Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 583: Chạy thoát thân

Giờ phút này cả người Long Duyệt Hồng phát rét, hệt như giữa đêm hè đi vào trong một động băng lạnh giá, chỉ cảm thấy ngay cả gió ở xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo dị thường.

Đám người Vương Phú Quý không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn nhận thấy sự bất thường của Gnawa.

Họ gần như đồng thời đi về phía bên cạnh hai bước, cố gắng kéo giãn khoảng cách với "Tổ điều tra cũ", rời xa tai họa ngầm kia.

Bạch Thần một tay cầm đèn pin, một tay nâng "Rêu băng" lên, nhưng do dự không nổ súng.

Một mặt là bởi đạn của súng lục rất khó làm Gnawa bị thương, mặt khác là trực giác của Bạch Thần cho rằng tình huống hiện tại của Gnawa rất có thể bị thông tin của Ngô Mông xâm nhập, giống như con người bị đi Dimarco chiếm thân thể lúc trước, đây không phải là vấn đề có thể dựa vào súng ống để giải quyết.

Giờ phút này người không mờ mịt, không ngập ngừng, không đứng xem chỉ có Thương Kiến Diệu và Tương Bạch Miên.

Vừa rồi Thương Kiến Diệu nói muốn kiểm tra chiếc loa nhỏ của mình, nhưng thật ra là định lấy chiếc loa phóng thanh màu xanh trắng trong ba lô chiến thuật ra, dùng nó để tăng phạm vi ảnh hưởng của "Thằng hề suy luận".

Tương Bạch Miên thì trực tiếp giơ tay trái lên, dùng lòng bàn tay chĩa thẳng vào Gnawa.

Cái miệng bằng kim loại của Gnawa mở ra, một lần nữa phát ra giọng nói trầm thấp thuộc về Ngô Mông:

"Càng nguy hiểm, càng muốn mạo hiểm, đây chính là vật cực tất phản..."

Ông ta còn chưa dứt lời, bàn tay trái của Tương Bạch Miên đã phun ra một lượng lớn tia điện màu trắng bạc.

Những tia điện này nhanh chóng phình to, bao phủ Gnawa vào bên trong, bện thành một cái lưới sấm sét vừa sáng chói vừa nguy hiểm.

Đám người Vương Phú Quý trợn tròn hai mắt, trong con người toàn là dấu vết tia chớp còn sót lại.

Cùng lúc đó, trong loa phát thanh của Gnawa vang lên giọng nói điện tử máy móc:

"Có tín hiệu không xác định đang cố gắng xâm nhập, có tín hiệu không xác định đang cố gắng xâm nhập, khởi động chương trình cách ly..."

Trong tiếng "xẹt xẹt", luồng điện mà Tương Bạch Miên thả ra nhảy múa điên cuồng, tạo thành một trường điện từ vô cùng hỗn loạn.

Ánh sáng đỏ lóe lên từ con ngươi của Gnawa theo đó ổn định lại.

Lúc này Tương Bạch Miên hô lên:

"Hủy bỏ hình thức đài phát thanh!"

"Đi thôi!"

Nói xong, cô trực tiếp xoay người, bày ra tư thế chạy về phía lối vào hang động.

"Được!" Gnawa đã trở lại bình thường, nhân lúc luồng điện tiêu tan, chạy ra khỏi tấm lưới sấm sét màu trắng bạc.

Một phía khác, Thương Kiến Diệu dùng một tay quăng ba lô chiến thuật ra phía sau, sải bước tiến về phía trước.

Long Duyệt Hồng và Bạch Thần cũng không chậm chạp, lưng mỗi người đều theo một thùng gỗ khá nặng, chạy thật nhanh về phía lối vào hang động.

Đám người Vương Phú Quý đều là thợ săn di tích có kinh nghiệm phong phú, tuy không rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, vẫn còn chấn động vì Tương Bạch Miên có thể tay không tạo ra một tấm lưới điện lớn như vậy, nhưng phản ứng bản năng cần có thì vẫn có.

Họ không màng hỏi han, lập tức xoay người liều mạng chạy theo phía sau "Tổ điều tra cũ".

Đằng sau hai đội ngũ này, màn đêm nặng nề lấp lánh ánh sao, mặt nước của hồ nhân tạo theo gió đêm khẽ xao động.

Tất cả vẫn yên lặng như thế, không nhìn ra có chút nguy hiểm nào, thậm chí ngay cả sinh vật còn sống cũng không tồn tại.

"Tổ điều tra cũ" cách lối vào hang động rất gần, sau vài bước, họ đi xuyên qua cánh cửa kim loại đang mở.

Tương Bạch Miên đi chậm lại, lần lượt nháy mắt với Gnawa và Thương Kiến Diệu.

Họ ngừng lại, đợi đến khi đám người Vương Phú Quý vừa nghi hoặc lại vừa cảnh giác chạy ào vào hang động, mới tự mình chạy về một phía của cánh cửa lớn bằng kim loại kia.

Sau đó, Gnawa phụ trách một bên, Thương Kiến Diệu vào Tương Bạch Miên phụ trách một bên, lần lượt đẩy cánh cửa, đóng nó lại trong tiếng "keng keng".

Làm xong việc này, họ quay người, tăng tốc chạy thẳng về phía trước mặt.

Thấy đội ngũ của Tiết Thập Nguyệt không hề giảm tốc độ, đám người Vương Phú Quý Grey và Waite đều cho rằng nguy hiểm chưa được giải trừ, không dám thả lỏng, tiếp tục giữ trạng thái chạy nước rút.

Trong lúc ánh đèn pin lia qua lia lại, họ cứ thế chạy không biết bao xa, chẳng mấy chốc đã đến giới hạn thể lực của con người.

Suy nghĩ của Tương Bạch Miên vô cùng rõ ràng, lập tức ra hiệu cho đám người Long Duyệt Hồng có thể dừng lại.

Phù... Phù... Long Duyệt Hồng, Bạch Thần đều thở hổn hển.

"Mặc thiết bị khung xương quân dụng vào." Tương Bạch Miên nhanh chóng ra lệnh.

Đây là một trong những phương án chuẩn bị để rút lui, không cần cô giải thích thêm, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần đã bỏ thùng gỗ ở đằng sau lưng xuống, lấy hai thiết bị khung xương quân dụng kiểu khá mới bên trong ra.

Dưới sự giúp đỡ của Thương Kiến Diệu và Gnawa, họ nhanh chóng mặc lên.

Một bên khác, Tương Bạch Miên dựa vào sức mạnh của chính mình phải mặc thiết bị khung xương quân dụng loại hình thông dụng "AC-42" của "Tổ điều tra cũ" vào.

Đám người Vương Phú Quý, Waite đã có dự đoán nhất định về tình hình trang bị của "Tổ điều tra cũ", lúc này không kinh ngạc lắm, mà lặng lẽ kéo giãn khoảng cách, chuẩn bị sẵn sàng đánh trả.

Họ sợ đối phương vũ trang đầy đủ sẽ trực tiếp giở mặt.

Keng!

Một tiếng động lớn đột nhiên vang lên trong lối đi, từ khu vực cửa vào truyền vào tai đám người Tương Bạch Miên.

Lúc này không cần ai giải thích, trong đầu mỗi người đều hiện lên suy nghĩ: Cánh cửa lối vào đóng lại lúc trước đã bị kẻ địch chưa rõ mở ra!

Mở ra bằng một sức mạnh rất lớn!

Mà ba thành viên của "Tổ điều tra cũ" vẫn chưa mặc xong thiết bị khung xương quân dụng.

Những người còn lại, bao gồm cả Long Ân dẫn đường, liếc mắt nhìn nhau không nói gì, trực tiếp xoay người chạy như điên.

Mọi người không thân cũng chẳng quen, chắc chắn không ở lại đồng sinh cộng tử với "Tổ điều tra cũ".

Tương Bạch Miên thấy thế, nói với Bạch Thần và Long Duyệt Hồng bằng giọng trầm ổn:

"Đừng gấp gáp."

"Dục tốc thì bất đạt."

Cô tựa vào tường, dùng động tác nhanh mà không loạn đóng khuy cài kim loại ở các vị trí khác nhau.

"Họ gấp cũng vô dụng, quyền chủ động nằm ở trong tay tôi và lão Gnawa." Thương Kiến Diệu không hề căng thẳng, mỉm cười đáp lại.

Không có anh và Gnawa giúp đỡ, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần không thể mặc được thiết bị khung xương quân dụng.

Tuy rằng bình thường luôn thầm phàn nàn về tên này, nhưng lúc này Long Duyệt Hồng vẫn phải nói một câu "anh ta thật là to gan".

Mất mấy chục giây, Thương Kiến Diệu và Gnawa giúp Long Duyệt Hồng và Bạch Thần mặc xong thiết bị khung xương quân dụng, còn Tương Bạch Miên đã hoạt động tay chân rồi.

"Đi thôi!" Tương Bạch Miên nhanh chóng xoay người, đuổi theo đám thợ săn di tích kia.

Long Duyệt Hồng và Bạch Thần theo sát phía sau.

Thương Kiến Diệu lại ấn tay một cái, nhẹ nhàng nhảy lên, ngồi vào vai trái của Gnawa.

Gnawa lập tức thẳng người dậy, sải bước chạy đi.

So với lúc trước, tốc độ của họ nhanh hơn đâu chỉ gấp hai ba lần!

Dưới sự bảo hộ của thiết bị khung xương quân dụng, "Tổ điều tra cũ" không tốn bao nhiêu sức lực đã nhìn thấy đám người Vương Phú Quý.

Họ chạy đến lúc này, đều đã gần đến giới hạn của bản thân, có cảm giác không chạy nổi nữa.

Thấy đám người "Tổ điều tra cũ" lao đến như bão táp với tư thái nhẹ nhàng, lại cảm giác lối đi phía sau vừa đen ngòm vừa yên tĩnh, có mấy người trong số họ đã lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng, trạng thái tinh thần trở nên mất ổn định.

Đúng lúc này, Tương Bạch Miên vừa chạy vừa hô lên:

"Đừng bỏ cuộc, chúng tôi sẽ giúp các anh!"

Đưa ra một phương án như thế phải không phải là do cô tốt bụng, lương thiện đến ngu xuẩn, mà là có suy nghĩ khác.

Đây là phương pháp tối ưu cô đưa ra sau khi đã cân nhắc lợi hại.

Nếu như "Tổ điều tra cũ" mặc kệ không hỏi, trực tiếp vượt qua những người đang chạy trốn này, trong lúc tuyệt vọng họ rất dễ làm ra hành vi không lí trí, ví dụ như muốn chết cùng chết, ví dụ như cướp lấy thiết bị khung xương quân dụng, tiện để chạy trốn, ví dụ như dốc sức giữ chân "Tổ điều tra cũ" lại đây, tạo ra một trận hỗn loạn, đợi đục nước béo cò, giống như người chết chìm luôn cố gắng kéo theo những người khác cùng chìm xuống nước vậy.

Phần lớn những người ở đây đều là thợ săn độc hành, chưa rõ năng lực, thực lực hùng mạnh, với tình huống hiện giờ của "Tổ điều tra cũ", tuy rằng không sợ, nhưng cũng không dám khinh thường.

Đến lúc đó cho dù họ không bị thiệt hại, cũng chỉ là chậm hơn vài phút, sẽ không bị kẻ địch chưa rõ đuổi kịp vì điều này.

Mà người kia rất có khả năng là Ngô Mông.

Nội chiến là không khôn ngoan lúc này!

Cho nên trong tình huống "Tổ điều tra cũ" vẫn còn sức lực dư thừa, đưa ra sự giúp đỡ nhất định cho đám người Vương Phú Quý, ổn định trạng thái tinh thần của họ, sẽ có lợi cho việc chạy thoát thân sau này.

Nghe thấy Tương Bạch Miên nói vậy, vẻ mặt đám người Grey và Waite lần lượt bình tĩnh lại.

Tiếp đó, Tương Bạch Miên cất súng đi, một tay dắt Long Ân dẫn đường của tổ mình, một tay kéo lấy Waite tiếp tục chạy. Long Duyệt Hồng thấy thế, phụ trách Grey và một người độc hành có vóc dáng khá cao khác, Bạch Thần thì giúp đỡ người dẫn đường của Vương Phú Quý.

Về phần Vương Phú Quý đen xì gầy gò, bị Gnawa kẹp vào nách.

"Vì sao anh ta có thể ngồi trên vai?" Vương Phú Quý cố gắng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Thương Kiến Diệu.

Đây là lời hắn ta lẩm bẩm trong lòng, không dám nói ra khỏi miệng.

Trong tiếng "keng keng keng", "Tổ điều tra cũ" không hề keo kiệt điện năng, chỉ mất hơn mười phút đã hoàn thành lộ trình hơn mấy tiếng đồng hồ lúc trước.

Lúc đó họ đã đi chậm, thỉnh thoảng còn phải dừng lại xem.

Trong quá trình này, không ai trao đổi, không ai nói chuyện, Long Duyệt Hồng không hiểu sao có cảm giác đường cùng chạy trốn.

Cuối cùng, hắn nhìn thấy cửa vào hang động quen thuộc, nhìn thấy bầu trời sao mờ ảo bên ngoài.

"Tổ điều tra cũ" lên tinh thần, chạy vội ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, họ cũng không thả lỏng, bỏ lại đám người Vương Phú Quý, đi thẳng đến khu vực giấu xe của tổ mình.

Không lâu sau, mấy chiếc xe tập hợp trên đường cái giữa núi, không nhanh nhưng cũng không chậm, quay trở về doanh trại tiền tuyến.

Thình thịch, thình thịch, tim của Long Duyệt Hồng vẫn đập nhanh như trước.

Hắn cảm thấy vẫn chưa đến thời gian buông lỏng.

Sau gần hai tiếng đồng hồ, doanh trại tiền tuyến được cải tạo từ pháo đài xuất hiện trước mắt họ.

Long Duyệt Hồng chưa bao giờ cảm thấy nó thân thiết như lúc này.

Dựa vào mặt mũi của Vương Phú Quý, cửa lớn của doanh trại tiền tuyến mở ra cho họ giữa đêm khuya.

Quay trở lại nơi đỗ xe, đội ngũ hai bên không tách nhau ra, vẫn giữ nguyên tình trạng báo động, cho đến bình minh.

Lúc ánh sáng mặt trời chiếu lên người họ, bóng tối bị xua tan hoàn toàn, Vương Phú Quý rốt cuộc thở phào một cái:

"Đều tự đi nghỉ ngơi đi."

Long Duyệt Hồng nghe vậy cũng lặng lẽ thở hắt ra.

Nhìn từ tình huống hiện giờ, Ngô Mông có lẽ không thể rời khỏi di tích Số 13 khu đất hoang, nếu không thì quân chính quy của thành phố Ban Sơ ở xung quanh khu phế tích kia đã bị ảnh hưởng từ lâu rồi.

Sau khi nhìn theo các thợ săn di tích kia rời đi, Tương Bạch Miên xoay người, trầm giọng nói:

"Gửi điện báo cho công ty."
Bạn cần đăng nhập để bình luận