Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 467: Vấn đề cuối cùng

Sau khi đưa ra phán đoán, Tương Bạch Miên thở hắt ra không chút che giấu:

"Tiếc quá..."

Cô tiếc rằng giấc mơ dựa vào loại vật phẩm này để trải nghiệm năng lực thức tỉnh cứ thế tan vỡ.

Lúc này, Bạch Thần suy tư rồi nói:

"Hiệu quả của nó hình như không giống với những gì thần sứ người cá biểu hiện ra."

Năng lực của "thần sứ người cá" chủ yếu ảnh hưởng đến hô hấp và nhịp tim.

"Không cùng lĩnh vực." Thương Kiến Diệu chợt trở nên nghiêm túc, lời ít ý nhiều nói ra phán đoán của mình.

"Ừm." Tương Bạch Miên gật đầu: "Nhìn từ việc Diêm Hổ có thể mượn vòng nguyệt quế mở ra thế giới tâm linh của thần sứ người cá, cố gắng trở lại thế giới hiện thực, thì vật phẩm đó chắc chắn do khí tức của ông ta và sự vật tương ứng ngưng đọng thành. Viên dạ minh châu này nhìn có vẻ như là đồ ông ta thu hoạch được từ "Hành lang tâm linh", không biết thuộc về vị cường giả nào..."

Nói đến đây, Tương Bạch Miên nghiêng đầu nhìn Gnawa:

"Thiên đường máy móc" các ông có phân loại năng lực người thức tỉnh không?"

Gnawa lắc đầu:

"Các cô cũng đã thấy, "Thiên đường máy móc" chúng tôi thực ra rất ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài, đa số thời gian đều thông qua cánh cửa Tarnan để hoàn thành, thỉnh thoảng sẽ phái đội ngũ ra ngoài, đến chợ Đá Đỏ, thành phố Cỏ Dại, "Liên minh Lâm Hải"..., nhưng tóm lại, số lượng người thức tỉnh mà chúng tôi gặp được không nhiều lắm, không thể hoàn thành sự phân loại, từ đó phân tích sâu hơn."

"Đúng vậy." Tương Bạch Miên tỏ ý đã hiểu.

Cô nghi ngờ liên quan đến người thức tỉnh, "Thiên đường máy móc" có lẽ cũng không biết nhiều hơn "Sinh vật Bàn Cổ", chỉ có điều quyền hạn của "Tổ điều tra cũ" lúc này vẫn còn rất ít.

Đến khi Thương Kiến Diệu bỏ viên dạ minh châu màu vàng xanh vào một chiếc găng tay cao su, ném lại cho Gnawa, Tương Bạch Miên giơ tay sờ sờ lỗ tai mình:

"Hiện giờ mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu một vấn đề cuối cùng."

Trong "hành động chém đầu", cô không muốn liên lực với các thế lực ở chợ Đá Đỏ, không muốn hợp tác với đám người Đàm Kiệt.

Điểm mấu chốt để chuyện này thành công là tập kích bất ngờ, nhanh chóng, người biết càng nhiều, càng dễ lộ bí mật.

Vua không cẩn tắc thì mất quan, quan không cẩn tắc thì mất mạng, chuyện không cẩn tắc thì không thành!

Lịch sử của "Chiếc thuyền Noah ngầm" còn xa xưa hơn cả chợ Đá Đỏ, việc làm ăn của họ mới giúp điểm tụ cư này được xây nên, bao năm qua, dân cư chợ Đá Đỏ và "Chiếc thuyền Noah ngầm" không tránh khỏi có những sự liên kết dây dưa, có thể là mâu thuẫn, cũng có thể là âm thầm liên hệ.

Trong tình huống không thể phân biệt một cách hữu hiệu trong thời gian ngắn, Tương Bạch Miên không muốn mạo hiểm để lộ bí mật, dù sao "hành động chém đầu" không cần dùng số lượng để tăng lòng dũng cảm, nhỏ mà tinh phù hợp với yêu cầu hơn.

Về phần báo cáo cho "Sinh vật Bàn Cổ", thì chắc chắn là không được, chuyện này nhất định sẽ bị yêu cầu dừng lại.

Lựa chọn không nói, tức là ở bên ngoài hoàn toàn không nghe lệnh cấp trên.

"Vấn đề gì?" Long Duyệt Hồng vô cùng phối hợp.

Tay phải đang sờ tai của Tương Bạch Miên thuận thế trượt xuống cằm, cô nói với vẻ nghiêm túc:

"Có câu nói rất hay, phân tích kẻ địch phải phân tích ở góc độ rộng."

"Lúc trước tôi đã từng đặt giả thiết, lỡ đâu Dimarco là một cường giả cấp "Hành lang tâm linh" không kém gì Diêm Hổ thì sao?"

Trên người Long Duyệt Hồng dường như còn lưu lại ảnh hưởng từ "Đồ nhát gan", nghe vậy thì hơi run lên:

"Vậy từ bỏ hành động thì hơn."

Sau khi hắn bày tỏ thái độ của mình, Thương Kiến Diệu bắt đầu kể chuyện:

"Có một hôm, Long Duyệt Hồng gặp được một cô gái mà anh ta thật lòng thích, hai người họ đều có tình cảm với nhau, chẳng mấy chốc đã yêu đương nồng cháy..."

"Dùng từ kiểu gì vậy?" Long Duyệt Hồng không nhịn được ngắt lời.

Hắn không rõ lắm Thương Kiến Diệu rốt cuộc muốn biểu đạt điều gì, cho nên lựa chọn nghe tiếp.

"Ngầm hiểu, ngầm hiểu." Thương Kiến Diệu không dùng "khắp nơi đều là ảo mộng, cần gì phải nghiêm túc" cho có lệ, mà thành khẩn bày tỏ sự áy náy: "Sau đó, họ gặp nguy hiểm, cô gái kia sắp chết dưới súng của người khác. Lúc này, Long Duyệt Hồng cảm thấy sức mình có hạn, dứt khoát từ bỏ thì hơn, hay là liều mạng đánh một trận, để không tiếc nuối?"

Long Duyệt Hồng há há miệng, sau đó lựa chọn im lặng.

Tuy hắn cho rằng câu chuyện này của Thương Kiến Diệu không chính xác lắm với tình huống bây giờ, nhưng vẫn có cảm giác bị một mũi tên bắn trúng chỗ hiểm.

Tương Bạch Miên giơ tay lên rồi đè xuống:

"Có thể giống nhau sao?"

"Ừm, chúng ta có dạ minh châu, lại có Gnawa không bị phần lớn người thức tỉnh ảnh hưởng, cho dù đối diện với tình huống kém nhất, cũng không phải không có sức đánh một trận."

"Hơn nữa, mọi người còn nhớ không? Lúc cha Dimarco bị bệnh nặng, trong "Chiếc thuyền Noah ngầm" đã từng xảy ra một cuộc phản loạn, khiến cho thành viên gia tộc họ bị thương vong nặng nề, cuối cùng mới để cho Dimarco trở thành chủ nhân của "Chiếc thuyền Noah ngầm".

"Tuy tôi nghi ngờ đằng sau chuyện này có cái bóng của Dimarco, nhưng bất kể thế nào đều chứng tỏ rằng lúc đó thực lực của Dimarco không mạnh lắm, nếu không sự việc đã không diễn biến như thế."

"Mọi người nghĩ mà xem, Dimarco hùng mạnh có thể giúp cho thành viên gia tộc không bị quân phản loạn giết hại, lại có thể tự mình dễ dàng giết chết các thành viên gia tộc cản đường mình, không cần phải nhờ đến cuộc phản loạn."

Nói một hơi nhiều như vậy, Tương Bạch Miên mím môi, hắng giọng một cái rồi nói:

"Việc này cũng chưa qua được mấy năm, Dimarco cho dù có tiến bộ nhanh thế nào chắc chắn cũng vẫn không bằng Diêm Hổ, tôi cảm thấy cùng lắm là mạnh hơn tên "Vô tâm giả" cao cấp ở Tarnan kia một chút..."

Nói đến đây, Tương Bạch Miên đột nhiên có linh cảm, vẻ mặt thay đổi hai lần.

"Làm sao vậy?" Long Duyệt Hồng cảm thấy mình vẫn còn bị tàn dư của "Đồ nhát gan" ảnh hưởng, hỏi với chút sợ sệt.

Tương Bạch Miên không trả lời hắn, nhìn về phía Thương Kiến Diệu với vẻ mặt hơi phức tạp, như có điều suy nghĩ.

"Anh còn nhớ Dimarco đánh giá "U Cô" thế nào không?"

Thương Kiến Diệu giống như một chiếc máy tính bằng người, lặp lại hoàn chỉnh lời Dimarco lúc đó:

"Không phải tất cả Chấp tuế đều thích nhìn chằm chằm vào giáo đường của mình như "U Cô"."

"Đúng đúng, Dimarco giải thích "U Cô" chấp chưởng cảnh giác, cho nên bản thân cũng sẽ tỏ ra cảnh giác." Long Duyệt Hồng cũng nhớ lại nội dung liên quan.

Tương Bạch Miên khẽ gật đầu, một lần nữa hỏi Thương Kiến Diệu:

"Anh còn nhớ lúc chúng ta cảm nhận được sự theo dõi của "U Cô" thì đã xảy ra chuyện gì không?"

Thương Kiến Diệu còn chưa kịp trả lời, Long Duyệt Hồng đã tròn mắt nhìn:

"Hai người từng bị "U Cô" theo dõi?"

Bạch Thần cũng để lộ ra vẻ kinh ngạc.

Tương Bạch Miên đương nhiên sẽ không nói thẳng ra là sợ dọa đến hai người cho nên không nói, mà cô thở dài, mỉm cười đáp:

"Lúc đó chúng tôi cũng không dám khẳng định, còn tưởng là ảo giác, bây giờ nhớ tới lời Dimarco nói, tôi cảm thấy chưa chắc đã là giả."

Cô không dùng lý do khác là cô đã sớm phát hiện ra Bạch Thần hơi thiếu cảm giác an toàn, không thích bị gạt ra bên ngoài.

Long Duyệt Hồng hít một hơi:

"Chúng ta bị, bị một Chấp tuế theo dõi..."

"Chấp tuế thực sự tồn tại..."

Bạch Thần nghiêng đầu nhìn hắn một cái, gật đầu như có điều suy nghĩ, không nói thêm gì khác.

Lúc này Thương Kiến Diệu mới trả lời câu hỏi vừa rồi của Tương Bạch Miên:

"Trước khi chúng ta cảm nhận được sự theo dõi của "U Cô", giáo chủ Renato bị mắc "Bệnh vô tâm". Duy Gia Nhĩ cho rằng đây là do ông ta và bà Tarnan yêu đương vụng trộm cho nên bị thần phạt."

"Nửa câu sau không cần nói ra..." Tương Bạch Miên ngăn lại với vẻ bất lực.

Cô lập tức nhìn quanh một vòng, nghiêm mặt nói:

"Nếu quả thật do "U Cô" phạt, thì tôi cho rằng giáo chủ Renato hẳn là bị trực tiếp "dọa" chết."

"Ừm, nếu Dimarco hiềm nghi là cường giả cấp bậc "Hành lang tâm linh", thì sự tồn tại được xưng là ngụy thần chính là tiền đề của giả thiết, đặt đánh giá của ông ta về "U Cô" cùng cảm nhận của chúng ta về sự theo dõi của "U Cô" cạnh nhau, sẽ suy diễn ra được một vài kết luận khác nhau."

Thương Kiến Diệu giải thích sâu hơn giúp cô:

"U Cô" thường hay theo dõi giáo đường Cảnh Giác ở chợ Đá Đỏ, không chỉ vì "U Cô" chấp chưởng cảnh giác, mà còn có thể là để trấn áp một vị cường giả cấp bậc "Hành lang tâm linh" ở dưới lòng đất của tòa giáo đường này."

"Lúc trước giáo phái Cảnh Giác không chọn nơi khác, mà mượn mấy tầng trên của "Chiếc thuyền Noah ngầm" để làm giáo đường, hẳn là cũng vì nguyên nhân này."

Nói đến đây, Thương Kiến Diệu lại phủ định suy đoán của bản thân:

"Không đúng, lúc giáo đường Cảnh Giác xây dựng, Dimarco còn chưa sinh ra."

Tương Bạch Miên cũng nghi ngờ về vấn đề này:

"Lẽ nào, cụ hoặc ông của Dimarco cũng là cường giả cấp bậc "Hành lang tâm linh"?"

"Đời sau của cường giả cấp bậc "Hành lang tâm linh" càng có hi vọng thức tỉnh, càng có khả năng tiến vào "Hành lang tâm linh"? Ừm... mỗi một đời chủ nhân "Chiếc thuyền Noah ngầm" đều sẽ sinh ra rất nhiều con, từ đó chọn ra người xuất sắc nhất để thừa kế, có phải là để dùng số lượng đổi lấy sự thức tỉnh của đời sau? Ai thức tỉnh thì người đó chính là chủ nhân đời tiếp theo của "Chiếc thuyền Noah ngầm"?"

"Sau khi con trai chết, Dimarco trở nên điên cuồng, bởi vì con trai ông ta chính là người thức tỉnh bẩm sinh?"

Việc này có thể giải thích một vài hiện tượng trong "Chiếc thuyền Noah ngầm", nhưng không thể bao gồm toàn bộ.

Long Duyệt Hồng cảm thấy suy đoán của tổ trưởng không nhiều vấn đề lắm, thầm run sợ nói:

"Như vậy xem ra, Dimarco thật sự có thể là một nhân vật vô cùng nguy hiểm, vậy chúng ta có nên..."

Sợ rằng "Tổ điều tra cũ" không có nhiều hi vọng trong việc đối phó ông ta.

Tương Bạch Miên nghe vậy thì cười nói:

"Việc này ngược lại lại mang đến cho tôi chút lòng tin."

"Vì sao" Long Duyệt Hồng vô cùng kinh ngạc.

Tương Bạch Miên hơi quay mặt sang hướng bắc, mỉm cười nói:

"Điều này chứng tỏ giáo phái Cảnh Giác, hoặc nên nói là "U Cô", không những không phù hộ Dimarco, mà còn có khả năng cung cấp sự giúp đỡ nhất định cho chúng ta."

Đây là một lợi thế rất lớn.

Long Duyệt Hồng nghe vậy thì lập tức phấn chấn, trong lòng cũng trấn định hơn nhiều.

"Tiếp theo nên làm thế nào?" Bạch Thần lên tiếng hỏi.

Tương Bạch Miên ngừng cười:

"Lại phải quay về lời tôi vừa nói "mọi chuyện đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu một vấn đề cuối cùng"."

"Nếu Dimarco là cường giả đã thăm dò sâu trong "Hành lang tâm linh", thì chắc chắn ông ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của ý thức con người trong phạm vi rất lớn, chúng ta đừng nói là tiến vào thông qua lỗ thông hơi, cho dù tới gần lỗ thông hơi, cũng không thể qua mắt được ông ta."

"Ha ha, đừng nghĩ đến chuyện nhân lúc đêm khuya vắng người. Lúc Thương Kiến Diệu ngủ cũng vẫn có chút cảm ứng tự phát, cường giả cấp bậc "Hành lang tâm linh" càng lợi hại hơn."

Thương Kiến Diệu nghe vậy cười nói:

"Tôi có thể ẩn giấu ý thức của mình."

Đây là bản lĩnh mà mỗi người thức tỉnh đều tự có, chỉ cần không bị năm giác quan của đối phương phát hiện, hoặc cố gắng dùng năng lực ảnh hưởng đến đối phương, thì sẽ không bại lộ.

Gnawa cũng nói với giọng hơi buồn bực:

"Tôi hẳn là cũng không có ý thức nhân loại."

Cũng sẽ không bị cảm ứng được.

Tương Bạch Miên hơi nhíu mày:

"Nhưng chỉ dựa vào hai người, thì không thể lặng lẽ đi vào qua lỗ thông hơi, cho dù bên trong có hai người nội ứng cũng vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận