Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 428: Buôn thần bán thánh thật

Bên trong quán bar "Bồ Câu Hoang", trong lúc Tương Bạch Miên đang nghĩ cách sử dụng tài nguyên hiện hữu thế nào cho hợp lý, phá vỡ ảo ảnh nguy khốn trước mắt, thông báo "bị địch tấn công" cho các thế lực như đội vệ binh người máy và giáo phái Thần Long biết, thì Thương Kiến Diệu nói chuyện với camera giám sát không có kết quả, bèn lấy một cái loa phóng thanh từ trong ba lô chiến thuật ra.

Trong tiếng nhạc đệm, anh cầm loa phóng thanh chĩa về một trong những ý thức con người ở bên ngoài, hô lên:

"Trời tối rồi!"

"Gió còn lớn như thế!"

"Không biết đường về nhà à?"

Trông có vẻ như đang trách móc đám người đi chơi ở bên ngoài không thèm nhìn thời tiết, mặc kệ thời gian, nhưng thực tế đây là một cách thức thực hiện "Thằng hề suy luận".

Chỉ có điều, âm thanh dùng loa phóng thanh, hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều, phải có Thương Kiến Diệu dẫn dắt ở mức nhất định, hơn nữa chỉ có thể có tác dụng với một cá thể đơn độc.

Trong lúc âm thanh vang vọng, ý thức mục tiêu dừng lại hai giây, chạy chậm về một nơi ở bên đường.

Tương Bạch Miên nhìn thấy cảnh này, đã biết được đại khái suy nghĩ của Thương Kiến Diệu: Sau khi "Vô tâm giả" cao cấp sử dụng ảo ảnh ảnh hưởng đến người trong quán bar, thì chứng tỏ hắn và Thương Kiến Diệu có tương tác với nhau, không thể ẩn giấu ý thức bản thân nữa.

Nói cách khác, trong số ý thức con người mà Thương Kiến Diệu đã cảm ứng được, có một ý thức rất có khả năng là kẻ địch.

Mà kẻ địch chưa chắc đã hiểu được tiếng người, hơn nữa còn biết "gió rất lớn" là ảo giác, là giả, cho nên sẽ không bị "Thằng hề suy luận" ảnh hưởng.

Nhìn thì có vẻ là một chuyện tốt, nhưng khi hắn sinh ra phản ứng khác với những ý thức con người khác, hắn sẽ bại lộ.

Việc này giống đom đóm tỏa sáng nổi bật trong đêm.

Cây mọc vượt rừng, ắt bị gió quật gãy!

Nhưng, trong lúc gấp gáp, cách đối phó của Thương Kiến Diệu không phải là hoàn hảo, Tương Bạch Miên nhanh chóng nghĩ ra mấy sơ hở: Một là phạm vi năng lực của "Vô tâm giả" cao cấp kia rộng hơn Thương Kiến Diệu khá nhiều, hiện giờ đang ẩn nấp ở ngoài khu vực Thương Kiến Diệu có thể cảm ứng được. Trong số ý thức con người kia không có mục tiêu chân chính.

Hai là "Vô tâm giả" cao cấp có thể khiến đám người bên ngoài sinh ra lãng tai, từ đó giữ cho phản ứng của mình đồng bộ.

Ba là trong những ý thức con người đó, có tồn tại dấu hiệu giả nhất định, là ảo giác được tạo ra.

Thật sự phiền phức, chỉ có thể từng bước loại trừ... Tương Bạch Miên phối hợp với Thương Kiến Diệu, cảm ứng sự thay đổi của tín hiệu điện, dùng nó để phán đoán người bị ảnh hưởng là người giả hay người thật.

Sau khi nhắc một người về nhà, Thương Kiến Diệu đổi mục tiêu, lại dùng cách thức cũ.

Giờ phút này, anh giống như thị trưởng đang dùng loa phóng thanh thông báo cho mọi người ở trong điểm tụ cư.

Quán chủ Châu Nguyệt của Quán Nam Kha dùng tư thế "lên đồng" đi từng bước về nơi có ảo ảnh mạnh nhất.

Những người có cùng một loại năng lực trong cùng một lĩnh vực sẽ nắm bắt được các tín hiệu tương ứng.

"Mệt quá..." Châu Nguyệt đi được một đoạn, không khỏi càu nhàu một câu,

Lúc đi đường, thắt lưng phải lắc lư, cả người phải đung đưa, tay cũng phải chuyển động, quả thực là rất tiêu hao thể lực!

Đối với một nhân viên thần chức chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp mà nói như cô ta mà nói, thực sự rất vất vả.

Mệt đến mức cô ta bắt đầu sinh ra một vài suy nghĩ báng bổ: Có cần phải cải trang để trà trộn vào giáo phái Lò Luyện, học khiêu vũ không?

Trong khách sạn "U Mộng", bà chủ Ainol vừa nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, vừa nơm nớp lo sợ lẩm bẩm những lời cảnh cáo.

Nhưng, "người" quanh quẩn sau lưng cô ta, thỉnh thoảng lại thổi khí vào gáy cô ta vẫn tồn tại.

Qua mấy chục giây, Ainol cảm thấy có thứ lành lạnh đặt lên vai.

Cô ta không kiềm chế được mình nữa, hét lên một tiếng chói tai:

"A!"

Cùng lúc đó, đôi mắt màu nâu đậm của cô ta trở nên cực kỳ u ám.

"Đại lộ Tân Hà", trong một căn phòng.

Một người đàn ông đột nhiên không kiềm chế được cởi hết quần áo ra, lao lên ban công, đón gió lớn, tè bậy.

Tè xong, anh ta tỉnh táo lại, vừa mờ mịt vừa mừng rỡ: Mờ mịt vì anh ta không hiểu sao mình lại làm hành động hệt như bị trúng tà, mừng rỡ là nước tiểu đã thắng được cuồng phong, chứng minh được bản thân.

Trong một căn phòng khác bên cạnh nhà anh ta.

Một cô gái đang cầm sách vở tìm được từ khu phế tích thành phố, nói với con của mình:

"Nếu không biết chữ, ngay cả làm thợ săn di tích con cũng sẽ nhận nhận được rất ít nhiệm vụ!"

"Con sẽ mời người đến đọc nhiệm vụ!" Con của cô cứng đầu đáp.

Cô gái này chợt cảm thấy máu nóng trào lên não, không hề nghĩ ngợi giơ tay đập mạnh xuống mặt bàn.

Trong tiếng rầm, cô hét ầm lên:

"Như thế sẽ phải trả tiền!"

"Mày có học không hả?"

Hét xong, cô hối hận, cảm thấy không nên làm vậy.

Con cô vốn rất bướng bỉnh, giờ phút này khóc òa lên nói:

"Con học, con học..."

Trong quán bar "Bồ Câu Hoang", nghe Thương Kiến Diệu "phát thanh", không hiểu sao Long Duyệt Hồng lại nóng hết đầu óc, chợt đứng dậy, nổ súng về phía có rất nhiều người đang hôn mê.

Đây là chuyện lúc trước hắn rất muốn làm, hiện giờ thì hơi kích động, dù sao trong mắt hắn, những người này đều là "Vô tâm giả".

Cũng may, hắn ứng đối dựa theo việc các "Vô tâm giả" đều còng lưng, chuẩn bị đánh về phía mình, nên phát súng nào cũng bắn vào không trung, chứ không phải xuống đất, bởi vậy không ai bị thương vong.

Ở một cửa sổ khác, Bạch Thần lùi xuống sâu hơn, cô dường như cảm thấy không động đậy, không nhìn lung tung, không nghe linh tinh, không làm ra phản ứng bừa bãi sẽ không bị ảo giác ảnh hưởng quá nhiều, từ đó tạo ra kết quả không thể vãn hồi.

Tương Bạch Miên thì vừa nhảy vừa lăn, trực tiếp ra đến cửa.

Lúc cô mở cửa chính, muốn lấy một quả lựu đạn từ ba lô chiến thuật, ném ra ngoài, tạo ra động tĩnh, thu hút quân tiếp viện, thì cô đột nhiên ngây người.

Mình đang làm gì? Sao mình lại lỗ mãng như thế? Đây không phải là chờ Thương Kiến Diệu "kiểm tra lần lượt" các ý thức ở bên ngoài, "khuyên nhủ" loài người thực sự, rồi mới dùng lựu đạn "thông báo" cho đội vệ binh người máy và Quán Nam Kha sao? Trong lúc suy nghĩ thật nhanh, Tương Bạch Miên chuyển ánh mắt về phía Thương Kiến Diệu.

Thương Kiến Diệu đã quăng loa phóng thanh đi, cố gắng đi lướt qua cô, chạy ra ngoài cửa.

Chiếc loa nhỏ ở cách anh không xa vẫn đang hát lên:

"Xin hỏi đường ở phương nao..."

Một giây kế tiếp, bên ngoài quán bar "Bồ Câu Hoang", nơi cách mọi người mấy chục mét, một tiếng rống cao vút, khàn khàn, tràn đầy thú tính vang lên:

"Gào!"

Âm thanh cực lớn, không những xuyên qua ảo ảnh, hơn nữa còn khiến Tương Bạch Miên nghe thấy rõ ràng.

Kèm theo tiếng rống này là gió dữ đột nhiên ngừng lại, "Vô tâm giả" trong mắt Long Duyệt Hồng lập tức biến trở về con người, ánh đèn ảm đạm trong quầy bar cũng trở lại bình thường.

Thương Kiến Diệu không dừng bước, chạy thật nhanh đến nơi phát ra tiếng rống.

Anh muốn rút ngắn cự ly, tiến vào phạm vi năng lực của mình.

Tương Bạch Miên thấy thế, không do dự, cầm theo súng lục, theo sát đằng sau.

Cô muốn bắn liên tiếp, không để mục tiêu có cơ hội sửa lại ảo ảnh một lần nữa.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, chỉ mất vài giây, Thương Kiến Diệu lăn ra, hai tay chống xuống, nhìn về phía một góc không ánh sáng ở con đường khác.

Con người của anh chợt sâu thẳm.

"Người quái đản"!

Một giây kế tiếp, một bóng người không biết từ đâu nhảy xuống, tiến vào nơi đèn đường có thể chiếu rọi, dùng tư thế đường đường chính chính quang minh chính đại xuất hiện trước mặt Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên.

Lão có mái tóc dài màu xám trắng bù xù, nhìn có vẻ là một lão già đã hơn sáu mươi, quần áo trên người rách nát, giống như lột ra từ nhiều người chết, liên tục khoác chồng lên người.

Gương mặt lão vặn vẹo, mắt đục ngầu, có vô số tơ máu, khóe miệng còn dính vệt màu đỏ, vừa nhìn đã biết là "Vô tâm giả".

Tương Bạch Miên không do dự, giơ súng lên.

Nhưng, phản xạ có điều kiện "phát hiện mục tiêu - ngắm bắn mục tiêu" vốn có của cô xuất hiện sự sai lệch.

Cô không nhắm vào mục tiêu, mà chĩa súng lên trời!

Pằng!

Tương Bạch Miên bắn vào màn đêm.

Gần như đồng thời, cô thấy "Vô tâm giả" cao cấp kia giơ tay phải lên.

Lão đang cầm một khẩu "Liên hợp 202".

Đối với tình huống này, bản năng của Tương Bạch Miên phải là nhảy sang bên cạnh, lăn người né tránh, nhưng lúc trong đầu cô nảy ra suy nghĩ, lại không tự chủ được đứng im tại chỗ, thậm chí còn làm ra tư thế đi lên đón.

Việc này giống như trong "phản ứng đầu gối bật lên", sau khi gõ vào bộ phận chính xác trên chân thì thứ nâng lên không phải là chân mà lại là tay.

Một bên khác, phản ứng vô thức của Thương Kiến Diệu trong tình huống này vốn phải là "Hai tay thiếu sót động tác", để mục tiêu không thể bóp cò súng, nhưng vào giờ phút này, anh lại chọn "Thằng hề suy luận":

"Ông xem..."

Anh còn chưa dứt lời, "Vô tâm giả" cao cấp kia đã chĩa súng vào Tương Bạch Miên.

Đúng lúc này, quán chủ Châu Nguyệt của Quán Nam Kha như đang "lên đồng", nương theo tiếng rống cũng chạy đến gần.

Cô ta vừa nhìn thấy "Vô tâm giả" cao cấp kia đứng dưới ánh đèn đường, không hề nghĩ ngợi vứt đèn pin trong tay đi.

Ngay sau đó, cô ta bỏ ngón tay đang bịt miệng bình nhựa lại, ném cả chiếc bình về phía mục tiêu.

Trong lúc chiếc bình lăn ra, nước bùa đựng bên trong bị vẩy ra, tạo thành mưa nhỏ dọc đường bay.

Nhân lúc bản thân còn chưa trở thành mục tiêu, chưa bị ảnh hưởng đến, Châu Nguyệt dùng bên tay trống không vì đã vứt đèn pin đi tháo chiếc gương bát quái treo trên dây thừng xuống, chiếu nó về phía kẻ địch.

Sau loạt hành động trông có vẻ không hề có bất cứ tác dụng gì này, "Vô tâm giả" cao cấp kia lại không hề bóp cò.

Lão cuống quýt giơ tay lên che một bên mặt.

Sau đó, lão khẽ gầm lên một tiếng, xoay người, chật vật chạy trốn.

Cạch, bình đựng nước bằng nhựa chỉ còn chút nước bùa rơi xuống đất, bóng người "Vô tâm giả" cao cấp lúc thấp lúc cao, phi nước đại thẳng vào khu vực bóng tối không có đèn đường chiếu sáng.

Tương Bạch Miên lấy lại tinh thần, chĩa súng về phía lưng lão bắn mấy phát, nhưng đều đã muộn.

Đáy mắt của cô chỉ còn lưu lại mái tóc dài màu xám trắng rối bù kia.

"May mà hữu dụng..." Quán chủ Châu Nguyệt của Quán Nam Kha nhìn theo "Vô tâm giả" cao cấp kia chạy trốn, thở phào một hơi.

Cô ta còn chưa nói xong, trên cột đèn đường bên cạnh, một chiếc camera giám sát phát ra âm thanh điện tử:

"Sự cố mạng lưới được loại bỏ, khởi động lại."

Việc này... Tương Bạch Miên một bên vô cùng kinh ngạc khi thấy biểu hiện như buôn thần bán thánh của Châu Nguyệt lại hữu hiệu, một bên nhíu mày.

Càng ngày càng nhiều sự thực chứng minh, "Vô tâm giả" cao cấp kia có thể ảnh hưởng đến tín hiệu điện từ, làm nhiễu mạng lưới.

Đây có lẽ là nguyên nhân khiến cho đội vệ binh người máy lúc trước bị mất liên lạc... Cũng may, hắn có vẻ như không biết cơ thể con người cũng sản sinh tín hiệu điện sinh vật, cho nên không xử lý về phương diện này, ôi, tri thức quả thực có thể sánh ngang với sức mạnh... Trong lúc suy nghĩ trong đầu Tương Bạch Miên lên xuống, cô nghiêng đầu nhìn về phía Thương Kiến Diệu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận