầu" Long Duyệt Hồng đột nhiên lóe lên một từ như thế.

Hắn cân nhắc rồi nói:

"Vậy có thể cho chúng tôi một lần "suy luận" tương tự, đề phòng "cha xứ" thôi miên, giống như lần trước đối phó với Kiều Sơ không?"

Thương Kiến Diệu lắc đầu:

"Chủ yếu là tôi không thể dự đoán mục đích "cha xứ" thôi miên các anh, nhưng đại thể đoán được đám người Tô Na sẽ được yêu cầu làm gì, có thể đưa ra điều kiện mang tính chính xác, nhận được hiệu quả mong muốn."

Nói đến đây, Thương Kiến Diệu mỉm cười:

"Nếu anh không chú ý, thì chúng ta có thể liệt ra tất cả các khả năng, tôi sẽ từng bước từng bước gia tăng "năng lực miễn dịch" cho anh."

"Nhưng nhiều hiệu quả "suy luận" như vậy chồng lên nhau, hẳn là sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của anh một cách rõ rệt."

Nói đến đây, trên mặt anh hiện vẻ nóng lòng muốn thử, dường như muốn Long Duyệt Hồng đồng ý, thí nghiệm một phen.

"Thôi bỏ đi." Long Duyệt Hồng biết khó mà lùi.

Tương Bạch Miên bên cạnh cũng gật đầu:

"Gần đây chúng ta cố gắng không phân công hành động, có lão Gnawa ở đây, cũng không cần lo lắng "cha xứ" lặng lẽ ảnh hưởng đến."

Sau khi trao đổi xong chuyện này, Tương Bạch Miên nhìn về Auge, ông chủ cũ của "ổ sói".

"Nơi này có lắp camera giám sát đúng không?" Cô lên tiếng hỏi.

Auge gật đầu:

"Đúng vậy, nơi này vẫn khá quan trọng, ngoài cửa có lắp một camera giám sát."

"Vậy lấy video của camera giám sát mấy hôm nay ra đây." Đôi mắt Tương Bạch Miên chợt sáng lên.

Tô Na giành trả lời trước Auge:

"Camera kia đã bị phá hủy rồi."

"Phá lúc nào?" Tương Bạch Miên gặng hỏi.

"Hình như, là, đêm hôm kia." Lý Quỳnh nhớ hôm ấy có người hầu báo cáo chuyện này.

Đêm hôm kia? Chính là buổi tối trước hành động vây bắt thành viên "Giáo dục phản tri thức" ở trang trại nhà họ Triệu... Khi đó "cha xứ" thật đã tới "ổ sói"? Trong lúc Long Duyệt Hồng suy nghĩ, đã nghe thấy tổ trưởng hỏi đám người Tô Na:

"Còn video của camera giám sát không?"

"Phần cứng đã bị trộm rồi." Auge thành thật trả lời.

"Thật là cẩn thận, "cha xứ" thật vẫn có sự đề phòng nhất định về sản phẩm khoa học kỹ thuật." Tương Bạch Miên thở dài.

Lúc này, Bạch Thần hỏi:

"Còn có camera giám sát khác không? Tất cả đều bị phá rồi?"

Auge chỉ vào một nơi kín đáo trên trần nhà phòng khác:

"Chỗ đó còn có một cái."

Tương Bạch Miên không hề bất ngờ trước việc này, cô đã sớm phát hiện ra nơi đó có một cái camera giám sát quay được chỗ sâu trong "ổ sói".

"Cũng bị phá hỏng rồi?" Cô liếc mắt nhìn chiếc camera giám sát kia, hỏi.

"Vâng." Auge gật mạnh đầu.

Tương Bạch Miên vừa định hỏi chuyện khác, trong đầu óc không ngừng suy xét và so sánh các chi tiết đột nhiên lóe lên một linh cảm.

Cô hỏi như lơ đãng:

"Camera này và camera ngoài cửa hình như không cùng một loại."

"Không phải đồng thời lắp đặt?"

Auge cười lấy lòng:

"Camera ngoài cửa lắp mấy năm trước, gần đây không tìm được loại này nữa, đây, đây là..."

Nói đến đây, hắn đột nhiên ngẩn ra:

"Tôi không nhớ lắp lúc nào..."

"Tôi cũng không nhớ..." Các thành viên của "đảng áo đen" khác và đám người Tô Na đều lắc đầu.

Trong chớp mắt này, Long Duyệt Hồng đột nhiên có chút hít thở không thông.

"Cha xứ" thật còn có bao nhiêu sự bố trí mà nhóm người mình chưa phát hiện ra?"

Tương Bạch Miên rút súng ra, nhắm vào camera giám sát kia, nhưng cuối cùng không bóp cò.

"Xem ra "cha xứ" thật cũng sẽ sử dụng sản phẩm khoa học kỹ thuật." Tương Bạch Miên mỉm cười, cắm "Rêu băng" trở lại đai vũ trang: "Hơn nữa hắn còn chuẩn bị hai chiêu, có thể nổ chết chúng ta đương nhiên là tốt nhất, nếu không nổ chết thì lợi dụng camera giám sát biết rõ chúng ta đã giải quyết nguy cơ thế nào, có thủ đoạn bí mật nào."

"Trong tình huống chỗ này vốn có camera giám sát, thêm một camera giám sát rất khó bị phát hiện có vấn đề." Bạch Thần nói theo.

Đặc biệt là người biết tình huống cụ thể về camera giám sát còn từng bị thôi miên.

Tương Bạch Miên thở dài:

"May mà tôi có nghiên cứu nhất định về sản phẩm điện tử, cũng khá quan tâm đến chi tiết."

Trong lúc Long Duyệt Hồng nghe mà vẫn còn sợ hãi, Thương Kiến Diệu đã cười nói:

"Giấu đầu lòi đuôi rồi nhé!"

Ơ... Long Duyệt Hồng nhất thời còn chút mờ mịt.

Tương Bạch Miên cũng nỏ nụ cười:

"Sau một khoảng thời gian không xảy ra vụ nổ, chắc hẳn hắn sẽ phái người quay về lấy lại thẻ lưu trữ video giám sát."

Nói đến đây, cô chập hai tay lại:

"Được rồi, chúng ta có thể chờ xem ai sẽ đến lấy video giám sát."

Con đường này, thậm chí phần lớn khu vực ở Thanh Cảm Lãm, đều không kết nối mạng internet, chứ đừng nói đến việc bao phủ tín hiệu vô tuyến, cho dù một phần lái buôn có điện thoại di động, nhưng vào mạng của thành phố Ban Sơ, bên này cũng bị giới hạn gọi điện thoại và nhắn tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận