Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 803: Cách của Thương Kiến Diệu

Long Duyệt Hồng vô cùng khó hiểu trước cách của Thương Kiến Diệu, nghi hoặc hỏi:

"Năng lực của anh hình như chỉ có thể thông qua đối thoại để hoàn thành, giấu cửa sổ đi rồi, không nhìn thấy gì, không cảm ứng được, làm sao đối phó được với kẻ địch đang ẩn nấp? "

Hơn nữa, trong tất cả năng lực của Thương Kiến Diệu, năng lực có thể dựa vào tín hiệu điện tử để tăng phạm vi ảnh hưởng chỉ có "Dẫn dắt tư duy", "Thanh viên văn học - Người quái đản", và "Tứ chi thiếu sót động tác", hiện giờ hình như những năng lực này vẫn chưa thực hiện được.

Thương Kiến Diệu mỉm cười:

"Tôi còn có thể làm nhiễu sóng điện từ."

Lúc anh nói chuyện, ngọn đèn tiết kiệm năng lượng không được bật ở trong phòng đột nhiên tỏa ra ánh sáng màu trắng nhạt.

Trong tiếng xẹt xẹt, hình ảnh Thương Kiến Diệu trong cửa sổ gọi video xuất hiện sự vặn vẹo.

Hiện tượng này nhanh chóng biến mất, Thương Kiến Diệu tựa vào ghế bằng tư thế thả lỏng, mỉm cười nói:

"Thao tác cụ thể như thế nào anh không cần quan tâm, sơn nhân tự có diệu kế."

Đây không phải là câu tổ trưởng thích nói sao? Trong đầu Long Duyệt Hồng vừa hiện lên một suy nghĩ như thế, đã nhìn thấy Thương Kiến Diệu quay đầu đi, nhìn về bên cạnh:

"Đại Bạch, cô đi nhầm hướng rồi!"

Xẹt xẹt xẹt, hình ảnh Thương Kiến Diệu trong cửa sổ gọi video dường như lại bị nhiễu ở mức độ nhất định.

Bạch Thần và Long Duyệt Hồng liếc mắt nhìn nhau, lựa chọn tin lời Thương Kiến Diệu nói.

Dù sao, Tương Bạch Miên cũng đang ở ngay bên cạnh anh ta.

"Được." Bạch Thần gật đầu, ẩn cửa sổ trò chuyện trên màn hình máy tính đi.

Cứ thế, trên màn hình máy tính chỉ còn lại hình ảnh của camera giám sát và một số biểu tượng.

"Bản thân chúng ta cũng phải cẩn thận một chút." Bạch Thần nghiêng người nhắc nhở Long Duyệt Hồng một câu: "Cứ năm phút đồng hồ phải lật lại ghi chép của mình xem một lần, cẩn thận đối chiếu ký ức, tránh bị thay đổi nội dung then chốt mà bản thân không biết gì."

Long Duyệt Hồng gật mạnh đầu:

"Ừm!"

Không lâu sau, mặt trời bị đám mây bay qua che khuất, ánh sáng bị tối đi khá nhiều.

Một "bóng đen" vô hình vô ảnh tiến vào căn phòng, chia ra làm hai, chui vào đầu Bạch Thần và Long Duyệt Hồng.

Trong thế giới tâm linh của họ, trong tiềm thức của họ, những hình ảnh trong quá khứ hiện ra từng khung cảnh một.

Đột nhiên, bóng đen chú ý tới cuộc nói chuyện của hai người với Thương Kiến Diệu.

"Ẩn cửa sổ trò chuyện đi, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì?"

"Mượn tín hiệu điện từ để tăng phạm vi ảnh hưởng, rõ ràng chỉ có thể dựa vào đối thoại để sử dụng năng lực, lại cố tình ẩn cửa sổ trò chuyện đi..."

"Sơn nhân tự có diệu kế?"

"Bóng đen" nảy ra từng nghi vấn, dường như ngửi được mùi nguy hiểm.

Hắn nghi ngờ đối phương có biện pháp khác có thể theo dõi ký ức của bạn đồng hành, hoặc là cảm ứng được trong căn phòng có người gây ảnh hưởng hay không, nếu bản thân tiếp tục đọc ký ức, làm ra thay đổi, chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới!

Không được! Không được mạo hiểm! "Bóng đen" không hề do dự, rút lui khỏi đầu Bạch Thần và Long Duyệt Hồng.

Việc này giống như một con quái vật ở phía xa bỗng nhiên thu lại hai xúc tu vô hình đang cắm vào đầu mục tiêu.

Xúc tu vòng ngược lại, rút vào trong một tòa nhà cho thuê nào đó cách đấy mấy chục mét.

Chúng thuộc về một người đàn ông đeo kính đen, mặc áo gió đen, để mái tóc ngắn năm phân màu nâu ánh kim.

Nếu muốn đọc ký ức của người khác ở quy mô lớn cũng như có sự thay đổi nhất định, hắn phải rút ngắn khoảng cách giữa mình và mục tiêu đến cấp bậc hiện tại.

Người đàn ông này không dám dừng lại ở hiện trường, bước nhanh ra khỏi căn phòng, thoát khỏi nơi này.

Trong quá trình này, hắn quay đầu liếc nhìn, thầm lầm bầm trong lòng:

"Phải bảo Hứa Lam cũng ra tay."

Sau giờ trưa không bao lâu, Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu quay về khu Thanh Cảm Lãm.

Họ không lập tức đi tìm Gnawa, mà đến căn phòng mà Bạch Thần và Long Duyệt Hồng đang ẩn nấp trước.

"Thế nào, có cảm giác ký ức bị thay đổi không?" Tương Bạch Miên quan tâm hỏi han.

Bạch Thần lắc đầu:

"Không có."

Cô vừa nói vừa lấy giấy ghi chép trên người ra:

"Ít nhất những nội dung liên quan này không bị thay đổi, nhận thức đối với đồng đội cũng bình thường."

"Để tôi giúp cô xem nội dung trong giấy ghi chép này có bị thiếu sót gì không." Tương Bạch Miên đưa tay nhận lấy xấp giấy ghi chép, so sánh với nội dung được lưu trữ trong vi mạch phụ trợ của mình.

Việc này là để đề phòng sau khi kẻ địch thay đổi ký ức của Bạch Thần, cũng bảo cô tiêu hủy những ghi chép liên quan, cắt bỏ ký ức tương ứng.

Đối diện với một người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" nghi là thuộc lĩnh vực "Mạt Nhân", dù cẩn thận thế nào cũng không quá.

Cho nên, Tương Bạch Miên đã thiết lập nhiều tầng kiểm chứng.

Ở bên khác, Thương Kiến Diệu cũng lấy máy tính xách tay từ trong ba lô chiến thuật của mình ra, kiểm tra lại ký ức mấu chốt mà Long Duyệt Hồng đã viết ra.

Đột nhiên anh vẫy tay với Long Duyệt Hồng.

"Làm gì?" Long Duyệt Hồng thận trọng đến gần.

Thương Kiến Diệu thấp giọng nói:

"Có chút vấn đề."

"Cái gì?" Long Duyệt Hồng kinh hãi.

Nhưng nhớ ra Thương Kiến Diệu là một tên thích đùa dai, hắn lại cảm thấy mình nên bình tĩnh một chút.

Hắn cúi người xuống, đưa ánh mắt về phía màn hình máy tính xách tay của Thương Kiến Diệu.

Mà Thương Kiến Diệu lại tiến đến bên tai hắn, nói bằng giọng vô cùng nhỏ:

"Thiếu rất nhiều nội dung mấu chốt."

"Không chỉ giấy ghi chép thiếu, mà trong máy tính xách tay của tôi cũng thiếu."

"Không thể nào?" Long Duyệt Hồng vừa sợ hãi vừa nghi ngờ.

Việc này không khoa học!

Lẽ nào trước khi "Này" và tổ trưởng ra ngoài, họ cũng bị ảnh hưởng rồi?

Nếu không thì không đến nỗi ngay cả phần ghi chú trong máy tính xách tay của Thương Kiến Diệu cũng thiếu đi nội dung liên quan.

Thương Kiến Diệu thành khẩn nói:

"Thiếu phần cái nhìn, cảm quan của anh về Tiểu Bạch..."

"Dừng lại!" Long Duyệt Hồng đột nhiên đỏ mặt: "Tôi chỉ viết đơn giản một chút, không kỹ càng đến vậy, ừm, không phải là bị thiếu."

"Thật sao?" Thương Kiến Diệu nghi ngờ nhìn hắn: "Anh còn nhớ mình thích Tiểu Bạch không?"

Trong đầu Long Duyệt Hồng đột nhiên "uỳnh" một tiếng, chỉ cảm thấy mặt mình nóng lên, đầu như bốc khói.

Giây tiếp theo, hắn vội vàng quay đầu lại, nhìn về phía Bạch Thần và Tương Bạch Miên.

Sau đó hắn phát hiện, bởi vì toàn bộ quá trình Thương Kiến Diệu đều ép giọng nói xuống rất nhỏ, gần như là nói thầm, cho nên hai cô gái kia đều không nghe thấy, chưa chú ý đến động tĩnh bên này.

Phù, Long Duyệt Hồng thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại định trừng mắt nhìn Thương Kiến Diệu.

Nhưng hắn sợ đối phương nhân cơ hội vạch trần hết ra, đành phải thay đổi thái độ, nhỏ giọng cầu xin:

"Đừng, đừng nói nữa."

"Hiểu... Rồi..." Thương Kiến Diệu há miệng ra, trả lời từng chữ bằng giọng rất nhỏ: "Anh không quên là tôi yên tâm rồi."

Trên mặt anh ta hiện ra vẻ vui mừng.

Không ngờ anh còn tốt bụng như vậy? Long Duyệt Hồng nhất thời không phân biệt được đây là Thương Kiến Diệu "thích nói đùa" hay là Thương Kiến Diệu "vô cùng thành thật", hay là Thương Kiến Diệu "coi trọng tình cảm".

Qua một hồi xác nhận, Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu khẳng định ký ức của Long Duyệt Hồng và Bạch Thần không bị thay đổi.

Về phần có bị đọc ký ức hay không thì không có dấu vết để tra ra.

"Lẽ nào mục tiêu không phải là người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" lĩnh vực "Mạt Nhân", không thể đọc ký ức người khác và thay đổi ký ức tương ứng? Người đi nhầm tầng kia thực sự chỉ là đi nhầm?" Long Duyệt Hồng nghi hoặc nói.

Bạch Thần vẫn tương đối kiên trì:

"Hẳn là không trùng hợp như vậy."

Tương Bạch Miên cũng gật đầu theo:

"Hiện giờ tôi nghiêng về khả năng mục tiêu thực sự là người thức tỉnh cấp bậc "Hành lang tâm linh" lĩnh vực "Mạt Nhân"."

"Vì sao?" Long Duyệt Hồng thốt lên hỏi.

Tiếp đó, hắn lại nhìn về phía Thương Kiến Diệu:

"Lẽ nào việc chúng tôi không bị thay đổi ký ức là do cách của anh có hiệu quả?"

"Hiện giờ xem ra chính là như vậy." Thương Kiến Diệu vui mừng gật đầu.

"Rốt cuộc biện pháp kia của anh là như thế nào?" Long Duyệt Hồng tò mò hỏi.

Thương Kiến Diệu mỉm cười:

"Vườn không nhà trống."

... Long Duyệt Hồng há miệng ra, quên không đóng lại.

"Nói cách khác, ẩn cửa sổ trò chuyện đi trên thực tế không có bất kỳ ý nghĩa nào?" Bạch Thần cảm thấy hơi ngạc nhiên.

Thương Kiến Diệu cười tươi rói như ánh mặt trời:

"Có chứ."

Sau đó, anh bổ sung:

"Dọa hắn!"

Thấy Bạch Thần và Long Duyệt Hồng vẫn mờ mịt như trước, Tương Bạch Miên giải thích giúp:

"Thương Kiến Diệu chỉ giả vờ như mình có đầy đủ biện pháp."

"Đối với người khác, việc này có lẽ không có hiệu quả, nhưng đối với người kia, thì lại là bốc thuốc đúng bệnh."

"Một người nhát gan yếu đuối, chắc chắn sẽ đa nghi thận trọng, sau khi đọc được lời nói của Thương Kiến Diệu, 99% sẽ nghi ngờ anh ta có biện pháp thật, đã bày sẵn một cái bẫy, sau đó cảm thấy thà rằng bỏ qua, chứ không liều lĩnh."

Bạch Thần suy tư rồi hỏi lại:

"Nhát gan yếu đuối?"

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng, nói lại một vài điểm quan trọng từ những gì mà mình và Thương Kiến Diệu thu hoạch được ở nhà Odick và suy đoán tương ứng.

Cuối cùng cô mỉm cười nói:

"Chẳng phải "Mạt Nhân" ở thế giới cũ có hàm nghĩa là hèn mọn, đần độn, tầm thường, tràn đầy tính lệ thuộc sao?"

"Trong đó, hèn mọn và tràn đầy lệ thuộc đến một mức độ nào đó sẽ chỉ dẫn đến nhát gan yếu đuối."

"Cho nên người có cái giá phải trả là nhát gan yếu đuối, sẽ có xác suất cao ở lĩnh vực "Mạt Nhân"."

"Mà Odick bị lây nhiễm cái giá phải trả này thoạt nhìn vừa nóng nảy, vừa hung ác, nhưng lại không dám sử dụng năng lực với người khác."

"Không phải là anh ta không muốn, mà là không dám!"

Điều này đã tháo gỡ được nghi vấn đầu tiên hiện lên trong đầu Tương Bạch Miên khi nghe về bệnh tình của Odick ở bệnh viện tâm thần.

Long Duyệt Hồng xem lại một lượt toàn bộ sự việc, khẽ gật đầu nói:

"Việc này quả thật đã xâu chuỗi được toàn bộ sự kiện, để chúng có cách giải thích hợp lí."

Tương Bạch Miên lập tức nhìn ra ngoài cửa sổ:

"Chúng ta phải mau chóng rời đi, cân nhắc đến việc gài bẫy."

"Vì sao?" Long Duyệt Hồng bất giác hỏi một câu.

"Một người nhát gan yếu đuối sau khi phát hiện mục tiêu có vấn đề, sẽ làm như thế nào?" Thương Kiến Diệu cười hỏi lại.

Long Duyệt Hồng vừa định lên tiếng, Bạch Thần đã trả lời:

"Tìm giúp đỡ, tìm đồng bọn!"

Trong một tòa nhà cổ xưa nào đó.

Người đàn ông đeo kính đen đẩy một cánh cửa ra.

Hắn còn chưa kịp quan sát tình huống trong phòng, đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của đồng bọn.

"Để ý tóc tai của anh một chút đi, thiếu đối xứng rồi."

"Mức độ yêu cầu của tôi thực ra không cao, anh hẳn cũng rất rõ."

"Nếu như không làm được, tôi không ngại cho anh trở thành trọc đầu đâu."

Người đàn ông đeo kính đen vừa đi về phía trước gương toàn thân ở bên tay trái, vừa nói:

"Phát hiện mục tiêu."

Sau lưng hắn cũng có một chiếc gương toàn thân giống vậy.

Ở một nơi dường như không có ai trong căn phòng, một lần nữa vang lên giọng nói phụ nữ:

"Bây giờ tôi sẽ thông báo cho "Bác sĩ"."

"Hử?" Người đàn ông đeo kính đang phát ra tiếng nghi ngờ.

Đồng bọn của hắn đáp lại như thể cô ta có vị trí bất định:

"Sư tử vồ thỏ, cũng phải dốc toàn lực."
Bạn cần đăng nhập để bình luận