Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 746: Lại đến

"Tiệm đĩa nhạc tôi yêu nhất."

"Hôm qua là ngày cuối cùng của cô ấy."

"Mảnh vỡ từng khiến tôi say mê."

"Tất cả đều vương vãi bên đường..."

Trong tiếng hát phát ra từ chiếc loa nhỏ, Thương Kiến Diệu vừa khẽ đong đưa người theo giai điệu, vừa lái chiếc xe jeep màu xanh xám trên con đường bao quanh đầm lầy.

Cánh tay phải của Tương Bạch Miên còn đang đặt trên cửa ghế lái phụ, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô đã sớm quen với việc mỗi lần lái xe Thương Kiến Diệu đều sẽ bật nhạc, chỉ là thỉnh thoảng sẽ đề nghị đổi một bài hát khác, bởi vì có một vài bài cô quả thực không thưởng thức nổi.

Lúc này, Tương Bạch Miên không đánh giá ca khúc đang vang vọng trong xe, hỏi thăm các tổ viên với vẻ hăng hái:

"Có nhớ nơi này từng xảy ra chuyện gì không?"

"Gặp phải thiết xà Hắc Trảo, còn có đám cướp kia." Long Duyệt Hồng có ấn tượng vô cùng sâu sắc đối với lần đầu tiên gặp nạn trong đời.

"Đúng vậy." Tương Bạch Miên cảm khái: "Nếu không phải gặp chúng ta, với trang bị của đám cướp kia, có thể sống sung sướng ở hầu hết các nơi trong vùng hoang dã."

Tuy rằng đám cướp ấy chỉ có vài người, nhưng lại có một bộ thiết bị khung xương quân dụng.

Rất nhiều băng cướp quy mô lớn cũng không lấy được vật phẩm mạnh như vậy.

Bạch Thần ngồi ở hàng ghế sau liếc nhìn ánh mặt trời xuyên qua kẽ lá và những cái cây có dáng vẻ dị dạng đáng sợ, suy nghĩ một chút rồi nói:

"Tôi nhớ vợ của tên cầm đầu băng cướp bị người của thành phố Ban Sơ bắt đi, trở thành tình nhân của một nguyên lão hoặc là hậu duệ trực hệ của ông ta, con trai hắn đầu tiên là làm nô lệ cho nhà đó, sau đó được đưa đi học."

Nếu không phải có quan hệ như thế, đám cướp kia làm sao có thể sở hữu một bộ thiết bị khung xương quân dụng.

Nghe Bạch Thần nói, Tương Bạch Miên "chẹp' một tiếng:

"Vì chuyện này, tôi vẫn luôn tò mò vị phu nhân kia có dáng vẻ thế nào mà có thể khiến nhân vật thực quyền của thành phố Ban Sơ say đắm đến mức bằng lòng cho chồng cũ của bà ta, à, điểm tụ cư cũ của bà ta một bộ thiết bị khung xương quân dụng."

Thế giới cũ bị hủy diệt còn chưa đến bảy mươi năm, trong các điểm tụ của dân du cư hoang dã quả thật có thể tìm ra được nam nữ có ngoại hình đẹp, nhưng họ thường trông bẩn thỉu, hoặc gầy như que củi, không có khí chất khiến người ta vừa nhìn thấy đã sáng mắt lên.

Loại mĩ nhân như bông sen mọc ra từ hồ nước trong đã không thể tìm thấy trong những quần thể sinh tồn ở các điểm tụ cư của dân du cư hoang dã.

Hơn nữa, "người trời chọn" thường gặp, cũng chính là người cải tạo gien trong mắt các thành viên của "Tổ điều tra cũ", chỉ có ít người có thể gọi là mỹ nhân, nhưng rất khó thêm chữ "đại" vào đằng trước.

Có điều trong cuộc sống luôn luôn có chuyện ngoại lệ, một người dân du cư hoang dã có gien di truyền ngoan cố, chỉ hơi thanh tẩy một chút, đã có thể làm say đắm bao nhiêu người, chuyện này cũng có thể chấp nhận được.

Không biết là Thương Kiến Diệu nào đang lái xe, đánh giá lời cảm khái của Tương Bạch Miên:

"Chắc chắn không bằng cô."

"Ha." Tương Bạch Miên buồn cười hỏi lại: "Tôi có nên khiếp sợ vì được ưu ái không?"

Tuy cô rất có niềm tin vào dung mạo và vóc dáng của mình, màu da cũng là loại mà cô thích, nhưng đối diện với Thương Kiến Diệu ra bài không bao giờ theo lẽ thường, cô vẫn cảm thấy không thể đắc ý vì điều này.

Ai viết được sau đó tên này sẽ nói thêm gì!

Hơn nữa, từ trước đến nay Tương Bạch Miên luôn cho rằng bản thân phải dựa vào đầu óc và thực lực, ngoại hình chỉ là dệt thêm hoa lên gấm mà thôi.

Trong lúc Long Duyệt Hồng và Bạch Thần đang suy đoán lần này Thương Kiến Diệu sẽ nói ra lời nào khiến người ta kinh hãi, thì anh nghiêm túc trả lời:

"Tôi rất thành thật, có sao nói vậy, sẽ không tùy tiện hạ thấp một người, cũng không cố tình khen ngợi ai."

Xem ra, "Này" thích tranh luận cũng không phải không có mặt đáng yêu... Tương Bạch Miên hắng giọng một cái, lại nói:

"Không biết trong cuộc bạo động lần trước của thành phố Ban Sơ, người viết thư và mẹ của anh ta có bị ảnh hưởng không?"

Cô vừa dứt lời, Thương Kiến Diệu "thành thực" đã hốt hoảng thốt lên:

"Cô, cô muốn nhổ cỏ tận gốc?"

Tên này chắc chắn không đáng yêu... Tương Bạch Miên nghiến răng:

"Bọn họ xứng sao?"

Bây giờ "Tổ điều tra cũ" bất kể đi đến đâu, cũng đều là đối tượng mà những người cấp cao của thế lực tương ứng cần coi trọng, cho dù là các thế lực lớn như thành phố Ban Sơ, "Đoàn bạch kỵ sĩ", cũng không thể coi thường.

Tuy rằng họ tuyệt đối có năng lực trấn áp "Tổ điều tra cũ", nhưng trước đó, đám người Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu sẽ gây ra tổn hại không nhỏ, hơn nữa còn có hy vọng bỏ đi từ trước, chạy thoát thân.

Không đợi Thương Kiến Diệu đáp lại, Tương Bạch Miên nhớ tới cảnh tượng lúc đó, nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ đầy hoài niệm:

"Lần đó chúng ta còn thu được một động cơ hạng nặng, ngồi lên thật sự có cảm giác."

"Không biết lúc nào có thể tìm được một cỗ nữa..."

A... Long Duyệt Hồng lựa chọn im miệng, Bạch Thần cũng vậy.

Ngay cả Thương Kiến Diệu, giờ phút này cũng không dám nói tiếp.

Tương Bạch Miên đương nhiên đoán ra được vì sao họ có biểu hiện như vậy, thầm nghĩ một cách bi ai:

"Sau này có lẽ mình không có cơ hội cưỡi động cơ hạng nặng nữa..."

Với tình trạng hiện giờ của cô, ngồi động cơ, phóng nhanh như tên bắn trong tiếng động ầm ầm, có lẽ không thể thuận lợi quay về, trừ phi cô bằng lòng đi như rùa bò bên cạnh xe jeep.

Nhưng như vậy, lạc thú ngồi động cơ hạng nặng không còn nữa, đi còn có ý nghĩa gì?

A, lúc trước "Này", Tiểu Bạch, Tiểu Hồng còn muốn bỏ phiếu cướp quyền lái xe của mình, cũng may mình đấu lý thắng, hừ, để các người ngồi hàng ghế sau, cảm ơn tôi đi! Trong lúc suy nghĩ, Tương Bạch Miên bực bội nhớ lại chuyện lúc vừa rời khỏi "Sinh vật Bàn Cổ".

Lúc đó, Thương Kiến Diệu đề nghị, sau này cô không nên lái xe nữa, chuyên tâm làm hành khách, tránh việc vừa bất cẩn là không biết đưa đội ngũ đến nơi nào.

Thấy Bạch Thần và Long Duyệt Hồng rõ ràng cũng có suy nghĩ như vậy, Tương Bạch Miên quyết đoán trấn áp cái tên tự xưng là thành thực kia, để "dự án" này chết ngay từ khi còn thai nghén trong bụng.

Chứng "mù đường" của cô còn chưa nghiêm trọng đến mức có người dẫn đường, vẫn đi trật ra khỏi tuyến đường đã định!

Trong phế tích "Xưởng sắt thép liên hợp thành phố Trường Hà".

Đây là loại di tích nhỏ được phát hiện trong thời đại hỗn loạn, đã được vô số thợ săn di tích đến thăm dò, ngay cả cửa của bệnh viện trực thuộc cũng bị người ta khiêng đi, thực sự không còn bao nhiêu vật phẩm có giá trị.

Ngoại trừ những thợ săn tiện đường đi ngang qua, thỉnh thoảng sẽ vào thăm dò một lần nữa, hy vọng có thể tìm ra chút rác rưởi có thể đổi được thức ăn, thì gần như không ai đặc biệt chạy đến nơi này.

Bên trên là tin tức đám người Tương Bạch Miên, Thương Kiến Diệu vốn có được, nhưng giờ họ đã biết, nơi bị tàn phá nghiêm trọng trông có vẻ hoang phế này lại có một thân phận khác: Một trong năm tại thánh địa Phật môn!

Hằng năm đều có tín đồ của "Bồ Đề" và "Trang Sinh" thuộc các giáo phái khác nhau đến từ những nơi khác nhau của Đất Xám, đến nơi này hành hương, kính lễ tháp luyện thép.

Tương Bạch Miên ngắm nhìn phế tích không một bóng người, lại nhìn bệnh viện trực thuộc trên đường đến xưởng thép và khu vực xung quanh thuộc xưởng sắt thép, trầm ngâm một chút rồi nói:

"Đến thẳng khu 2 dành cho người nhà của xưởng sắt thép đi."

Phạm Văn Tư trong bản bệnh án ở phòng 302 tầng 4, khu 2 nơi đó.

Mà tìm ra tung tích của bà ta sau khi thế giới cũ bị hủy diệt chính là mục tiêu chủ yếu trong hành động lần này của đám người Thương Kiến Diệu.

Về phần đâu là khu dành cho người nhà, Tương Bạch Miên đã sớm bổ túc xong.

Là một di tích đã bị thăm dò không biết bao nhiêu lần, vắt kiệt gần như hết sạch giá trị, rất nhiều thông tin ở nơi này đều công khai, mà "Sinh vật Bàn Cổ" là bá chủ đứng đằng sau vùng hoang dã Hắc Trảo, làm sao không hiểu rõ nơi này, không phái người đến thăm dò đầu tiên chứ?

Chỉ cần lấy ra tư liệu về xưởng sắt thép phế tích trong công ty, là Tương Bạch Miên có thể dò ra được bố cục hoàn chỉnh của nơi này, biết rõ khu 2 dành cho người nhà nằm ở đâu.

Thấy tổ trưởng lấy bản đồ ra, Thương Kiến Diệu giơ tay:

"Tôi có một câu hỏi."

Không cho phép hỏi... Tương Bạch Miên suýt thì trả lời như vậy, nhưng lí trí đã ngăn cản cô.

"Cái gì?" Cô gật đầu.

Thương Kiến Diệu nghiêm túc hỏi:

"Lúc cô vẽ bản đồ, thật sự không có sai sót sao?"

Một tấm bản đồ do một người mù đường vẽ ra hình như không đáng tin cậy lắm.

Ơ... Long Duyệt Hồng một mặt cảm thấy sự lo lắng của Thương Kiến Diệu có phần có lý, mặt khác lại thật sự muốn xem anh ta bị ăn đòn.

Tương Bạch Miên kiềm chế tay trái của mình, "hừ" một tiếng, nói như gằn từng chữ:

"Tôi, đã, đối, chiếu, đi, đối, chiếu, lại, năm, lần!"

"Còn bảo Tiểu Bạch kiểm tra hai lần."

"Ừm." Bạch Thần tỏ ý đúng là như vậy.

Thương Kiến Diệu thở phào nhẹ nhõm một hơi thật dài:

"Vậy là tốt rồi."

Vừa dứt lời, anh mở cửa xe, nhảy xuống bên cạnh, tránh ánh mắt mà Tương Bạch Miên ném tới.

Trong lúc các Thương Kiến Diệu nói chuyện chọc cười, chiếc xe jeep của "Tổ điều tra cũ" đã men theo đường cái dẫn vào xưởng sắt thép, đến cổng chính, nhưng không đi vào mà rẽ sang bên phải.

Nơi đó có những tòa nhà nối liền nhau, là khu 2 dành cho người nhà.

Nhà cửa nơi này đã đổ nát, vô cùng hoang tàn, có rất nhiều cây xanh phủ kín, điểm giống nhau là đều không có cửa.

Cửa gỗ thì thành chất đốt cho lửa trại, cửa sắt thì bị mang đi, coi như thu hồi đồng nát, đổi lấy thức ăn.

Trong cảm giác mọi vật đều chìm trong im lặng, xe jeep của "Tổ điều tra cũ" lại một hồi, rẽ qua bảy tám chỗ ngoặt, tìm được căn nhà số 4.

Nó vẫn đứng sừng sững như trước, nhưng đã bị sứt mẻ rất nhiều chỗ.

Sau khi cảm ứng một chút, Thương Kiến Diệu nói với đám người Tương Bạch Miên:

"Không có ý thức nhân loại ở tầng ba."

Tương Bạch Miên khẽ gật đầu, tỏ ý cảm ứng tín hiệu điện của mình cũng cho kết quả như vậy.

Bốn người lần lượt xuống xe, Long Duyệt Hồng và Bạch Thần canh giữ ở dưới, chuẩn bị chi viện bất cứ lúc nào, Thương Kiến Diệu vào Tương Bạch Miên thì đi qua hành lang ẩm ướt mục nát, từng bước leo lên tầng ba.

Hai gia đình ở tầng ba đều không có cửa, có thể khiến người đứng ở hành lang trực tiếp nhìn thấy một phần của phòng khách.

Sau khi xác nhận một chút, Tương Bạch Miên tìm ra phòng 302 là phòng nào, cô đưa mắt nhìn vào.

Trong lúc mơ hồ, dường như cô nhìn thấy một mái tóc dài màu đen đang nằm lẳng lặng dưới đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận