Trường Dạ Dư Hỏa

Chương 440: Một khả năng khác

Bệnh án trong xưởng sắt thép chính là thứ Long Duyệt Hồng tìm về trong lần đầu tiên thăm dò phế tích, đồng thời có giá trị nghiên cứu nhất định, cho nên, hắn có ấn tượng rất sâu sắc, ngay lập tức nhớ lại đủ loại chi tiết.

"Đúng vậy, thực sự rất giống!" Hắn có chút phấn khích đáp lại lời Tương Bạch Miên: "Đều vì xảy ra chuyện mà biến thành người thực vật, ký tên vào cam kết tự nguyện, đưa đến một nơi ở phương bắc nhận điều trị kiểu mới."

Hai chuyện này chỉ khác nhau về cách miêu tả, còn không ảnh hưởng đến thực chất.

Long Duyệt Hồng vừa dứt lời, Bạch Thần thốt lên:

"Bệnh viện kia, không, nơi đó có bí mật?"

Cô bắt đầu nghi ngờ nơi đó chưa chắc đã là một bệnh viện.

Bệnh viện có khả năng chỉ để ngụy trang!

Tương Bạch Miên kiềm chế nội tâm phấn khởi, nhìn về phía Thương Kiến Diệu:

"Anh cảm thấy thế nào?"

Ở cùng lâu như vậy, cô càng nghĩ càng cảm thấy ý tưởng bất ngờ hoặc là mạch suy nghĩ không theo lẽ thường của Thương Kiến Diệu luôn mang đến linh cảm khác.

Tuy 90% suy luận đều không có giá trị, chỉ làm người ta vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng 10% còn lại thường có thể phá vỡ sương mù, dùng cách thức kỳ quặc để dẫn đến trung tâm của vấn đề.

Lần này Thương Kiến Diệu vẫn tỏ ra là thám tử chuyên nghiệp nhất, anh nhìn quanh một vòng rồi nói:

"Tôi nghĩ tới một chuyện khác."

Trời, những lúc thế này, cho anh ta một cái tẩu thuốc, có phải anh ta sẽ suy luận ra nhiều chân tướng hơn không? Long Duyệt Hồng từng nghe chương trình phát thanh giống của Thương Kiến Diệu, đột nhiên nảy ra một suy nghĩ khó hiểu như thế.

"Chuyện gì?" Tương Bạch Miên vừa dứt lời, cũng có chút linh cảm.

Tiếp đó, cô và Thương Kiến Diệu đồng thanh nói:

"Viện nghiên cứu!"

Thương Kiến Diệu khẽ gật đầu, nói với Bạch Thần và Long Duyệt Hồng:

"Không phải bà chủ có nói sao? Trước khi thế giới cũ bị hủy diệt, quốc gia Đất Xám lớn nhất và quốc Hồng Hà mạnh nhất liên hợp với nhau thành lập ra chín viện nghiên cứu "Hướng tới tương lai"."

"Anh nghi ngờ đám người Giang Tiểu Nguyệt thực ra là tiếp nhận một thí nghiệm của viện nghiên cứu?" Long Duyệt Hồng hiểu ý bạn thân, hỏi lại một câu.

Thẳng thắn mà nói, hắn không thích ứng lắm với Thương Kiến Diệu nghiêm túc, đứng đắn, không nói đùa lung tung, không lên cơn tâm thần.

Đương nhiên, không giống lúc trước cũng là một biểu hiện của bệnh tâm thần.

"Đúng vậy." Thương Kiến Diệu bỏ tay xuống, thuận thế cúi người cầm điện thoại lên, bấm số điện thoại của quầy lễ tân.

Anh nhanh chóng hỏi:

"A lô, bà chủ đấy à?"

"Gọi là cô Ainol! Có biết lịch sự không thế hả?" Ainol ở đầu dây bên kia trách móc.

Thương Kiến Diệu mỉm cười, vẻ nghiêm túc đứng đắn vừa rồi mất sạch:

"Tôi cảm thấy với quan hệ giữa hai ta không cần phải khách sáo như thế."

"Chúng ta có quan hệ gì?" Ainol "ha" một tiếng.

Quan hệ hẹn hò... Long Duyệt Hồng suy đoán câu trả lời của Thương Kiến Diệu.

Tuy lúc trước bà chủ chỉ đang nói đùa, nhưng hắn nghĩ chưa biết chừng Thương Kiến Diệu sẽ nhớ.

"Quan hệ cùng nhau xem phim ma." Câu trả lời của Thương Kiến Diệu càng như ngựa thần lướt gió.

Không để Ainol có cơ hội phản bác, anh trực tiếp nói:

"Chín viện nghiên cứu mà chị nói lúc trước có cái nào ở phương bắc không?"

"Làm sao tôi biết? Tôi chỉ biết viện nghiên cứu Số 3 ở phía nam, viện nghiên cứu Số 2 ở phía tây." Ainol giận dữ đáp lại: "Lần sau quấy rầy tôi xem phim, phải trả tiền!"

Cạch, cô ta cúp điện thoại.

"Không có đầu mối mới." Thương Kiến Diệu nhún vai về phía đám người Tương Bạch Miên.

Tương Bạch Miên gật đầu, nghi hoặc lẩm bẩm:

"Nhưng việc này liên quan gì đến "Vô tâm giả" cao cấp kia?"

Thương Kiến Diệu đáp lại với vẻ khá nghiêm túc:

"Lão có thể là con gái của Giang Tiểu Nguyệt."

Lần này, không ai bác bỏ đáp án này nữa, Bạch Thần cân nhắc rồi nói:

"Ý của anh là, thí nghiệm kia thành công, Giang Tiểu Nguyệt tình lại, sau khi thế giới cũ bị hủy diệt đã kết hợp với người khác, sinh ra một đứa trẻ?"

Kết hợp... Dùng từ kết hôn có phải là lịch sự hơn chút không? Long Duyệt Hồng thầm châm chọc.

Nhưng hắn cũng biết, rất nhiều nơi trên Đất Xám, phần lớn trạng thái giữa nam và nữ không thể dùng từ kết hôn để hình dung, kết hợp lại chuẩn xác hơn.

"Ừm." Tương Bạch Miên gật đầu theo: "Nhưng điều này không giải thích được vì sao lão lại cố chấp với Tarnan như thế, vừa rồi chúng ta cũng xem tài liệu rồi, quê của Giang Tiểu Nguyệt và nơi cô ta nhảy lầu tự sát đều ở phía bắc của Nộ Hồ, mà Nộ Hồ này lại ở phía nam của vùng núi Chilar."

Long Duyệt Hồng đưa ra suy đoán của mình:

"Phải chăng "Vô tâm giả" cao cấp kia không có quan hệ gì với Giang Tiểu Nguyệt, mà xuất thân từ viện nghiên cứu bí ẩn kia?"

"Không loại trừ khả năng này." Tương Bạch Miên ngồi xếp bằng trên ghế, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ rồi nói: "Nhưng tôi cho rằng vẫn có sự liên hệ sâu sắc ở đây, nếu không thì lão cũng không vô duyên vô cớ bày ra cảnh tượng Giang Tiểu Nguyệt nhảy lầu tự sát cho chúng ta xem. Dù sao lão chỉ còn lại trí tuệ của dã thú, sẽ không làm chuyện không có bất cứ ý nghĩa gì."

Nói đúng ra, càng gần với dã thú thì càng không làm việc vô nghĩa.

Giờ phút này, Tương Bạch Miên rất muốn đặt ngón tay lên đầu, "khởi đầu đầu óc", nhưng để giữ hình tượng tổ trưởng, cô bỏ qua ý tưởng này.

"Chúng ta xem lại cảnh tượng lúc đó một chút, trong đầu mình." Thương Kiến Diệu lại trở nên nghiêm túc, dường như một lần nữa sắm vai thám tử lừng danh.

"Cách tốt đấy." Tương Bạch Miên khen một câu, nhắm hai mắt lại.

Cô cho cảnh tượng Giang Tiểu Nguyệt nhảy lầu trong khu chung cư lướt qua đầu mình từng hình ảnh một.

"Không có đầu mối nào khác..." Không biết qua bao lâu, Long Duyệt Hồng lên tiếng.

Tương Bạch Miên mở hai mắt ra, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười:

"Không, tôi đã tìm ra được một đầu mối rất có giá trị."

"Cái gì?" Bạch Thần không che giấu sự tò mò của mình.

"Góc nhìn của bản thân ảo ảnh kia hay nên nói là ngọn nguồn của cảm nhận tương ứng." Tương Bạch Miên mỉm cười nói: "Từng đôi mắt ở khe cửa chính, cửa sổ đại diện cho sự theo dõi của cánh săn ảnh, sự hiếu kỳ của công chúng và lời thóa mạ của người hâm mộ."

Vừa rồi trong lúc lật xem tài liệu, họ đã học được danh từ "cánh săn ảnh".

"Đây là, đây là..." Long Duyệt Hồng đột nhiên hơi hoảng sợ: "Đây là cảm nhận của Giang Tiểu Nguyệt!"

Ảo ảnh kia dường như là quá trình xảy ra trong tâm lý của Giang Tiểu Nguyệt trước khi nhảy lầu!

"Vậy tên "Vô tâm giả" cao cấp kia làm sao biết được cảm nhận và biểu hiện tương ứng của Giang Tiểu Nguyệt lúc đó?" Tương Bạch Miên phân tích thêm một bước nữa.

Thương Kiến Diệu chập hai tay lại:

"Đáp án rất đơn giản."

Thấy Long Duyệt Hồng, Bạch Thần nhìn sang, anh nghiêm túc nói:

"Tên "Vô tâm giả" cao cấp kia chính là Giang Tiểu Nguyệt."

Long Duyệt Hồng bất đắc dĩ nói: "Một người là nam, một người là nữ."

"Giải phẫu thay đổi giới tính, ví dụ như cấy ghép bộ phận, nối lại hệ thần kinh, vân vân..." Thương Kiến Diệu trả lời vô cùng lưu loát.

"Nhưng, không cần thiết đâu nhỉ?" Long Duyệt Hồng yếu ớt phản bác.

"Đây là một khả năng." Tương Bạch Miên không mù quáng phủ định: "Ví dụ như, trong kỹ thuật "người bất tử" tất nhiên sẽ liên quan đến việc chuyển dời và di truyền ý thức nhân loại."

Cô cân nhắc một chút rồi nói tiếp:

"Ừm, còn có khả năng khác."

"Giang Tiểu Nguyệt và đứa bé trong bệnh án ở xưởng sắt thép, đều là người thực vật, có thể họ đã tiếp nhận sự điều trị hoặc nên nói là thí nghiệm kiểu mới giúp họ tỉnh lại."

"Trong quá trình thí nghiệm này liệu có thiết bị có thể lấy ra ký ức bảo tồn trong đầu người được điều trị, coi đây là một bước trong việc đánh thức, giống như năng lực đọc ký ức của người thức tỉnh lĩnh vực "Mạt nhân"."

Đây là suy luận dựa vào trạng thái của đương sự và khả năng phát triển của thí nghiệm.

"Vô tâm giả" cao cấp kia là một trong những nhân viên nghiên cứu? Lão thông qua cách thức này để trải nghiệm cảm nhận trước khi nhảy lầu của Giang Tiểu Nguyệt?" Bạch Thần suy đoán theo khả năng này.

Tương Bạch Miên "ừm" một tiếng:

"Đây không phải là khả năng hợp lý lắm, nhưng vấn đề lại quay về, vì sao "Vô tâm giả" cao cấp kia cố chấp với Tarnan, mục đích khiến chúng ta xem cảnh tượng ấy là gì?"

Thương Kiến Diệu nghiêm túc đáp:

"Có lẽ lão đã thích Giang Tiểu Nguyệt lúc hôn mê, luôn tìm cách để cô ấy tỉnh lại, việc này trở thành chấp niệm của lão."

"Kết quả, lão mắc "Bệnh vô tâm", vĩnh viễn không thực hiện được nguyện vọng này, chỉ đành dùng ảo ảnh, để chúng ta hoàn thành giúp lão."

Rất, rất có cảm giác câu chuyện tình yêu... Tương Bạch Miên lặng lẽ đánh giá một câu trong lòng, lại hỏi:

"Việc này thì có liên quan gì đến Tarnan?"

Đây là nơi nghiên cứu người máy!

"Tôi hiểu rồi." Thương Kiến Diệu tỏ vẻ như đã hiểu ra: "Lão muốn chuyển ký ức đã lấy ra của Giang Tiểu Nguyệt vào module chính của một người máy thông minh, để nó sống với thân phận của Giang Tiểu Nguyệt."

"Quá phức tạp." Tương Bạch Miên lắc đầu phủ định không chút do dự: "Không giống phương án mà một "Vô tâm giả" cao cấp có thể nghĩ ra được."

Long Duyệt Hồng, Bạch Thần nói ra một vài suy đoán của bản thân, nhưng đều không thể giải thích được toàn bộ câu chuyện, có quá nhiều vấn đề.

Đầu óc "Tổ điều tra cũ" điên cuồng suy nghĩ đến tận chạng vạng, song vẫn không thể tìm ra được đầu mối xâu chuỗi được toàn bộ.

"Phù, thảo luận thêm nửa tiếng nữa, phải làm gì ăn thôi." Tương Bạch Miên chỉ vào máy tính, nói: "Chúng ta nén lại toàn bộ thông tin then chốt, để cùng một chỗ, xem có thể tìm được linh cảm gì không. Tôi viết trước, mọi người bổ sung sau."

Cô đánh chữ lạch cạch, viết vào văn bản những câu đơn và danh từ:

"Giang Tiểu Nguyệt nhảy lầu, con trai nhà họ Phạm tai nạn xe, trở thành người thực vật, một nơi nào đó phía bắc, điều trị kiểu mới, viện nghiên cứu, "Vô tâm giả" cao cấp, am hiểu ảo giác, thực lực mạnh mẽ, nghi là đã thức tỉnh đến tận cùng "Biển khởi nguồn" hoặc là tiến vào "Hành lang tâm linh" rồi mới bị bệnh, trong ảo ảnh tạo ra có rồng, cố chấp với Tarnan...."

Trong lúc đang viết, Tương Bạch Miên nghe thấy giọng nói của Thương Kiến Diệu:

"Tôi nghĩ tới một khả năng."

Lần này, giọng của anh hơi trầm, có vẻ vô cùng nghiêm túc.

Long Duyệt Hồng, Bạch Thần đều nhìn qua, chỉ thấy Thương Kiến Diệu đứng bên cạnh máy tính, cả người chìm trong ánh nắng chiều, vẻ mặt có chút nghiêm trọng.

Tương Bạch Miên dùng thái độ trịnh trọng, hỏi:

"Cái gì?"

Thương Kiến Diệu như thế này rất ít khi xuất hiện.

Thương Kiến Diệu nhìn quanh một vòng, nói:

"Mọi người còn nhớ người cảnh báo Tống miêu tả bản chất của "Hành lang tâm linh" không?"

"Hành lang tâm linh" xâu chuỗi tất cả tâm linh của người thức tỉnh, mỗi một cánh cửa ở nơi đó đều đối ứng với một thế giới tâm linh..." Long Duyệt Hồng đáp như học thuộc lòng.

Không đợi hắn nói xong, Tương Bạch Miên đã hiểu Thương Kiến Diệu muốn diễn đạt điều gì, thốt lên:

"Ý của anh à, trước khi bị bệnh, tên "Vô tâm giả" cao cấp kia quả thực đã tiến vào "Hành lang tâm linh", một hôm nào đó, lão mở ra một cánh cửa nào đó trên hành lang, đằng sau cánh cửa chính là thế giới tâm linh của Giang Tiểu Nguyệt?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận