Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 704: Đàm phán ổn thỏa

"Các cô có?" Bác sĩ phòng khám phi pháp sợ hết hồn, thiếu chút nữa cho Long Duyệt Hồng thêm một vết thương.

Tuy nhìn từ bề ngoài, khí chất, chiều cao, các loại vũ khí, hắn đã đoán ra đám người này có chút lai lịch, tốt nhất là đừng đắc tội, nhưng không ngờ đối phương ngay cả cánh tay người máy cũng có.

Đây không phải là loại vũ khí thường gặp như súng phóng lựu, súng tự động, nó bị kiểm soát rất nghiêm ngặt, nguồn cung cũng ít.

"Đừng láu táu nói chuyện, phẫu thuật đi!" Tương Bạch Miên trừng mắt nhìn Thương Kiến Diệu, ngăn cản anh lên tiếng.

Bác sĩ phòng khám phi pháp lấy lại bình tĩnh, cười tự giễu:

"Các cô trông tôi giống người biết cấy ghép cánh tay người máy à?"

Hắn chưa từng thử thao tác tân tiến này.

Bạch Thần lập tức nói:

"Cơ sở ngầm có thể cấy ghép cánh tay người máy ở phố Antana, anh hẳn là biết nó ở đâu."

Động tác tay của bác sĩ phòng khám phi pháp thoăn thoắt, miệng lầu bầu một câu:

"Họ chưa chắc đã nhận, thế này đi, tôi bảo trợ lý của tôi dẫn các cô qua đó, mau chóng thương lượng ổn thỏa, trực tiếp cấy ghép, tránh nhiều lần phẫu thuật tạo ra thêm nhiều tổn thương."

"Nhưng, nếu không có trợ lý thì ca mổ này sẽ phải ngừng lại, tôi lại không phải là Chấp tuế, một mình không thể làm được việc của hai người."

"Để tôi giúp anh." Tương Bạch Miên chủ động đi tới, nhận việc của trợ lý: "Tiểu Bạch, cô với "Này" đi theo đi."

Cô vốn chỉ định để một mình Thương Kiến Diệu đến "thăm hỏi" cơ sở ngầm, nhưng sợ đầu óc anh chập mạch, làm chuyện rắc rối thêm, nên bảo Bạch Thần đi cùng.

Về phần bản thân cô, đương nhiên phải ở lại giám sát bên này, tránh bác sĩ giở trò.

Nói chung, đây là phương án gắng hết sức để hai bên đều giữ đủ sức chiến đấu.

Đến khi Thương Kiến Diệu và Bạch Thần theo trợ lý của bác sĩ ra ngoài, Tương Bạch Miên mới chuyển toàn sự chú ý vào việc phẫu thuật.

Một ca phẫu thuật lớn thế này, không mất mấy tiếng đồng hồ thì không xong được.

Bác sĩ phòng khám phi pháp vừa làm, vừa nói chuyện như tán gẫu:

"Các cô không giống người của quân phòng thủ thành phố."

"Nếu là quân phòng thủ thành phố thì đã không đến tìm anh." Tương Bạch Miên đáp lại rất thản nhiên.

Bác sĩ liếc mắt nhìn thuốc sinh học Feca để bên cạnh:

"Loại thuốc cấp cứu này của các cô vô cùng xuất sắc, ở đâu sản xuất?"

"Nói cho anh biết cũng không mua được." Tương Bạch Miên trả lời thận trọng.

Bác sĩ phòng khám phi pháp ngập ngừng một chút rồi nói:

"Nếu như có thể, có thể bỏ lại một ống không? Coi như một phần chi phí."

"Đến lúc đó rồi tính." Tương Bạch Miên không đưa ra câu trả lời khẳng định.

Bác sĩ phòng khám phi pháp nhận dao mổ từ tay cô, cười nói:

"Cô lại vẫn cho tôi nói chuyện, lúc trước tôi phẫu thuật cho người khác, chỉ đùa một chút cũng khiến người bên cạnh bất mãn."

"Có thể tán gẫu, có thể nói đùa thì chứng tỏ ca phẫu thuật không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đã được anh nắm chắc, hơn nữa còn tự tin sẽ làm tốt." Tương Bạch Miên không những có sự từng trải thực tế, mà còn được tư liệu giải trí của thế giới cũ soi sáng.

Bác sĩ phòng khám phi pháp gật đầu tán thưởng:

"Tôi rất tán thưởng phụ nữ có trí tuệ như cô."

"Ừm, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì việc cứu sống hẳn là không thành vấn đề, có thể sống đến mức độ nào thì phải xem tâm trạng của Chấp tuế và sự chuẩn bị của các cô."

Ra khỏi phòng khám phi pháp, đi đến khu vực gần phố Antana, Bạch Thần nhắc nhở Thương Kiến Diệu:

"Người có thể cấy ghép cánh tay người máy đều không đơn giản, đằng sau chắc chắn có thế lực không yếu, thậm chí có thể được cường giả ủng hộ, một khi xảy ra xung đột, chuyện sẽ trở nên rất phiền phức, khả năng cao ảnh hưởng đến ca mổ của Tiểu Hồng."

Thương Kiến Diệu gật đầu:

"Tôi biết rồi."

Trợ lý của bác sĩ dẫn đường phía trước, quay đầu liếc mắt nhìn họ, thầm lẩm bẩm: Biết khá nhiều đấy...

"Tổ điều tra cũ" hiện giờ đang ngụy trang thành người Hồng Hà, cố ý không dùng tiếng Đất Xám.

Bạch Thần còn nói thêm:

"Đến lúc đó bất kể là được hay không, cũng phải kết giao "bạn bè" với người gặp mặt."

Thành phố Ban Sơ vẫn còn đang trong tình trạng giới nghiêm, người có thể lấy ra cánh tay người máy chắc chắn không phải là loại lông bông, sẽ khiến người ta nghi ngờ.

Nếu bị người của cơ sở ngầm tố cáo, "Tổ điều tra cũ" chưa chắc còn được "Sinh vật Bàn Cổ" chuộc về.

Cho nên, "kết giao bạn bè" là một loại bảo hiểm buộc phải có, hơn nữa, kết giao "bạn bè", đối phương chưa biết chừng sẽ đồng ý cấy ghép cánh tay người máy.

"Không thành vấn đề." Thương Kiến Diệu đồng ý ngay, cho thấy anh cũng nghĩ vậy.

Trợ lý của bác sĩ dẫn đường phía trước lại lẩm bẩm một câu: Bạn bè nói muốn kết giao là kết giao được sao?

Gã không dám hỏi ra miệng, dẫn theo Thương Kiến Diệu và Bạch Thần rẽ hai lần trong ngõ phố, đi đến một cửa hàng ven đường trông rất bình thường.

Trong cửa hàng, một ông cụ để chòm râu màu vàng nhạt đang cầm dụng cụ, dùng kính lúp đeo trên đầu sửa chữa một chiếc đồng hồ điện tử của thế giới cũ.

Trợ lý bác sĩ không quấy rầy ông ta, cho đến khi ông ta tự động bỏ đồ trong tay xuống.

Ông già ngẩng đầu liếc nhìn trợ lý bác sĩ:

"Conley, họ là ai?"

"Khách hàng muốn cấy ghép cánh tay người máy." Trợ lý của bác sĩ - Conley không nói mình bị ép buộc.

Tuy bên hông gã không bị dí thứ gì cứng rắn vào, nhưng gã luôn cảm thấy đang có một nòng súng ngắm thẳng vào mình.

Ông giả để chòm râu vàng nhạt nhíu mày:

"Cánh tay người máy đều phải đặt trước, các cậu đột nhiên tới, chắc chắn là không có."

Thương Kiến Diệu lập tức nói:

"Chúng tôi tự chuẩn bị rồi."

Ông già im lặng một lúc lâu, có vẻ do dự:

"Loại hình nào? Tôi sợ không làm được."

"Cơ sở nhỏ như chúng tôi, chỉ biết cấy ghép mấy loại bình thường."

"Loại hình T1." Thương Kiến Diệu thản nhiên trả lời.

"Loại hình T1?" Đôi mắt của ông già sáng lên một cách rõ ràng.

Nhìn ra được, ông ta cảm thấy rất hứng thú với loại hình cánh tay người máy này.

Ông ta cân nhắc một chút rồi nói:

"Ai muốn cấy ghép?"

"Một người bị thương." Bạch Thần trả lời ngắn gọn một câu.

Đối với đáp án này, ông già cũng không bất ngờ, bởi vì người dẫn đường chính là trợ lý của bác sĩ trong phòng khám phi pháp - Conley.

Ông ta suy nghĩ vài giây:

"Phẫu thuật xong thì có thể đưa tới đây, thiết bị của chúng tôi không dễ di chuyển."

"Được." Thương Kiến Diệu nở nụ cười: "Ông xem, chúng tôi có cánh tay người máy, ông là người cấy ghép cánh tay người máy, chúng tôi được bác sĩ giới thiệu tới, ông và bác sĩ là người quen, cho nên..."

Ông già đứng dậy, mỉm cười đưa tay phải ra:

"Yên tâm, đưa đủ thù lao thì là bạn bè."

Conley ở bên cạnh nhìn thấy thì sửng sốt.

Cuộc đối thoại vừa rồi khiến gã mờ mịt, hoàn toàn không hiểu nó có nghĩa gì.

Tiếp đó, Thương Kiến Diệu chuyển sang gã, nở nụ cười.

Ra khỏi cơ sở ngầm, trên đường quay về phòng khám, Bạch Thần đột nhiên cảm khái một câu:

"Vận may của Tiểu Hồng cũng không tệ lắm."

Tìm được bác sĩ của phòng khám phi pháp đầu tiên là có thể hoàn thành ca mổ, được giới thiệu đến cơ sở ngầm đầu tiên, người ta đã hứng thú với cánh tay người máy loại hình T1, bằng lòng nhận lời, giảm bớt rủi ro "Kết giao bạn bè" bị nhìn thấu.

"Xem ra bình thường anh ta vẫn luôn tích góp từng chút vận may." Thương Kiến Diệu nói rất thành khẩn.

Khu vực phía sau phòng khám phi pháp, đợi bàn giao lại việc cho Conley, Tương Bạch Miên mới lùi về giữa Thương Kiến Diệu và Bạch Thần.

Cô hỏi qua về chuyện đã xảy ra, thở phào một cái nói:

"Không tệ."

Sau đó, cô dò hỏi:

"Đối phương đòi bao nhiêu Orey?"

Bạch Thần sửng sốt:

"Không hỏi."

Đội ngũ còn bao nhiêu Orey, tổ trưởng cô không đếm sao?

Cô còn tưởng rằng tổ trưởng định dùng súng để "trả".

Cơ sở ngầm kia quả thực sẽ rắc rối hơn chút, sau lưng bọn họ chắc chắn có thế lực không nhỏ, nhưng không phải đã kết giao bạn bè rồi sao? Cứ viết giấy nợ trước, sau đó bảo người của mạng lưới tình báo công ty bỏ tiền ra trả là được.

Việc này chắc hẳn được coi là tai nạn lao động, được chi trả chứ?

Là nhân viên gia nhập "Sinh vật Bàn Cổ" hơn một năm, Bạch Thần đã quen với mấy danh từ "tai nạn lao động", "chi trả".

Tương Bạch Miên hít một hơi:

"Chắc là không rẻ..."

"Ừm." Thương Kiến Diệu rất tán đồng.

Bác sĩ phòng khám phi pháp đang làm phẫu thuật nghe thấy họ thảo luận, vội vàng nói:

"Tiền phẫu thuật chỗ tôi sẽ không lấy của các cô, nhưng dụng cụ, thuốc thang và máu đã dùng thì phải lấy phí, hai trăm Orey, không thể ít hơn. Bên kia cấy ghép có lẽ phải năm sáu trăm Orey."

"Nếu các cô không đủ tiền, có thể dùng mấy ống thuốc này để đổi."

Lúc trước hắn nói chuyện với Tương Bạch Miên, không chỉ vì tán gẫu với phụ nữ đẹp sẽ khiến thể xác và tinh thần của đàn ông cảm thấy sung sướng, giúp duy trì trạng thái tốt, mà còn mượn cơ hội này để tìm hiểm tính tình, thái độ của đối phương, tiện cho sau này tùy cơ ứng biến.

Tuy rằng miệng của Tương Bạch Miên rất kín, không tiết lộ tin tức gì, nhưng bác sĩ phát hiện ra, đám người họ không giống tội phạm một lời không hợp lập tức giết người, cho nên đánh bạo đòi phí phẫu thuật.

Lăn lộn bao năm trong phố Antana, còn sống được đến giờ, có ai mà không thành tinh chứ?

Đương nhiên, ngoại trừ người có thực lực tuyệt đối.

"Cũng phải gần tám trăm Orey..." Tương Bạch Miên cảm thấy hơi khó xử.

Sau khoảng thời gian chỉ chi không thu lúc trước, kinh phí hoạt động trên người họ không còn lại bao nhiêu.

Trong Viện nguyên lão, khu Hồng Cự Lang.

Những nguyên lão còn lại vẫn chưa được phép rời đi.

Quan giám sát Alexander thấy con gái Già La Lan đã quay lại, trầm giọng hỏi:"

"Tình hình đại sư Thiện Na Già thế nào?"

"Không ổn lắm." Già La Lan lắc đầu.

Alexander đang định bố trí cho bác sĩ giỏi nhất đi cứu chữa thì chợt nghe thấy điện thoại di động của một nguyên lão phái cải cách đổ chuông.

Sau khi nguyên lão đó kết nối điện thoại, nghe thấy đầu dây bên kia báo cáo:

"Đã tìm thấy Asus rồi."

Gaius đã đến chỗ khác, hoàn thành công tác khắc phục hậu quả quan trọng nhất, nơi này do nguyên lão kia phụ trách.

"Ở đâu?" Nguyên lão kia gấp gáp hỏi.

"Trong một căn nhà trọ gần cầu lớn, cùng với Christina của nghiệp đoàn thợ săn." Đầu dây bên kia báo cáo kỹ càng: "Họ đều chết rồi, bị quân phòng thủ thành phố đánh bắn chết."

"Quân phòng thủ thành phố?" Nguyên lão kia vô cùng kinh ngạc: "Tiểu đội tinh anh nào của họ làm?"

Asus và Christina không phải là người yếu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận