Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 755: Hướng suy nghĩ rất quan trọng

Trong "Biển khởi nguồn", Tương Bạch Miên trồi lên khỏi mặt nước lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, một lần nữa nhìn thấy hòn đảo khiến bản thân chỉ cần dừng bước là không thể tiến lên được nữa.

Hòn đảo giống như một phần của ngọn núi chưa bị nước biển bao phủ, bên ngoài có những khối đá gồ lên, nhiều cửa hang hỗn loạn, dẫn sâu vào bên trong.

Trong nhiều ngày qua, chỉ cần Tương Bạch Miên leo lên hòn đảo này, cho dù chưa hoàn toàn tiến vào trong hang động, đã trực tiếp hôn mê, không thể phản kháng.

Ngước mắt nhìn một lát, cô bắt đầu hồi tưởng lại những gì đã trải qua trong hai lần hôn mê ở hiện thực, không ngừng ám thị bản thân nỗi sợ hãi đến từ thí nghiệm người thức tỉnh đã tiêu tan quá nửa rồi.

Sau đó, cô cụ thể hóa ra một vật phẩm.

Đó là một con búp bê màu xanh rằn ri, gương mặt nó không giống bình thường, không có ngũ quan, bên trên khảm một chiếc gương, phản chiếu gương mặt của Tương Bạch Miên.

Tương Bạch Miên chăm chú nhìn con búp bê trong tay, trong đôi mắt bỗng có những tia sáng loé lên, giống như những ngôi sao trong đêm, hoặc là những mảnh gương vỡ được ánh trăng chiếu rọi.

Giây tiếp theo, cô sử dụng "Mất phối hợp kích thích" với bản thân, thay đổi phản ứng của bản thân khi gặp kích thích hôn mê.

Hiện nay năng lực này chỉ có thể duy trì trong một phút đồng hồ, nhưng đối với Tương Bạch Miên chỉ cần leo lên hòn đảo là sẽ hôn mê, hiện giờ gắng gượng được hơn mười giây mà nói, vậy là đủ rồi.

Sau khi sử dụng gương để thi triển hai loại năng lực "Mất phối hợp kích thích", "Mất nhận thức vật phẩm" đối với bản thân bị thất bại, Tương Bạch Miên đã thay đổi khá nhiều cách, đều không thể thành công.

Sau đó, cô cân nhắc đến việc lĩnh vực của mình tên là "Gương Vỡ", lại một lần nữa bỏ cái gương vào trong phương án.

Cô nhận được linh cảm từ bức tượng thần của "giáo phái Chân Ngã" và giáo lý của họ, chế tác ra một con búp bê rất giống mình, dùng gương để thay vào chỗ mặt của nó, vì vậy, mỗi lần Tương Bạch Miên lấy con búp bê này ra, nhìn vào phần đầu của nó, đều sẽ có một cảm giác kỳ diệu như nhìn thấy chân ngã của mình.

Dựa vào cảm giác này, cô rốt cuộc cũng hoàn thành bước dùng năng lực "Mất phối hợp kích thích" và "Mất nhận thức vật phẩm" để ảnh hưởng đến bản thân, đẩy ra cánh cửa nối từ "Đại sảnh Quần Tinh" ra "Biển khởi nguồn".

Điều này khiến cô càng khẳng định, ám thị tâm lý có tác dụng trong việc tìm hiểu năng lực thức tỉnh, cho rằng, thông qua rèn luyện nhiều hơn, bản thân cô hoàn toàn không cần phải dựa vào búp bê đặc chế nữa, chỉ cần dùng một chiếc gương là có thể dùng năng lực ảnh hưởng đến bản thân.

Đến khi vào "Hành lang tâm linh", có lẽ ngay cả gương cũng không cần nữa.

Hoàn thành "sửa chữa" xong, Tương Bạch Miên không chậm trễ nữa, bơi đến hòn đảo người cá.

Tay trái cô đẩy xuống, cả người lặng lẽ nổi lên trên mặt nước, nhảy ra khỏi biển.

Tương Bạch Miên nhanh chóng ngồi xuống trước một tảng đá màu đen vỡ nát, đồng thời cụ thể hóa ra máy tính xách tay của mình.

Cô muốn dựng lại cảnh tượng lúc mình làm thí nghiệm người thức tỉnh.

Chẳng mấy chốc, tiếng hát đã vang vọng bốn phía:

"Còn nhớ giấc mộng thời niên thiếu không?"

"Như đóa hoa vĩnh viễn không tàn."

"Cùng tôi trải qua bão táp mưa sa."

"Nhìn thế sự vô thường, nhìn bể dâu thay đổi..."

Tương Bạch Miên nghe giai điệu và lời ca quen thuộc, dựa lưng vào tảng đá đen kia, điều chỉnh tâm trạng, đợi cơn hôn mê sắp tới.

Không lâu sau, bóng tối chiếm cứ tầm mắt, sự yên lặng thống trị đầu óc cô.

Cô bất tri bất giác hôn mê.

Trong bóng tối vô biên, một tia sáng loé lên ở phương xa, nhuộm đỏ một khu vực, đánh thức ý thức của Tương Bạch Miên.

Cô động đậy lông mi, chậm rãi mở mắt ra.

Khác với những lần trước, sau khi tỉnh lại, thứ cô nhìn thấy không phải là trần nhà trong công ty, hoặc là trần xe jeep, cũng không phải là trời xanh mây trắng và bầu trời đêm lấp lánh ánh sao.

Trước mắt cô là bầu trời mù mịt sương trắng, bao phủ phía trên "Biển khởi nguồn".

"Thành công rồi..." Tương Bạch Miên thầm vui vẻ, lập tức ngồi thẳng dậy.

Bởi vì lúc trước cô hôn mê, không có ý thức tiếp tục duy trì vật phẩm cụ thể hóa ra, cho nên chiếc máy tính xách tay đã sớm biến mất, tiếng hát cũng không biết ngừng từ lúc nào.

"Nghe nhạc cũng có chút tác dụng, không uổng công "Này" đam mê như thế..." Tương Bạch Miên cười tự giễu.

Đối với cô mà nói, bài hát vừa rồi có tác dụng cổ vũ nhiều hơn, tự mình khích lệ mình, là một kiểu ám thị tâm lý, chứ nó không trực tiếp đánh thức cô dậy.

Tương Bạch Miên không lập tức quay trở về thế giới hiện thực, mà đi tản bộ ở nơi này một chút, quan sát hình dáng hoàn chỉnh của hòn đảo này.

"Sao lại nhiều hang động như thế?" Cô nói với vẻ nghi hoặc.

Tiếp đó, cô có một suy đoán:

"Nó đại diện cho thất khiếu linh lung tâm?"

- Giải thích, "Thất khiếu linh lung tâm" là một vật phẩm trong tác phẩm "Phong thần diễn nghĩa". Hết giải thích.

Vừa dứt lời, cô đã tự cười nhạo mình:

"Có phải hơi tự luyến rồi không?"

"A... Cũng không thể nói là đầu óc nhanh nhạy nhỉ? Xí, dáng vẻ của hòn đảo này chắc chắn là do nỗi sợ hãi trong lòng tái hiện ra, là một hiện tượng bóp méo!"

Lầm bầm một hồi, Tương Bạch Miên quay trở về thế giới hiện thực.

Thấy cô mở mắt, Bạch Thần thuận miệng hỏi:

"Thế nào, có hiệu quả rõ rệt không?"

Tương Bạch Miên mỉm cười:

"Thành công rồi."

"Nhanh vậy sao?" Long Duyệt Hồng ngồi ở hàng ghế sau kinh ngạc hỏi.

Bốp bốp bốp, Thương Kiến Diệu yếu ớt kiệt sức, đầu váng mắt hoa, vẫn gắng gượng vỗ tay.

Tương Bạch Miên lầm bầm: "Thế này còn gọi là nhanh?"

"Tôi đã ở hòn đảo này gần ba tháng rồi!"

"Ý tôi là, vừa mới thay đổi phương án, nhanh như vậy đã thành công rồi." Long Duyệt Hồng vội vã giải thích.

Tương Bạch Miên nghe vậy thì cảm khái: "Vậy mới nói, đôi khi chỉ là vấn đề về hướng suy nghĩ, đổi một hướng khác, có lẽ khó khăn không còn là khó khăn nữa."

"Đúng vậy, đúng vậy." Thương Kiến Diệu vô cùng tán thành.

"Dạy dỗ" tổ viên xong, Tương Bạch Miên nhìn về phía Long Duyệt Hồng, nở một nụ cười say đắm lòng người:

"Tôi nóng lòng muốn thí nghiệm xem năng lực mạnh lên bao nhiêu."

Long Duyệt Hồng ngập ngừng đáp lại:

"Tôi à?"

"Lẽ nào tìm "Này"? Hiện giờ anh ta dở sống dở chết rồi." Tương Bạch Miên dẫn dắt từng bước: "Cũng không thể bảo Bạch Thần làm được, cô ấy còn phải lái xe."

Bạch Thần lập tức nói xen vào:

"Không thì đổi thành Tiểu Hồng lái xe cũng được."

"Thôi để tôi đi làm đi." Long Duyệt Hồng lập tức quyết định: "Dù sao cũng không phải chuyện lớn lao gì."

Bạch Thần mím môi, cuối cùng không nói thêm gì.

Cô tìm một nơi tương đối trống trải, đỗ xe jeep lại.

Trong mấy phút kế tiếp, Tương Bạch Miên thí nghiệm ba loại năng lực của mình, kết quả là:

"Ảo giác không gian" vốn chỉ có thể ảnh hưởng đến một người, phạm vi lớn nhất là mười lăm mét, bây giờ là bốn người, hai mươi mét, là loại hình chỉ cần dừng sử dụng thì sẽ mất đi hiệu quả.

"Mất nhận thức vật phẩm", phạm vi lớn nhất từ mười mét, tăng lên mười ba mét, vẫn chỉ có thể ảnh hưởng đến một mục tiêu, đồng thời mỗi lần mục tiêu chỉ nhận nhầm một vật phẩm, ví dụ lần này Long Duyệt Hồng chỉ coi đồ hộp mà Tương Bạch Miên ném tới là bom, lập tức lăn đi né tránh theo bản năng, mà thời gian có hiệu quả bây giờ là một phút đồng hồ.

"Mất phối hợp kích thích" vẫn là một lần thay đổi một phản ứng của mục tiêu, ví dụ như lần này Long Duyệt Hồng nghe thấy âm thanh thì lựa chọn nhắm mắt, thời gian duy trì từ một phút đồng hồ tăng lên một phút hai mươi giây, phạm vi lớn nhất lúc này là mười mét.

Tổng kết lại, sau khi vượt qua hòn đảo sợ hãi, tương năng lực của Tương Bạch Miên đã tăng cao khoảng 30%, giữa các năng lực khác nhau có sự khác biệt.

Sau khi tới gần khu vực Nộ Hồ, nền đất trở nên ẩm ướt, cây cối cũng tươi tốt hơn.

Mùa đông qua đi, con đường vốn do "đi lại" mà thành một lần nữa phải "khai phá" lại.

"Tổ điều tra cũ" gặp một cuộc tập kích, đến từ loài chim lại giống biến dị.

Nó có thân hình khổng lồ, tốc độ bay kinh người, biết cách kẹp đá lên ném vào nhân loại, giống như một chiếc trực thăng được trang bị tương đối lạc hậu.

Nhưng, thậm chí không cần Tương Bạch Miên và Thương Kiến Diệu ra tay, tiểu đội cũng chưa cần dùng đến thiết bị khung xương quân dụng và áo giáp thông minh sinh học, Long Duyệt Hồng chỉ cần dẫn dụ nó, Bạch Thần tìm cơ hội một súng bắn bể đầu.

Sau khi cải tạo gien liên quan, năng lực bắn súng của cô đã tăng lên mức độ đáng sợ.

"Ăn như thế nào?" Thương Kiến Diệu đứng bên cạnh con quái vật chim khổng lồ, đưa ra một vấn đề khiến người ta tỉnh ngộ.

Anh lành sẹo quên đau, đầu vừa bớt choáng không lâu đã mong chờ món ăn nơi hoang dã.

Tương Bạch Miên còn chưa trả lời, Thương Kiến Diệu đã đấm nắm tay phải vào lòng bàn tay trái, nói:

"Tôi nghĩ ra rồi, đem cả con đi hầm!"

"Anh tìm ở đâu cái nồi lớn như vậy?" Tương Bạch Miên cười nhạt: "Một cái giá nướng còn chưa chắc đã đặt vừa."

Trong lúc họ thảo luận, Bạch Thần bỗng lên tiếng: Phía xa có hai chiếc xe đang lái tới.

Địa thế nơi này trống trải, cách mấy trăm mét là cô đã phát hiện ra.

Thương Kiến Diệu nhất thời "hoảng sợ":

"Không biết có phải là thú cưng của họ không?"

Tương Bạch Miên mặc kệ anh, nói với Bạch Thần:

"Nếu họ cố ý tiến vào phạm vi một trăm năm mươi mét, giữ khoảng cách, bắn súng chỉ thiên, đưa ra lời cảnh cáo."

Sở dĩ cô giới hạn một trăm năm mươi mét là vì sau khi tiến vào phạm vi này, Thương Kiến Diệu có thể gây ảnh hưởng tới họ.

Hai chiếc xe đã được cải trang, không biết là loại xe gì, trên nóc xe có gắn súng máy, hai bên có lá cờ bay phấp phới, tuy vỏ ngoài cũ kỹ, nhưng lại vẽ mấy hình máu me, cơ quan bộ phận của con người.

Điều này khiến Long Duyệt Hồng nhớ lại những chiếc xe ô tô, mô tô cải trang đi đến doanh trại ở dãy núi Bờ Bắc, chúng rất cá tính, hoa hòe hoa sói, khiến người ta sợ hãi.

Trong hoàn cảnh áp lực cực đoan, con người sẽ tùy tiện giải tỏa ở những nơi kỳ cục.

Dường như hai chiếc xe cũng phát hiện bên này có người, bắt đầu rẽ về hướng bên cạnh, định vòng qua "Tổ điều tra cũ".

Đúng lúc này, trong chiếc xe phía trước, có người ngạc nhiên cao giọng lên:

"Bạch Thần?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận