Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 1062: Quán bar

Vệt ánh sáng kia xuất phát từ một con ngõ nhỏ, từ xa nhìn lại, giống như một cửa hàng nhỏ cô đơn đang đợi khách đến.

Đúng là một cửa tiệm, nó có cánh cửa gỗ dày nặng khảm thủy tinh và cửa sổ thuỷ tinh có hoa văn.

Thương Kiến Diệu đi đừng bước tới, đến gần bên cạnh mới cảm ứng được bên trong có ý thức nhân loại.

"Mười mét..." Anh giơ tay lên sờ cằm.

Đây là cự li anh tính ra.

Anh tin rằng vị ở trong cửa tiệm kia cũng phát hiện ra sự tồn tại của mình.

Thương Kiến Diệu không dừng bước, đi tới phía trước cánh cửa gỗ màu nâu nặng nề.

Phía trên cánh cửa gỗ khảm thủy tinh, ánh sáng vàng ấm áp lẳng lặng tỏa ra.

Thương Kiến Diệu giơ tay phải lên, nhưng không gõ cửa gỗ, cũng không đẩy cửa ra, mà là kéo chuông gió treo trên cửa để nó phát ra tiếng kêu đinh đinh đang đang nhẹ nhàng.

Hết lần nọ đến lần kia, Thương Kiến Diệu dường như tìm thấy niềm vui mới.

Rốt cuộc, người bên trong cánh cửa lên tiếng nói:

"Ở đây mở cửa, anh muốn vào có thể vào."

Đây là giọng nói của đàn ông có chút khàn, khá uể oải.

Thương Kiến Diệu lập tức cảnh giác, cao giọng đáp lại:

"Có phải mấy ngày rồi anh không ăn gì, đói đến mức không còn sức lực?"

Người trong cánh cửa thở dài:

"Sức khỏe tôi không tốt, không liên quan gì đến việc bị đói."

"Thật sao?" Thương Kiến Diệu tỏ vẻ tôi không tin.

Nhưng lúc nói vậy, anh cũng hăng hái đẩy cánh cửa gỗ màu nâu nặng nề ra.

Bên trong cánh cửa là một quán bar.

Đối diện cửa vào quán bar có một người mặc áo sơ mi trắng, áo gi-lê đen, đứng ở đằng sau quầy bar, đang pha chế một ly rượu với động tác thành thạo.

Đằng sau người nọ là một giá bày rượu, bên trên để đủ loại chai rượu.

Chúng đều mang phong cách thiên về Hồng Hà.

Phía trước quầy bar có một hàng ghế chân cao, bên trên là gọi đèn màu vàng.

Mà ngoại trừ khu vực quầy bar, những nơi khác chỉ đặt hai bộ sofa là không còn chỗ hở.

"Một, hai..." Thương Kiến Diệu đếm ghế ngồi phía trước quầy bar.

Cho dù tính cả số ghế chân cao kia, nơi này cùng lắm cũng chỉ chứa được khoảng mười sáu khách hàng.

"Vì sao không mở một quán bar thật lớn?" Thương Kiến Diệu vừa đi về phía quầy bar, vừa lên tiếng hỏi.

Người pha chế kia đáp bằng giọng yếu ớt:

"Cư dân của "Thế giới mới" vốn ít, hơn nữa số lượng rượu của tôi cũng hạn chế."

Lúc này, Thương Kiến Diệu nhìn thấy rõ dáng vẻ của người pha chế, anh chỉ vào đối phương nói với vẻ mặt "hãi hùng":

"Anh là xác sống!"

Người pha chế kia quả thật gầy đến mức da bọc xương, chỉ tốt hơn Diêm Hổ đang ngủ say một chút.

Đôi mắt màu xanh nhạt của anh ta lõm vào rất sâu, mái tóc màu nâu nhạt ảm đạm không ánh sáng, cả người để lộ khí chất một lời không hợp sẽ chết bất đắc kỳ tử bất cứ lúc nào, về phần tuổi tác, hoàn toàn không nhìn ra.

"Sức khỏe của tôi không tốt." Người pha chế một lần nữa lặp lại.

"À." Thương Kiến Diệu lộ ra vẻ mặt thân thiết: "Có cách nào chữa được không?"

Người pha chế im lặng một lúc rồi nói:

"Đây là cái giá phải trả."

Thương Kiến Diệu một lần nữa "sợ hãi":

"Anh nói cho tôi biết cái giá phải trả!"

"Lẽ nào anh muốn giết người diệt khẩu?"

Người pha chế hồi lâu không lên tiếng.

Anh ta nhấp một ngụm đồ uống có cồn màu xanh lục vừa pha chế ra, mới nói đơn giản:

"Cái giá phải trả của tôi quá rõ ràng, không cần thiết giấu giếm."

"Đúng vậy đúng vậy." Thương Kiến Diệu vừa tỏ ý tán thành, vừa ngồi xuống chiếc ghế chân cao: "Anh trông hệt như cây sào."

Anh đổi một từ hình dung.

Người pha chế kia không thấp lắm, gần bằng Thương Kiến Diệu, kết hợp với trạng thái da bọc xương, thực sự giống hệt một cây sào cắm đằng sau quầy bar.

Thương Kiến Diệu lại hỏi:

"Xưng hô thế nào?"

"Jacob." Người pha chế đáp.

"Người Hồng Hà các anh đặt tên sao chỉ có mấy cái tên này, cứ lặp đi lặp lại?" Thương Kiến Diệu thuận miệng cảm khái một câu.

Không đợi Jacob đáp lại, anh nhìn ly rượu màu xanh lục mà đối phương pha chế ra , nói:

"Đây là rượu cocktail?"

"Muốn thử chút không?" Jacob yếu ớt hỏi.

"Không, rượu uống chẳng ngon chút nào." Thương Kiến Diệu phát biểu ý kiến của mình.

Jacob nghiêng người sang, chỉ vào một chai rượu sau lưng rồi nói:

"Vậy tôi đề cử cho anh một loại."

"Nó là rượu đường, dùng đường mía lên men mà thành, cách cất rượu cũng có chỗ độc đáo, vị khá ngọt, không cần thêm thứ khác, chỉ cần bỏ một viên đá vào là có thể cho anh cảm giác hưởng thụ rất tuyệt."

Thương Kiến Diệu nghe thấy là vị ngọt, hai mắt sáng rực lên.

Tiếp đó anh lắc đầu:

"Tuổi tôi còn quá nhỏ, không thích hợp uống rượu."

Jacob nhìn tên có thể trạng tráng kiện này, từ bỏ việc khuyên bảo.

Thương Kiến Diệu lại tò mò hỏi:

"Hình như "Thế giới mới" có rất nhiều thứ do tình thần biến hóa ra, rượu của anh cũng xuất phát từ ý thức của anh hay là một phần tinh thần của anh?"

"Nếu như tôi uống sạch, có phải cũng tương đương với việc hút một chút tinh thần của anh?"

Jacob bình tĩnh nghe xong, hỏi một đằng đáp một nẻo:

"Nơi này chính là thế giới của tinh thần."

Không đợi Thương Kiến Diệu gạn hỏi, anh ta bổ sung bằng giọng uể oải:

"Bản chất của rượu này là ý thức của những người khác nhau, nhưng không bao gồm tôi."

"Vị của chúng xuất phát từ những loại rượu mà tôi đã từng uống."

Thương Kiến Diệu bỗng ngồi thẳng dậy, trầm giọng hỏi:

"Anh lấy ý thức nhân loại trên Đất Xám?"

Ánh mắt của Jacob lập tức trở nên sắc bén.

Qua vài giây, anh ta mới thở dài nói:

"Đây đều là những người bị phán tử hình, tôi phụ trách chấp hành, rút ý thức của họ ra, hóa thành lương thực tinh thần thuần túy nhất."

"Tội phạm tử hình của thế lực nào đó trên Đất Xám?" Thương Kiến Diệu gặng hỏi.

Jacob gật đầu.

Cả người Thương Kiến Diệu thả lỏng, không còn thái độ giương cung bạt kiếm lúc trước nữa.

"Anh không nghi ngờ tôi nói dối sao?" Jacob nói bằng giọng rất thấp, dường như không muốn dùng quá nhiều sức lực để nói chuyện.

Thương Kiến Diệu thản nhiên đáp:

"Tôi vẫn luôn cảm ứng dao động suy nghĩ của anh, không có khuynh hướng nói dối."

Đây là hiệu quả của năng lực "Đọc tư duy".

Nó không giống "Thuật đọc tâm", có thể trực tiếp nghe thấy tiếng lòng của đối phương, nó chỉ nhận ra sự đặc thù về dao động tư duy, từ đó phán đoán suy nghĩ của đối phương, khuynh hướng là gì.

Jacob không hỏi nhiều nữa, nhấp một ngụm rượu cocktail màu xanh lục, nói:

"Thực ra tôi cũng không cần hút ý thức của người khác, bởi vì cơ thể tôi còn sống, còn được chăm sóc rất tốt, tinh thần của tôi vẫn liên tục được bổ sung."

"Tôi mở quán rượu này là vì những người thức tỉnh mất đi cơ thể, để họ có nơi bổ sung cố định, không cần bí quá hóa liều, không cần chịu khổ sở, không cần tập kích nhân loại trên Đất Xám một cách lung tung."

"Cơ thể còn thì không cần dùng ý thức nhân loại làm thức ăn?"

Thương Kiến Diệu bỗng nhiên nghiêng về phía trước, nhìn thẳng vào mắt Jacob.

"Trên lý thuyết thì là vậy." Jacob lắc lư ly rượu cocktail màu xanh lục: "Nhưng cơ thể chúng ta dù sao cũng sẽ dần suy yếu, hơn nữa tình hình cơ thể tôi ngày càng kém, thỉnh thoảng vẫn phải cần uống một ly."

Thương Kiến Diệu "à" hai tiếng:

"Nói cách khác, người có cơ thể tốt hơn người không có cơ thể?"

"Nếu như anh hi vọng sinh tồn thời gian dài ở "Thế giới mới", hy vọng có thể thỉnh thoảng quay về Đất Xám một lần, vậy thì chắc chắn là thế." Jacob bỏ ly xuống, dường như cầm ly rượu quá lâu khiến anh ta cảm thấy mệt mỏi.

Thương Kiến Diệu hăng hái bừng bừng hỏi tiếp:

"Vậy sao lại có người thức tỉnh muốn vứt bỏ cơ thể?"

"Họ hoặc là bị che mờ mắt, hoặc bị lừa gạt, hoặc không muốn sống lâu dài ở "Thế giới mới", cũng không muốn quay trở về Đất Xám nữa." Jacob dường như đang nhớ lại chuyện cũ, trong giọng nói mang theo chút than thở.

Tư duy Thương Kiến Diệu nhảy cóc, anh lại hỏi:

"Vậy nên làm thế nào để cơ thể và tinh thần cùng tiến vào "Thế giới mới"?"

"Nơi này là thế giới tinh thần thần túy, cơ thể không có khả năng tiến vào." Jacob vô cùng kinh ngạc nói: "Tôi không biết anh nghe chuyện này ở đâu, nó chắc hẳn là sự tưởng tượng vô căn cứ thuộc về nhóm người không hiểu rõ về "Thế giới mới"."

Thương Kiến Diệu không phản bác, tò mò tìm hiểu:

"Thế giới mới là một thiên đường hư ảo do các Chấp tuế dùng tinh thần của mình xây dựng ra?"

"Đây là cách giải thích tôi nghe được, nhưng khó có thể kiểm chứng." Jacob cười khổ: "Còn có người nói, nơi đây thực ra là nhà giam tinh thần mà các Chấp tuế xây dựng cho tất cả những người thức tỉnh cấp bậc cao."

Thương Kiến Diệu vỗ tay bốp bốp:

"Tôi biết ngay là sẽ có người nói như vậy."

Anh nhìn Jacob, tặc lưỡi hỏi:

"Anh từng tiến vào tòa tháp cao của các Chấp tuế chưa?"

"Chưa." Jacob khẽ lắc đầu: "Chỉ có rất ít người được đi vào, mà đại đa số những người đó đều không trở ra."

"Có ai từng đi ra?" Thương Kiến Diệu hỏi với vẻ mặt hâm mộ.

Jacob hồi tưởng lại rồi nói:

"Tôi chỉ biết chính xác một vị, chính là Cass ở thành phố Ban Sơ, cũng chính là giáo hoàng của "Giáo dục phản tri thức"."

"Có điều, hình như ông ta đã mất tích ở "Thế giới mới", một thời gian rất dài rồi."

Thương Kiến Diệu dường như không nhớ ra Cass là ai, hỏi lại với vẻ khiếp sợ:

"Thế giới mới cũng có án hình sự?"

"Đúng vậy, nhưng nơi này không có đồn cảnh sát." Đôi mắt lõm sâu của Jacob lộ ra vẻ suy yếu: "Mất tích có lẽ là bị ai đó lén ăn mất."

Anh ta vừa dứt lời, ngoài cửa vang lên tiếng chuông gió.

Cánh cửa bị một người đẩy ra, đèn đường phía ngoài không biết đã sáng lên từ lúc nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận